Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 7

16

Cố Tương mấy ngày nay tâm tình đặc biệt khoái trá, Nhạc Dương phái có một tiểu tử ngốc Tào Úy Ninh mỗi ngày tìm nàng, bên ngoài nàng lại còn có thể đi cọ túi tiền của Chu Nhứ. Tuy rằng tối hôm qua bị thương, chờ một chút, Trương Thành Lĩnh hình như vẫn chưa tìm được.

"Thành Lĩnh, ngươi không sao chứ?" Cố Tương nghe được tin Trương Thành Lĩnh trở về, vội vàng chạy tới.

"Tương tỷ tỷ ta không sao." Trương Thành Lĩnh lắc đầu.

"Ngươi thật sự không sao hay là bị dọa cho choáng váng rồi?" Cố Tương nhìn Trương Thành Lĩnh vẻ mặt vui vẻ, cho rằng cậu bị kinh hách, còn đưa tay sờ trán Trương Thành Lĩnh một chút.

"Không có, Tương tỷ tỷ." Trương Thành Lĩnh ôm eo từ trên giường ngồi dậy.

"Sư phụ nhận ta rồi."

"Ý ngươi là sao?"

"Ý ngươi là Chu Nhứ thu ngươi làm đồ đệ?" Cố Tương phản ứng lại, đứng lên.

"Đúng  vậy." Trương Thành Lĩnh gật đầu.

"Được rồi, Tiểu Thành Lĩnh, sau này ngươi sẽ có chỗ dựa." Cố Tương thật lòng vì Trương Thành Lĩnh vui vẻ.

"Tương tỷ tỷ, Ôn thúc nói sau này thúc ấy cũng là thân nhân của ta, tỷ cũng là thân nhân của ta." Trương Thành Lĩnh trong lòng vui vẻ, cậu thoáng cái có thêm ba thân nhân.

"Được, sau này ngươi chính là đệ đệ của ta, tỷ tỷ sẽ che chở ngươi." Cố Tương mặt ngoài cười hì hì, trong lòng thầm mắng mẫu thân hỗn đản của mình. Nhất định là bởi vì Chu Nhứ nên mẫu thân hắn mới đối xử tốt với Trương Thành Lĩnh như vậy. Tuy nhiên, nàng thực sự rất thích đệ đệ Trương Thành Lĩnh này.

"Tiểu Thành Lĩnh, ngươi thật sự thích Chu Nhứ như vậy sao? Nhỡ may sau này hắn không tốt thì sao?" Cố Tương thăm dò hỏi một câu.

"Sư phụ thật sự rất tốt. Ôn thúc cũng tốt." Trương Thành Lĩnh nháy mắt mấy cái không biết vì sao Cố Tương lại hỏi như vậy.

"Tương tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Trương Thành Lĩnh nhìn Cố Tương bỗng nhiên mất mát.

"Nếu Chu Nhứ là cha ta thì tốt rồi." Chu Nhứ đối với nàng dung túng nàng vẫn là cảm thụ được, quan trọng là nương nàng cũng thích hắn.

"Tương tỷ tỷ, cha tỷ không có ở đây sao?" Trương Thành Lĩnh cẩn thận hỏi.

"Ta không biết, nương ta nói hắn không có ở đây. Nhưng La a di ta lại nói hắn chưa chết." Cố Tương cũng không biết tin ai.

"Tương tỷ tỷ đáng yêu xinh đẹp như vậy, ta tin tưởng phụ thân Tương tỷ tỷ nhất định là có ẩn ý gì đó."

"Tương tỷ tỷ, tỷ có chân dung của phụ thân mình không?"

"Nói không chừng ta biết..." Trương Thành Lĩnh không biết phải an ủi Cố Tương như thế nào nên chỉ nghĩ đến một cách như vậy. Cậu nghĩ rằng ngay cả khi mình không biết thì cậu cũng có thể tìm những người khác giúp đỡ.

"Đương nhiên là có, ta vẫn luôn đeo trên người."

"Thế nào?" Cố Tương treo bức tranh lên tự hào nhìn về phía Trương Thành Lĩnh.

Bức tranh chân dung là một thiếu niên mười sáu tuổi.

"Cha ta nhìn đẹp mắt đi."

"Đẹp mắt." Trương Thành Lĩnh sao lại cảm thấy người này rất quen thuộc, cậu ôm eo xốc chăn lên đứng dậy, đi tới trước chân dung.

"Tương tỷ tỷ, tỷ không cảm thấy người này quen thuộc sao?" Trương Thành Lĩnh chỉ vào bức chân dung.

"Ta cũng cảm thấy nhưng chính là không nhớ ra." Cố Tương nâng cằm đầu óc suy nghĩ một vòng cũng không nghĩ tới ở nơi nào đã từng gặp qua.

"Đã qua nhiều năm như vậy nhất định là có thay đổi." Trương Thành Lĩnh ngồi trên ghế, học theo bộ dáng cố Tương nâng cằm suy nghĩ.

"Có lẽ mặt sẽ trở nên tròn, hoặc nhọn... Sau sau mười năm chắc chắn sẽ có sự thay đổi.

"Biến tròn, biến nhọn..." Cố Tương lặp lại lời trương Thành Lĩnh.

Cố Tương lui về phía cửa, giơ hai tay khoa tay múa chân về phía chân dung. Chờ đã, làm thế nào nó lại trở bên quen mặt thế này? Hai tay Cố Tương thành một cái khung, đem khung mặt trong bức họa đi vào. Cố Tương nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, khuôn mặt chậm rãi biến thành mặt Chu Nhứ.

"Thật sự không được, chờ đại hội anh hùng kết thúc đệ sẽ tìm sư phụ hỗ trợ. Sư phụ trước kia là người của Thiên Song nghe nói bọn họ tìm người rất nhanh. Sư phụ tên thật là Chu Tử Thư."

"Chờ một chút." Cố Tương nhìn về phía Trương Thành Lĩnh.

"Ngươi vừa nói cái gì?"

"Tìm sư phụ hỗ trợ." Trương Thành Lĩnh nói

"Câu tiếp theo."

"Sư phụ là người của Thiên Song."

"Không phải." Cố Tương lắc đầu.

"Câu cuối cùng."

"Sư phụ tên thật là Chu Tử Thư." Trương Thành Lĩnh suy nghĩ một hồi bèn trả lời.

Chu Tử Thư, Chu Tử Thư, đây không phải là tên của cha nàng hay sao. Chu Nhứ là Chu Tử Thư, Chu Tử Thư là cha nàng, cho nên cha nàng là Chu Nhứ, cha nàng là Chu Nhứ. Cha ruột của nàng là Chu Nhứ mà cô hiện tại quen biết.

"A a a a a a a." Cố Tương ôm đầu thét chói tai.

"Tương tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"

"Tương tỷ tỷ, bức tranh của tỷ..." Trương Thành Lĩnh nhìn Cố Tương tức giận đùng đùng chạy ra ngoài, vẻ mặt nghi hoặc.

Mẫu thân hỗn đản kia của nàng cư nhiên lừa gạt nàng thề không nhận Chu Nhứ, nhất định là ngay từ đầu đã biết người đó là cha nàng.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Cố Tương ôm đầu ngồi xổm ở cửa. Nàng đã thề không nhận Chu Nhứ, hiện tại Chu Nhứ thật sự là cha ruột của nàng, nàng làm sao có thể không nhận đây?

.

.

.

Chu Tử Thư vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy Cố Tương ngồi xổm ở cửa khách điếm bèn nghi hoặc đi qua.

Cố Tương nghe được thanh âm quen thuộc vội vàng đứng dậy. Nàng nhìn vẻ mặt lo lắng của Chu Tử Thư hốc mắt chợt đỏ lên bay tới.

"A Tương, tuy rằng chúng ta cách một bối phận..." Cố Tương ôm cổ Chu Tử Thư, hai chân kẹp ở trên thắt lưng Chu Tử Thư, cả người treo trên người Chu Tử Thư.

"...Nhưng nam nữ thụ thụ bất thân." Chu Tử Thư vừa nói xong, Cố Tương buông cổ Chu Tử Thư ra đôi mắt ướt sũng nhìn hắn.

"Thúc thúc." Cố Tương không thể gọi cha đành phải gọi một tiếng thúc thúc.

Chu Tử Thư nghe cố Tương nói câu ngọt ngào này người bị dọa một cái cứng đơ người. Cái quỷ gì vậy?

"Thúc, con đói bụng." Cố Tương ôm chặt cổ Chu Tử Thư làm nũng nói.

"Ngươi đi xuống trước, ta dẫn ngươi đi." Chu Tử Thư muốn gỡ Cố Tương xuống như h bất đắc dĩ Cố Tương ôm quá chặt hắn thật sự không kéo được nàng xuống.

"Không, ta vẫn cứ như vậy." Cố Tương, bộ dáng ủy khuất muốn khóc.

"Được, ngươi muốn đi đâu?" Chu Tử Thư bất đắc dĩ.

17

"Thúc." Cố Tương mắt trong suốt, cầm một món tráng miệng nhét vào miệng Chu Tử Thư.

"A Tương, ngươi tự mình ăn là được rồi." Chu Tử Thư không thể không mở miệng.

"Sao? Đây đều là những thứ ta thích ăn."

Biết ngươi thích ăn, nhưng ngươi cũng không thể nhét nó vào miệng ta như vậy được. Chu Tử Thư hiện tại đã rất chống đỡ, đặc biệt chống đỡ.

"Người không thích sao?" Cố Tương bĩu môi.

"Chủ nhân sẽ không đối xử với ta như vậy." Cố Tương cho rằng Chu Tử Thư ghét bỏ nàng, mẫu thân nàng cũng chưa từng ghét bỏ nàng.

"Thích." Khóe miệng Chu Tử Thư giật giật, không thể không nói ra những lời trái ý muốn.

"Cái này có đẹp không?" Cố Tương thay một bộ quần áo màu xanh nước biển đi ra, đi tới trước mặt Chu Tử Thư dạo một vòng.

"Rất đẹp mắt." Chu Tử Thư nhìn thoáng qua quay đầu không nhìn Cố Tương. Hắn là có chuyện gì vậy? Cùng nàng ăn cơm coi như xong, sao còn đi tới tiệm y phục nữa.

Loại chuyện thân mật này không nên cùng hắn đi cùng. Nàng chính là khuê nữ của Ôn Khách Hành, với chút chuyện cũ của hắn và Ôn Khách Hành thế nào cũng muốn.

Tránh nghi ngờ một chút. Chỉ mong Ôn Khách Hành không biết chuyện hôm nay, bằng không Ôn Khách Hành không bổ hắn mới lạ.

"Có phải người cảm thấy không dễ nhìn không hay không?" Cố Tương nhìn cha mình quay đầu không nhìn mình bèn cảm thấy hắn nói những lời trái ý muốn.

"Đẹp, rất đẹp." Chu Tử Thư vẫn không quay đầu lại.

"Vậy tại sao ngươi không quay lại nhìn ta." Cố Tương không vui.

"Quần áo này đặc rất đẹp mắt, là thật." Chu Tử Thư quay đầu,vẻ mặt nghiêm túc.

"Ngươi xinh đẹp như vậy, mặc cái gì cũng đẹp." Chu Tử Thư nói thêm một câu.

"Hắc hắc, cái này ta muốn mua." Cố Tương vẻ mặt vui vẻ hướng về phía tiểu nhị phía sau nói một câu. Nương nàng cũng không khen nàng xinh đẹp, chỉ nói nàng đáng yêu.

"Chờ đã, cái này cùng cái kia màu sắc sao?" Cố Tương kéo Chu Tử Thư đang có biểu cảm nhân sinh không thể luyến tiếc, đi dạo một vòng ở cửa hàng.

"Ánh mắt cô nương thật tốt, chất liệu này cũng giống nhau, chẳng qua cái này là nam trang."

"Ta muốn một bộ nam trang." Cố Tương cầm lấy bộ quần áo kia so sánh trên người Chu Tử Thư.

"Chủ nhân của ngươi và thân hình  chênh lệch rất nhiều." Chu Tử Thư cho rằng Cố Tương muốn mua cho Ôn Khách Hành.

"Cùng chủ nhân ta có quan hệ gì, cái này cho người." Cố Tương nói

"Cùng cái kia của ta hợp nhau nha." Nàng nhớ rõ mẫu thân mình cũng có một món màu sắc giống nhau, người một nhà đều phải mặc quần áo giống nhau.

Chu Tử Thư nghĩ nếu hắn cùng Cố Tương mặc quần áo có màu sắc giống nhau, Ôn Khách Hành không băm hắn mới lạ.

"Cái này không thích hợp với ta." Chu Tử Thư khoát tay từ chối.

"Chỗ nào không thích hợp, thích hợp như thế nào? Màu xanh đẹp mà." Cố Tương túm lấy Chu Tử Thư đang muốn rời đi.

"Hình như là không thích hợp lắm." Cố Tương nghĩ đến chuyện lúc trước nàng thiếu chút nữa đội mũ xanh cho cha minh.

"Vậy chúng ta đổi đồ."

"Kỳ thật, hai vị tỷ tỷ kia cùng chủ nhân của ta không quan hệ, là ta thấy hai vị tỷ tỷ không nơi nương tựa mới cầu chủ nhân thu lưu."

"Chủ nhân ta chỉ thích một người là ngươi."

"Lời ta nói là thật." Cố Tương sợ Chu Tử Thư không tin bèn giơ tay lên.

"A Tương." Chu Tử Thư nắm lấy tay Cố Tương buông xuống.

"Đây là chuyện của  và chủ nhân của ngươi." Chu Tử Thư thật không ngờ Cố Tương lại tiếp nhận hắn nhanh như vậy. Nhưng chuyện của hắn và Ôn Khách Hành trong lạc nhất thời sẽ không giải quyết được.

"Không nói cái này, ngươi còn mua cái gì, ta bồi ngươi." Chu Tử Thư chuyển đề tài.

"Được rồi."

.......

Chu Tử Thư ngồi trong phòng cầm lấy ly rượu uống rượu.

"Thúc." Cố Tương bưng chậu rửa mặt tiến vào.

"Ngươi đây là làm gì vậy?" Chu Tử Thư đứng lên.

"Ta hầu hạ người nha." Cố Tương nói.

"Không cần, ta tự mình làm được." Chu Tử Thư lui về phía sau một bước.

"Ngươi không phải tỳ nữ, không cần làm như vậy!"

"Người là trưởng bối của ta, hơn nữa với quan hệ giữa người và chủ nhân của ta, ta khẳng định phải hầu hạ người." Cố Tương cho rằng Chu Tử Thư không muốn mình vất vả, nhưng loạn chuyện nữ nhi hầu hạ phụ thân là chuyện đương nhiên.

"Thúc~" Cố Tương nhìn Chu Tử Thư vẫn kháng cự, bĩu môi nũng nịu hô một tiếng.

Thân hình Chu Tử Thư chấn động không thể không thỏa hiệp.

"Ngươi không về phái Nhạc Dương sao?" Chu Tử Thư nhìn Cố Tương còn ở trong phòng mình trong lòng có dự cảm không tốt.

"Tối nay ta sẽ không trở về nữa." Cố Tương tự nhiên ngồi trên giường Chu Tử Thư.

"Chủ nhân của ta mấy ngày nay không có ở đây, ta sẽ bồi người!"

"Đừng nói với ta cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, quan hệ thân mật của chúng ta như vậy không tính là nam nữ." Cố Tương nghĩ đến chuyện này liền tức giận, nếu không phải bị mẫu thân nàng lừa gạt, nàng đến mức nhìn thấy phụ thân nhà mình không thể hô sao.

"Ừ, không tính nam nữ, là phụ nữ." Chu Tử Thư theo lời Cố Tương, tuy rằng Cố Tương không phải là khuê nữ ruột thịt của hắn, nhưng chỉ cần là hài tử của Ôn Khách Hành hắn đều sẽ coi như của mình.

"Hắc hắc, tối nay ta ngủ với ngươi." Cố Tương khoác tay Chu Tử Thư.

"Chỉ có đêm nay!" Chu Tử Thư thỏa hiệp.

"Được."

"Nhưng ban ngày ngươi phải đi cùng ta."

"Được."

Mấy ngày kế tiếp, Chu Tử Thư cuối cùng cũng thấy được công lực triền người của Cố Tương, quả thực so sánh với Ôn Khách Hành chỉ có hơn chứ không kém. Buổi sáng hắn vừa mở mắt ra Cố Tương liền bưng chậu mặt tiến vào. Rửa mặt xong, đã bị Cố Tương lôi kéo ra ngoài ăn sáng.....

.

.

.

"Khuê nữ của ngươi thật đủ giày vò." Buổi sáng Chu Tử Thư thức dậy nhìn thấy Ôn Khách Hành ngồi trong phòng hắn uống trà, hai cha con này vào cửa cũng không gõ cửa.

"Ta sinh ra có thể không dính người sao?" Ôn Khách Hành vẻ mặt tự hào, y biết Chu Tử Thư không phải là thật sự khó chịu.

"Mấy ngày nay ngươi đã đi đâu vậy?" Chu Tử Thư chuyển đề tài.

"Ngươi đây là lo lắng ta vẫn là thăm dò ta?" Ôn Khách Hành vẻ mặt tươi cười kề sát vào Chu Tử Thư.

"Đó là chuyện của ta." Chu Tử Thư đẩy Ôn Khách Hành ra.

"A Tương."

"Mẫu thân của A Tương là người như thế nào?" Chu Tử Thư giả vờ vô tình hỏi.

"Mẫu thân nàng chính là mẫu thân tốt nhất trên thế gian này." Ôn Khách hành mở quạt ra.

"Ngươi hỏi những thứ này để làm gì?"

"Nàng hiện tại đều coi ngươi là cha, ngươi cứ làm cha nàng thật tốt đi." Ôn Khách Hành cố ý đem chữ cha tăng thêm ngữ khí. Y biết Chu Tử Thư không thể tưởng tượng được Cố Tương là y sinh ra, dù sao nam nhân sinh con rất hiếm thấy.

"Nàng không phải khuê nữ của ta." Chu Tử Thư trong lòng chua xót theo bản năng thốt ra.

Những lời này vừa vặn bị Cố Tương ở ngoài cửa nghe được.

"Chu Tử Thư, tên nam nhân phụ lòng như ngươi!" Cố Tương nổi giận đùng đùng tiến vào.

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Chu Tử Thư, Cố Tương trực tiếp hắt nước trong chậu lên người Chu Tử Thư.

"Hừ!" Cố Tương hất xong liền tức giận đi ra ngoài lưu lại Chu Tử Thư cả người ướt đẫm, còn có Ôn Khách Hành vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Từ sau ngày đó, Cố Tương chưa từng tìm Chu Tử Thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com