Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 11

23

"Đồ đệ Tần Hoài Chương, ta đói bụng." Diệp Bạch Y dừng xe ngựa nhìn về phía hai người cưỡi ngựa phía trước.

"Lão yêu quái nhà ông tự mình giải quyết." Ôn Khách Hành trừng mắt nhìn Diệp Bạch Y một cái.

"Tiểu ngu xuẩn ta gọi ngươi sao mà ngươi có ý kiến lớn như vậy?" Diệp Bạch Y nói.

"Hai vị." Chu Tử Thư nhìn hai người đứng lên vội vàng kêu dừng lại.

"Đồ đệ của Tần Hoài Chương, cho ngươi một sự chọn. Ta và hắn, ngươi giúp ai?" Diệp Bạch Y chỉ vào Ôn Khách Hành và mình.

"Sư phụ đương nhiên chọn Ôn thúc rồi." Trương Thành Lĩnh vẻ mặt chân thành tha thiết.

"Liên quan gì đến ngươi, luyện công phu của ngươi đi." Diệp Bạch Y trừng mắt nhìn Trương Thành Lĩnh một cái.

"Lão yêu quái, ngươi đã thua rồi." Ôn Khách Hành thập phần tự nhiên chống lên vai Chu Tử Thư vẻ mặt khiêu khích.

"Lời của Tiểu Thành Lĩnh nhà ta chính là đại biểu cho lời của A Nhứ."

"Có phải không, A Nhứ?" Ôn Khách Hành vui vẻ nhìn Chu Tử Thư.

"Cưỡi ngựa của ngươi cho tốt đi." Chu Tử Thư vỗ nhẹ cánh tay Ôn Khách Hành.

"Trời đã tối, chúng ta nghỉ ngơi một đêm trước."

"Ta muốn uống canh cá." Diệp Bạch Y vẫn nói.

"Lão yêu quái, muốn uống thì ông đi mà bắt." Ôn Khách Hành nhìn không được.

"Sư phụ, con giúp người." Trương Thành Lĩnh cởi dây thừng trên người chạy đến trước mặt Chu Tử Thư.

"Không được."

"Luyện lại một trăm lần."

"A" Trương Thành Lĩnh buồn bã.

Chu Tử Thư nhìn thoáng qua Ôn Khách Hành đang đứng bất động, nghĩ đến người nọ vừa rồi còn giúp hắn, hiện tại ngược lại thờ ơ, trong lòng chua xót. Có điều cũng không có gọi Ôn Khách Hành mà một người cô đơn đi về phía bờ sông.

"Ôn thúc, người không đi giúp sư phụ sao?" Trương Thành Lĩnh nhìn Ôn Khách Hành nhàn nhã ngồi bên đống lửa.

"Tại sao ta phải đi giúp đỡ?" Ôn Khách Hành phe phẩy quạt hỏi ngược lại Trương Thành Lĩnh.

"Sư phụ một mình bận rộn không tới, trước kia người mỗi ngày đều đi theo sư phụ, sư phụ đi đâu người liền đi đó." Trương Thành Lĩnh ý đồ làm cho quan hệ hai người hòa hoãn một chút, tuy nói Ôn Khách Hành thoạt nhìn giống như trước kia nhưng cậu cảm giác được Ôn Khách Hành cùng sư phụ mình tình cảm đã không giống nhau.

"Đồ đệ ngu xuẩn, ngươi nói cái này vô dụng, hắn chính là đầu óc bị ngã hỏng, không nhớ chuyện lúc trước nữa." Diệp Bạch Y tựa vào thân cây vô tình cười nhạo.

"Ta dù có nhớ chuyện thế nào, cũng biết kính già yêu trẻ, không giống như người nào đó." Ôn Khách Hành ta đứng lên đi về phía Chu Tử Thư rời đi.

"Tiền bối, người đây là chiêu kích tướng sao?" Trương Thành Lĩnh nhìn bóng lưng Ôn Khách Hành biến mất quay đầu vẻ mặt sùng bái nhìn về phía Diệp Bạch Y.

"Hừ, chiêu kích tướng đối với người điên là vô dụng." Diệp Bạch Y nhìn mảnh hắc ám kia. Ôn Khách Hành một đường vẻ mặtbên ngoài cùng Chu Tử Thư nói nói cười cười như thường, nhưng hơi thở không lừa được người. Ôn Khách Hành một mực đề phòng Chu Tử Thư, trò hay nha, ông ta ngược lại muốn xem Ôn Khách Hành rốt cuộc có hạ tử thủ với Chu Tử Thư hay không, xem Chu Tử Thư có thể đánh cược thắng hay không.

"Ôn thúc không phải người điên, thúc ấy là người tốt." Trương Thành Lĩnh phản bác.

"Ngươi là một tên nhóc thì biết cái gì?" Diệp Bạch Y cười lạnh một tiếng, nhặt lên một mảnh lá cây ném về phía Trương Thành Lĩnh.

"Luyện cho tốt vào." Diệp Bạch Y nhìn Trương Thành Lĩnh bị lá cây đánh đến đứng không vững.

"Không được 100 lần, tối nay không được ăn cơm."

"Ai, canh Mạnh Bà thật sự là thứ tốt, có cơ hội ta cũng thử xem một chút." Diệp Bạch Y cảm thán nói.

"Tiền bối, canh Mạnh Bà không phải thứ tốt, không thể uống lung tung." Trương Thành Lĩnh đang luyện tập, nghe diệp bạch y cảm khái lại ngừng lại.

"Luyện cẩu hùng khiêu vũ đi của ngươi đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?" Diệp Bạch Y liếc mắt nhìn Trương Thành Lĩnh một cái, tiểu tử này cũng ngu xuẩn như sư phụ nó, nói nhiều như vậy.

24

Chu Tử Thư đứng trong nước, cầm một hòn đá nhìn chằm chằm vào trong nước. Hắn đã có thể tấn công cá bằng đá trên bờ nhưng khi trời tối, thị lực của hắn đã suy giảm, bất đắc dĩ phải xuống nước.

*Bụp*

Chu Tử Thư nhìn con cá nổi trên mặt nước, khóe miệng nhếch lên, khom lưng chuẩn bị nhặt con cá kia lên.

Chu Tử Thư nhìn mặt nước bình tĩnh, bỗng nhiên nổi lên gợn sóng, ánh mắt tối sầm lại, lắc mình đứng lên. Những giọt nước xung quanh bay về phía hắn.

Chu Tử Thư ngửa người, nương theo khinh công lui về phía sau, nhưng dường như người nọ không buông tha cho hắn, giọt nước càng tích càng nhiều, Chu Tử Thư bất đắc dĩ sử dụng nội lực bức tan giọt nước. Những giọt nước trong chốc chốc đã biến thành màn nước, nặng nề rơi xuống. Chu Tử Thư bỗng nhiên ôm ngực phun ra một ngụm máu.

Ôn Khách Hành đứng ở trong bóng tối, nhìn Chu Tử Thư như không có việc gì lau vết máu trên khóe miệng, nhặt mấy con cá trở về bờ.

"A Nhứ a, ta rất hy vọng làm tri kỷ của ngươi." Ôn Khách Hành mở quạt ra.

"Nhưng mà, đạo bất đồng, đừng trách ta vô tình." Ôn Khách Hành nhìn thoáng qua Chu Tử Thư trong nước, xoay người sử dụng khinh công rời đi.

Chu Tử Thư đi trở lại bờ, sửa sang lại quần áo một chút quay đầu nhìn góc tối kia, hắn biết vừa rồi Ôn Khách Hành đứng ở nơi đó, cũng biết là Ôn Khách Hành xuống tay với hắn. Đều là hắn tự cho mình là tự chịu, hắn vừa rồi trong nháy mắt thật sự buông tha chống cự, muốn dùng mạng trả nợ Ôn Khách Hành, lại lập tức nghĩ đến hắn không thể bỏ Ôn Khách Hành lại, còn có nữ nhi của bọn họ hiện tại cũng không rõ tung tích.

"Tiếp tục, còn chưa đủ 100 lần đâu." Ôn Khách Hành bắt hai con thỏ trở về, nghe Diệp Bạch Y nói liền thập phần khó chịu.

"Lão yêu quái, đây cũng không phải đồ đệ của ngươi, ngươi nói cái gì nói."

"Ta thay Tần Hoài Chương quản giáo đồ tôn của hắn, ngươi khó chịu cái gì?"

"Ngươi xuyên bối phận có tư cách gì quản." Ôn Khách Hành ném thỏ xuống đất.

"Tiền bối, Ôn thúc các người..."

"Câm miệng!" Diệp Bạch Y cùng Ôn Khách Hành đồng thời nhìn về phía Trương Thành Lĩnh đồng thanh quát.

Trương Thành Lĩnh hoảng sợ, theo bản năng co rụt lại, lời nói phái sau cũng nghẹn lại.

"Ngươi là gì của hắn?" Diệp Bạch Y chỉ vào Chu Tử Thư đi tới phía sau Ôn Khách Hành.

"Có tư cách quản đồ đệ của hắn sao?"

"Sư phụ!" Trương Thành Lĩnh thấy Chu Tử Thư bèn vội vàng chạy tới.

"Con giúp người." Cậu- một đứa nhỏ thật sự không quản được trưởng bối cãi nhau.

Chu Tử Thư vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra.

"Lão Ôn, hay là ngươi cùng Thành Lĩnh nấu canh cá một chút, ta đem thỏ đi rửa."

"A Nhứ đều mở miệng, ta có thể không giúp được sao?" Ôn Khách Hành đi tới.

"Tiền bối, người..." Chu Tử Thư nhặt thỏ trên mặt đất lên. Nhìn Diệp Bạch Y.

"Tiền bối người cũng mệt mỏi rồi, hãy nghỉ ngơi trước đi." Chu Tử Thư đi tới một bên xử lý thỏ.

"Hừ, coi như ngươi còn có chút lương tâm." Diệp Bạch Y nhìn thoáng qua Trương Thành Lĩnh đang nấu canh cá, lại nhìn Chu Tử Thư xử lý thỏ. Rất thoải mái tựa vào thân cây.

"Tiền bối." Chu Tử Thư đưa bát trong tay cho Diệp Bạch Y.

"Hắn uống trước." Diệp Bạch Y trực tiếp mở miệng, nhìn về phía Ôn Khách Hành.

"Như thế nào, sợ ta bỏ độc vào sao, có bản lĩnh thì đừng uống." Ôn Khách Hành hừ lạnh một tiếng.

"Lão Ôn." Chu Tử Thư nắm lấy cổ tay Ôn Khách Hành một chút.

"Ta uống." Chu Tử Thư cầm lấy bát uống một ngụm.

"Được rồi." Chu Tử Thư nhìn thoáng qua Ôn Khách Hành, đang nhìn về phía Diệp Bạch Y.

"Hừ, ngươi uống có ích lợi gì, ngươi có thể nếm ra mùi vị gì đó sao." Diệp Bạch Y nói.

Chu Tử Thư tay cầm thìa dừng lại, sau đó đưa bát trong tay cho Trương Thành Lĩnh.

"Thành Lĩnh, đem cái này đưa cho Long thiếu các chủ."

Sau bữa ăn

Chu Tử Thư dẫn Trương Thành Lĩnh cầm dụng cụ nấu ăn ra bờ sông rửa sạch.

"Ngươi thật đúng là dám xuống tay." Diệp Bạch Y tựa vào thân cây, hứng thú nhìn về phía Ôn Khách Hành bên cạnh đống lửa.

"Ăn no uống đủ chính là cảm giác của ngươi đi." Ôn Khách Hành cũng không phản bác.

"Nếu ngươi muốn giết hắn nói thẳng, hắn khẳng định sẽ không đánh trả."

"Ta không quan tâm đến một người sẽ chết."

"Hắn đối với ngươi rất có hứng thú, dọc theo đường đi đối với ngươi ân cần hỏi han, khắp nơi bảo vệ ngươi. Một kẻ điên một kẻ ngốc, cũng không biết hai người các ngươi ai chết trước?"

Lạch cạch

"Cho dù ngươi chết, ta cũng sẽ không chết." Ôn Khách Hành bẻ gãy cành cây trong tay, hướng Diệp Bạch Y cười tà.

"Vậy chúc mừng ngươi."

"Trở thành quái vật thứ hai." Diệp Bạch Y nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com