Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại: Ghen

Sau khi bụi lắng xuống

Ôn Khách Hành tỉnh lại, đã là mặt trời mọc cao hơn ba cây sào, y dùng tay che đi ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ. Nhìn vào ánh nắng mặt trời ấm áp, nghĩ rằng sống là tốt. Sau đại chiến, Chu Tử Thư mang theo y đang bị trọng thương trở lại Tứ Quý sơn trang, y đã mất trí nhớ*, trọng thương, rơi xuống vách núi, mù quáng, thậm chí cho rằng còn mất đi nữ nhi mà thiếu chút nữa phát điên lên rồi, tất cả thống khổ đều trải qua một lần, may mà có người kéo y trở về. Cho dù lúc trước y  ác ngữ tương hướng, lạnh lùng cỡ nào nhưng người này vẫn không rời không rời đi mà vẫn tiến về phía y. Thật tốt, Ôn Khách Hành từ trên giường ngồi dậy, cách trận đại chiến đó đã nửa năm trôi qua, y từ lần đó nằm trên giường ba tháng mới xuống giường được. Nửa năm nay đều là Chu Tử Thư chiếu cố cho y, chờ một chút, Ôn Khách Hành nhìn thoáng qua trong phòng, Chu Tử Thư đâu rồi?

*Ở chap trước OKH không những cho A Tương uống canh mạnh bà mà chính y cũng uống canh mạng bà để quên đi A Tương và mọi chuyện liên quan đến Chu Tử Thư

"Sư nương, người tỉnh rồi." Trương Thành Lĩnh ở trong sân luyện công, nhìn thấy Ôn Khách Hành liền vội vàng chạy tới.

"Sư phụ con đâu?" Ôn Khách Hành khoát tay áo cự tuyệt Trương Thành Lĩnh nâng đỡ, mà tự mình đỡ ở trên cửa.

"Sư phụ cùng tỷ tỷ đi chợ dưới chân núi, rất nhanh sẽ trở về." Trương Thành Lĩnh nói.

"Hừ!" Ôn Khách Hành nghĩ đến hai cha con này sau khi nhận nhau mỗi ngày đều ngán ngẩm dính nhau ở cùng một chỗ.

"Nữ nhi của hắn đều sắp xuất giá, còn mỗi ngày chiếm đoạt nàng."

"Sư nương, từ chiếm đoạt này có chút không ổn." Trương Thành Lĩnh thành thật, cậu cũng không biết Ôn Khách Hành đang ăn dấm nữ nhi mình.

"Như thế nào, ta cần con dạy?" Ôn Khách hành liếc mắt nhìn Trương Thành Lĩnh một cái.

"Không phải, sư nương lợi hại, là con nhớ nhầm rồi." Trương Thành Lĩnh khoát tay áo, dù sao sư nương cậu cũng là cốc chủ Quỷ Cốc từng khuấy động võ lâm, cho dù hiện tại thương bệnh quấn thân, sư nương đứng lên khí thế vẫn là cường đại.

"Ta đói bụng." Ôn Khách Hành nhìn thoáng qua Trương Thành Lĩnh, xoay người đi vào trong phòng.

"Vâng, sư nương. Con sẽ đi nấu ăn ngay."

Ôn Khách Hành ở trong phòng nghe được tiếng Cố Tương gọi Trương Thành Lĩnh, vốn y cho rằng Cố Tương sẽ đến thăm mình trước, đợi thật lâu cũng không thấy Cố Tương vào phòng, chỉ nghe thấy hai người ở trong sân nói cười.

Ôn Khách Hành khoác một chiếc áo choàng trắng đi ra ngoài phòng.

Cố Tương và Trương Thành Lĩnh ngồi xổm ở góc sân:

"Nương~" Cố Tương nghe được tiếng bước chân liền quay đầu nhìn thấy Ôn Khách Hành.

"Nương, người tỉnh rồi." Cố Tương đi tới kéo cánh tay Ôn Khách Hành.

"Các con đang làm gì vậy?" Ôn Khách Hành tò mò hỏi hai đứa trẻ đang làm gì.

"Sư nương, tỷ tỷ mang theo một con thỏ trở về." Trương Thành Lĩnh vẻ mặt cao hứng ôm con thỏ lên cho Ôn Khách Hành xem.

"Là phụ thân mua cho ta." Cố Tương cười vui vẻ.

Ôn Khách Hành "rất dịu hiền" nhìn con thỏ trắng như tuyết kia bỗng nhiên nhớ ra Chu Tử Thư hình như chưa từng tặng lễ vật cho y. Nhưng trước mặt đứa nhỏ cũng không muốn biểu hiện cảm xúc bất mãn nên chỉ có thể cứng rắn nói ra khen ngợi một câu.

"Nương, người..." Cố Tương cảm nhận được cảm xúc khác thường của Ôn Khách Hành.

"Cha con đâu?" Ôn Khách Hành cắt ngang lời Cố Tương.

"Cha đồ đạc không mua đủ..."

"Nha đầu, con khi khẩn trương sẽ lắp bắp." Ôn Khách Hành vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Cố Tương.

"Cha đi thăm Tần thúc thúc." Cố Tương lấy tay che mặt, lấy sự hiểu biết của nàng đối với nương mình, nương nàng nhất định sẽ khó chịu.

"A, vậy thì không cần để lại cơm cho hắn nữa." Ôn Khách Hành thần sắc như thường.

"Ta buồn ngủ, đừng đến để làm phiền ta." Ôn Khách Hành bước vào phòng ngủ.

"Nương, cha chính miệng nói với con, cha và Tần thúc thúc là huynh đệ, hơn nữa Tần thúc thúc cũng không còn nhiều năm như vậy, người..." Cố Tương nhìn cánh cửa đóng chặt, nuốt xuống lời nói phía sau.

"Tỷ, sư nương đây là không thích sư phụ đi thăm Tần thúc thúc sao?"

"Không tính là vậy đi." Cố Tương nói mơ hồ.

"Có ý gì?" Trương Thành Lĩnh gãi gãi đầu, nhìn Cố Tương đi vào phòng bếp.

Lúc Chu Tử Thư trở về, nhìn thấy nữ nhi cùng đồ đệ nhà mình ngồi ở cửa.

"Đây là đang chờ ta ăn cơm sao?" Chu Tử Thư nhìn hai đứa nhỏ đồng loạt nhìn về phía hắn trong lòng vui vẻ, nhưng một giây sau liền không vui được.

"Nương nói không được lưu lại cơm cho người." Cố Tương cho cha nàng một ánh mắt tự cầu phúc.

"Sư phụ, sư nương nói tỷ tỷ đã sắp xuất giá, người còn mỗi ngày chiếm đoạt nàng." Trương Thành Lĩnh nghĩ đến lời Ôn Khách Hành vào buổi trưa, cảm thấy cần phải nói ra.

"Cái gì?" Cố Tương vừa nghe thấy vậy liền không vui.

"Ngay cả dấm chua của con gái mình cũng ăn, có ai làm nương như vậy không?" Cố Tương đứng lên chuẩn bị đi tìm nương nàng lý luận một phen.

"Haiz" Chu Tử Thư túm lấy cổ áo sau của Cố Tương.

"Thương tích của nương con còn chưa lành, không thể quấy rầy." Chu Tử Thư thật không ngờ Ôn Khách lại sẽ ghen.

"Cha" Cố Tương ôm cánh tay Chu Tử Thư.

"Người nói ta quan trọng hơn hay là nương quan trọng hơn?"

"..." Chu Tử Thư trầm mặc, đây là đạo đưa mệnh đề a.

"Tỷ, tỷ sắp gả ra ngoài rồi. Sư nương phải cùng sư phụ sống cả đời." Trương Thành Lĩnh thay sư phụ mình trả lời.

"Trương Thành Lĩnh, đệ không nói lời nào không ai coi đệ là người câm đâu." Cố Tương hung tợn trừng mắt nhìn Trương Thành Lĩnh một cái.

"Hừ!" Cố Tương nhìn Chu Tử Thư vẫn trầm mặc như trước.

"Ta muốn trở về Thanh Phong kiếm phái!" Cố Tương bực mình dậm chân buông Chu Tử Thư ra.

"Nha đầu..." Chu Tử Thư nhìn Cố Tương tức giận đùng đùng rời đi, bất đắc dĩ đuổi theo.

"Còn nói sư nương không nên ghen, mình còn không phải ghen sao?" Trương Thành Lĩnh lắc đầu.

Tất cả mọi thứ bên ngoài phòng Ôn Khách Hành cũng không biết, y đang nằm ở đầu giường, đọc sách.

Lúc Chu Tử Thư tiến vào, Ôn Khách Hành vẫn là tư thế đó, hơn nữa căn bản không liếc mắt nhìn Chu Tử Thư một cái.

"A Hành." Chu Tử Thư đặt chậu nước trên mặt đất.

"Nào, ngâm chân."

"Không cần." Ôn Khách Hành trực tiếp cự tuyệt.

"A Hành." Chu Tử thở dài, ngồi ở trên giường cầm lấy quyển sách trong tay Ôn Khách Hành.

"Chu Tử Thư." Ôn Khách Hành trừng mắt nhìn Chu Tử Thư.

"Rửa chân trước, ngoan." Chu Tử Thư cất sách xong sờ đầu Ôn Khách Hành một chút.

Ôn Khách Hành trong nháy mắt mất bình tĩnh, tùy ý để Chu Tử Thư nắm lấy chân mình thả vào trong chậu nước.

"A Nhứ." Ôn Khách Hành vẫn thích gọi hắn là A Nhứ.

"Ừ?" Chu Tử Thư ngồi xổm trên mặt đất xoa bóp chân Ôn Khách Hành.

"Hôm nay ngươi đi đâu?" Ôn Khách Hành thầm nghĩ, nếu Chu Tử Thư lừa y, y liền một cước đá bay Chu Tử Thư.

"Ta đi xem Cửu Tiêu." Chu Tử Thư thành thật trả lời.

"Hắn đã chết nhiều năm như vậy." Ôn Khách Hành cúi đầu.

"Đệ ấy luôn ở trong lòng ta." Chu Tử Thư nói.

"Ngươi có thích hắn không?" Ôn Khách Hành nắm chặt chăn bên giường.

"Thích." Chu Tử Thư theo bản năng trả lời.

"Không, không phải cái loại mà ngươi nghĩ." Chu Tử Thư phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Khách Hành.

"A Hành, ngươi hiểu lầm rồi." Chu Tử Thư nâng mặt Ôn Khách Hành lên nhìn Ôn khách Hành hốc mắt đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

"Đệ ấy vĩnh viễn đều là đệ đệ của ta." Chu Tử Thư ôm Ôn Khách Hành vào trong ngực, vỗ vỗ lưng Ôn Khách Hành.

"Chỉ có ngươi là người ta yêu."

"Có phải ngươi cảm thấy  rất vô lý gây sự không?" Ôn Khách Hành tựa vào vai Chu Tử Thư buồn bực nói. Trước kia y không phải như vậy, chỉ là không biết mấy ngày nay xảy ra chuyện gì, vừa nghĩ đến Chu Tử Thư có nhiều người thân cận như vậy trong lòng liền không thoải mái.

"Không, ta rất thích." Trước kia là Ôn Khách Hành đeo mặt nạ theo hắn cho có lệ, sau đó là Ôn Khách Hành uống canh Mạnh Bà quên hết thảy một lòng muốn báo thù, đây là lần đầu tiên Ôn Khách Hành thản nhiên biểu hiện ra cảm xúc của mình, Ôn Khách Hành như vậy hắn rất thích.

"A Hành, cho dù ngươi cao hứng hay thương tâm, ta đều hy vọng ngươi có thể biểu hiện ra, cứ nói cho ta biết." Hắn hy vọng A Hành của hắn có hỉ nộ ái ố sống trên đời này.

"Bây giờ ta cực kì không vui." Ôn Khách Hành đẩy Chu Tử Thư ra.

"Hôm nay ngươi cả ngày đã không ở nhà rồi." Ôn Khách Hành vẻ mặt không vui.

"Đây là lần đầu tiên ngươi như vậy, hay là vì sư đệ của ngươi, sư đệ ngươi so với ta trọng yếu hơn sao?"

"Ta sai rồi, sau này sẽ không như vậy." Chu Tử Thư nói.

"Còn có nha đầu kia cũng nên trở về, lâu như vậy rồi tên tiểu tử ngốc kia cũng không biết đến tìm." Sớm biết như vậy y cũng không nên đồng ý hôn sự của bọn họ.

"Giấm của nha đầu mình mà ngươi cũng ăn." Chu Tử Thư không nhịn được cười.

"Ta chính là ăn giấm đấy, cho dù là nha đầu của ta cũng không thể cướp ngươi đi." Ôn Khách Hành ôm cổ Chu Tử Thư, bộ dáng như kiểu đương nhiên.

"Được rồi, ngày mai ta sẽ nói với nàng." Chu Tử Thư vuốt ve mái tóc của Ôn Khách Hành, vẻ mặt đầy nét cưng chiều.

"A Nhứ." Ôn Khách Hành môi dán vào xương quai xanh của Chu Tử Thư. Giống như hai người bọn họ đã thật lâu không có mây mưa tốt, không phải thật lâu, căn bản là sau khi gặp lại chưa từng có.

"Ôn Khách Hành, ngươi đừng làm đến mệt." Chu Tử Thư biết ý đồ của Ôn Khách Hành.

"Có tin ta cho ngươi nằm trên giường thêm nửa năm nữa không?" Chu Tử Thư nhéo vòng eo Ôn Khách Hành một chút.

"Chu Tử Thư, ngươi ngoại trừ chiêu này còn có thể làm gì nữa?" Ôn Khách Hành trong nháy mắt phản bác lại tên hỗn đản này.

"Đi ngủ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com