Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 8

Thời tiết dần ấm áp, buổi tối đắp chăn mỏng là có thể ngủ yên, Ôn Khách Hành ngủ được một nửa liền cảm giác bên người có người liền giật mình mà đá ra một cước.

Bởi vì chân mềm nhũn nên cũng không đạp được người xuống giường. Chu Tử Thư vừa mới áp chế xong thất khiếu tam thu đinh, nằm ở trên giường làm bộ ngủ đã bị một cú đá này khiến hắn nghi hoặc mở mắt. Buổi tối không ngủ đi lại đi đạp người, phu nhân từ khi nào dưỡng thành thói quen này vậy?

Ngược lại Ôn Khách Hành có chút xấu hổ, y còn tưởng rằng có địch nhân, dù sao đã nhiều năm rồi không có ai cùng y chung giường.

"Gặp ác mộng?" Vẫn là Chu Tử Thư là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

Chu Tử Thư có chút nghi hoặc, cho nên thanh âm cũng mang theo vài phần không xác định.

Ôn Khách Hành lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt, bèn chui vào trong ngực Chu Tử Thư: "Ừm."

Đã lâu không được ôm phu nhân, lúc Ôn Khách Hành sát lại gần, Chu Tử Thư có chút cứng ngắc, nhưng lập tức phản ứng lại liền bắt đầu dùng nhẹ lực vỗ lưng Ôn Khách Hành: "Là bị A Tương dọa đến sao?"

Nha đầu kia nghe nói hai người ngủ cùng một chỗ, mái nhà thiếu chút nữa bị nàng xốc lên, phu nhân bị dọa cũng là chuyện đương nhiên. Cũng là hắn suy nghĩ không chu toàn, hai người còn chưa thành thân giờ đã ngủ cùng một chỗ. Tuy rằng ở trong mắt người ngoài hai nam tử cùng ngủ không sao, nhưng hắn biết phu nhân thể chất đặc thù, cũng biết trong lòng mình mang tia bất chính.

Ôn Khách Hành nằm sấp trong lòng Chu Tử Thư khẽ nhếch khóe miệng lên, chính mình ở trong mắt A Nhứ rốt cuộc là bộ dáng gì? Sẽ bởi vì một tiểu cô nương giương manh múa vuốt dọa đến gặp ác mộng sao? Coi y như là tiểu thư khuê các đấy à?

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành vẫn rất mệt mỏi, thậm chí có chút váng đầu buồn nôn, y đã liên tục hai đêm không được ngủ ngon rồi, vì vậy y thật sự có chút không thoải mái.

Ôn Khách Hành còn chưa dứt lời liền từ trên người Chu Tử Thư đứng lên, lại bởi vì cánh tay mềm nhũn lại suýt nữa ngã trở về: "Tới thật nhanh."

Trong lời nói có nhiều trách cứ, Chu Tử Thư mỉm cười làm người thuận long: "Áo này cho ngươi, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi."

Ôn Khách Hành lắc đầu, hai người nhanh chóng mặc áo ngoài. Chu Tử Thư đi đến phòng Trương Thành Lĩnh, một cước đá bay hắc y nhân rồi chạy đến bên giường.

Lại nhìn Trương Thành Lĩnh vẫn còn đang ngủ trên giường, cậu nhóc có chút bất an nhưng cũng không tỉnh, lúc bị Chu Tử Thư mạnh mẽ đánh thức còn có chút mê mang.

Không giống như Trương Thành Lĩnh, khi Ôn Khách Hành đi vào phòng A Tương, A Tương đã dùng roi treo kẻ đột nhập lên, mắt thấy người nọ đã sắp tắt thở. Không phát hiện người đến là Ôn Khách Hành, A Tương ném một cây ám khí, Ôn Khách Hành dán lên cửa phòng tránh thoát.

"Chủ nhân!" Đợi người nọ tắt thở, A Tương cười cười chạy tới.

"Không có việc gì là tốt rồi." Nha đầu này ở phương diện này ngược lại lại làm cho người ta bớt lo lắng.

Bên ngoài đã đánh đến hậu viện, Chu Tử Thư thật vất vả mới áp chế thất khiếu tam thu đinh lại bắt đầu làm loạn, trong lúc nhất thời có chút cố sức.

Đem Trương Thành Lĩnh bảo vệ ở phía sau, Chu Tử Thư cầm kiếm đối đầu.

A Tương từ trên lầu nhảy xuống, một roi đánh ngã mấy người, nhưng họ cũng đều không có thương tích gì lớn.

"Lại đây!" Chu Tử Thư hô to một tiếng, A Tương bị dọa đến sửng sốt.

"A Tương tỷ tỷ, tỷ mau tới đây."

Nha đầu này có bao nhiêu bản lĩnh? Dưới tình huống này mà lại dám nhảy xuống: "Chủ nhân của ngươi đâu!"

Ngữ khí của Chu Tử Thư chưa nói xong, A Tương ngây người trong lòng lại ấm áp, nàng theo bản năng nhìn về phía chủ nhân.

"Ta đây, ta đây." Ôn Khách Hành phe phẩy quạt từ trên lầu bay xuống, trong lời nói lại còn có ý cười.

So với công kích không có lực sát thương gì của A Tương thì Ôn Khách Hành lợi hại hơn nhiều. Một phóng cây quạt đi qua liền chém bị thương mấy người, nhưng không phải đòn trí mạng, y không muốn ở trước mặt A Nhứ dùng sát chiêu âm ngoan của Quỷ Cốc, y cũng không biết vì sao mình lại muốn làm như vậy.

Chu Tử Thư thấy vậy coi là phu nhân tâm thiện, thừa dịp những người kia bị thương, lực chú ý ở trên người Ôn Khách Hành, tay cầm bạch y kiếm cứa đứt cổ những người đó.

Tầm mắt hai người nối tiếp nhau, Chu Tử Thư không dám nhìn Ôn Khách Hành, hắn sợ Ôn Khách Hành cảm thấy hắn ngoan độc.

Sớm biết A Nhứ cũng muốn giết, y liền..."Khụ..."

Sự ghê tởm bất thình nổi lên khiến Ôn Khách Hành hỏa tốc rời đi chạy đến dưới một cái cây nôn liên tục.

Phu nhân quả thật không thể thấy được loại tình cảnh này mà, Chu Tử Thư trong lòng thầm mắng mình, vội vàng đi đỡ Ôn Khách Hành.

A Tương thì cứng đờ tại chỗ như bị sét đánh: "Cái này... Cái này là mang thai?!"

"A Tương tỷ tỷ, tỷ tỷ làm sao vậy?"

"Ta... Ta, ngươi có thể sẽ có tiểu sư đệ."

Trương Thành Lĩnh nhìn về phía hai người dưới tàng cây tựa hồ hiểu được cái gì: "Ta phải càng thêm cố gắng để trở thành sư huynh."

Nếu sư đệ sau khi sinh ra cậu mới bái sư, vậy sư đệ chính là sư huynh rồi.

Ôn Khách Hành vừa mới ngăn được cảm giác ghê tởm, liền nghe thấy A Tương nói, quạt trong tay thiếu chút nữa khống chế không được mà ném ra ngoài.

"A Tương ngươi nghĩ cái gì đấy? Ngươi sống đến bây giờ gặp không ít đàn ông, có bao nhiêu người mang thai?"

A Tương bật đầu đếm ngón tay: "Hai người."

"Cũng đúng, chủ nhân không may mắn như vậy." A Tương đột nhiên yên tâm.

Lý là lý lẽ như vậy, làm sao từ trong miệng A Tương nói ra liền cảm thấy kỳ quái quái lạ.

Chu Tử Thư lại sửng sốt, phu nhân không biết thể chất của mình?

Nhưng kiếp trước rõ ràng là phu nhân có nói mình có thể mang thai nên mới gọi ngự y. Nếu y không biết thể chất của mình, làm sao có thể nhận ra được mình sẽ mang thai?

"Có điều chủ nhân à, nam tử mang thai chính là cả ngày sẽ buồn bực, thần sắc mệt mỏi, người rất dễ làm cho người ta nghĩ lệch, trách không được ta nha."

"Ngươi đều là từ đâu học những thứ kỳ lạ này đấy? Cô nương gia mà không chút xấu hổ gì cả."

"Là trong sách nói mà."

Đầu óc Chu Tử Thư lại nổ tung, cả ngày buồn bực, thần sắc mệt mỏi...

"Này, Chu Tử Thư! Ngươi lại muốn đi sao?" Kiếp trước A Tương đứng ở đầu tường tay cầm roi nhìn hắn biểu tình hùng hùng hổ hổ.

Đó là đầu tháng 7, hắn có công việc phải đi. Phu nhân lần đầu tiên bởi vì công việc của hắn mà giở tính tình nhất định phải để hắn làm một bữa cơm rồi mới cho đi. Chu Tử Thư chỉ có thể chọn cách nhanh nhất đó là nấu mì cho phu nhân. Nhưng chờ hắn trở về phu nhân đã ngủ rồi, lúc ấy võ lâm rung chuyển, Hoàng Thượng phái bọn họ âm thầm điều tra, hắn chờ không được phu nhân tỉnh lại liền chỉ có thể rời đi trước sau đó lại ở cửa đụng phải A Tương.

"A Tương, ta có việc gấp."

"Chủ nhân cả ngày buồn nôn, thần sắc rất kém, cái gì cũng không ăn được, ngươi ngay cả chờ người tỉnh lại cũng không muốn sao?" A Tương tức giận đến phát run, roi trong tay muốn rơi xuống, nàng đang khống chế chính mình.

"Không phải không muốn, mà là không thể." Chu Tử Thư nhớ rõ lúc ấy mình nói xong, liền vội vàng ra khỏi cửa.

"Sau này ngươi đừng có mà hối hận." Thanh âm nghiến răng nghiến lợi của A Tương lại xuất hiện bên tai hắn, câu nói mà hắn chưa từng để ý kia, hiện giờ lại làm cho trong lòng hắn bối rối không thôi.

Có phải khi đó phu nhân đã...

A Tương thật sự giống như phu nhân nói, sau này nàng cùng một người họ Tào đi khỏi, vì sao A Tương cùng phu nhân tình như huynh muội nhưng sau đó A Tương cũng không đến thăm phu nhân nữa? Ba ngọn đèn trong chùa Bạch Mã là được thắp lên cho ai?

Chu Tử Thư cảm giác như mình đang dần tiếp cận chân tướng, mà chân tướng này có lẽ hắn căn bản cũng không chịu nổi...

"A Nhứ, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Lời nói của Ôn Khách Hành liền gọi Chu Tử Thư trở về hiện thực. Ôn Khách Hành phe phẩy quạt nhìn ánh mắt hắn có chút kỳ quái.

"Không, không có gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com