Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45 (1): Kịch bản.

Kanon trở dậy, vẫn như mọi ngày chuẩn bị đến trường. Tay cầm cặp bước xuống nhà bếp, ngửi mùi bánh mới nướng thơm lừng, thật hoài niệm, hệt như ngày đầu tiên cô tới thế giới này chỉ khác là ngày ấy cô không biết gì cả, tưởng rằng ông trời và các vị thần ưu ái cho mình một cuộc sống an nhàn hưởng lạc mà thôi. Quả nhiên chẳng có bánh bao miễn phí tự nhiên rơi từ trên trời xuống đâu.

Kanon ăn sáng và nhìn mẹ mình tất tả chạy đi siêu thị vợt đồ nhân ngày siêu khuyến mãi mà thấy kỳ diệu, có khi nào những năm tháng an nhàn đã khiến cô quên mất những cảm giác nhỏ bé nhưng lại tạo nên hương vị cuộc sống này chăng. Bước ra khỏi nhà đã thấy Setsu mang vẻ mặt đầy chịu đựng đang đứng khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào tường chờ mình, Kanon mỉm cười bước qua cậu ta. Cô vừa đi vừa nhìn bầu trời mới sớm đã trong xanh vời vợi, thật đẹp nhưng như vậy thì đến trưa sẽ nắng lắm, vì thế tốt nhất nên chuẩn bị mọi thứ từ sớm.

Đáng ngạc nhiên là Setsu cũng không sửng cồ lên như mọi khi trước dáng vẻ thản nhiên này của cô và đòi biết ngọn ngành câu chuyện nữa, cậu ta lầm lũi đi theo sau cô. Kỳ thực, Setsu không phải không muốn biết mọi chuyện mà cậu không chịu nổi khi cậu hỏi thì mọi người đều như đã biết hết rồi và nhìn cậu như một con khỉ ngu ngốc chỉ biết chạy lăng xăng xung quanh. Nếu Kanon mà biết suy nghĩ này của cậu ta thì chắc chắn sẽ phải gật đầu, quả thực những khi ấy, Setsu rất giống khỉ.

Đến trường, Kanon vào phòng câu lạc bộ trước tiên, cần phải hoàn thành kịch bản cho vở kịch sắp tới đã. Vừa nhớ lại toàn bộ nội dung cô đã biết vừa sắp xếp mọi chi tiết sao cho hợp lý hơn, không thể để những chuyện vô lý như việc Kotobuki Sukiyabashi vì đổ lỗi cho nhà hàng của Akira mà bỏ cả một con dao chặt xương vào nồi hấp bánh bao được, thật không hiểu nổi khiếu hài hước của vị hội trưởng nào đó. Kanon cũng bí mật lược bỏ không đề cập tới đội Duklyon, có họ thì vui đấy nhưng song hành là sự rối loạn không cần thiết. Chỉnh sửa lại nội dung lần nữa, Kanon cũng làm một bảng phân vai cụ thể sau đó photo làm vài bản rồi mang tới phòng Hội.

Nokoru ngồi tại bàn làm việc nghiền ngẫm đọc kịch bản Kanon đưa sau đó không nhanh không chậm nhận xét:

– Kịch bản viết tuyệt lắm, Kanon-chan, phân vai cũng rõ ràng, đúng như nội dung hôm qua chúng ta bàn bạc nhưng mà, hình như còn thiếu cái gì đó.

Suoh cũng cầm một bản kịch bản chăm chú đọc dường như rất hài lòng liền đưa ý kiến chuyên môn:

– Nội dung tốt, từ các đoạn thoại cũng thấy rõ được tính cách từng nhân vật, phân vai cụ thể, có kịch tính, cao trào, có thắt nút mở nút, Hội trưởng còn muốn gì nữa?

Akira đứng kế bên thì gật gù liên tục, nói thật là cậu chẳng rành gì về việc diễn kịch nhưng cứ thấy mình được phân vai đầu bếp và có Utako-san nhà cậu phụ diễn là yên tâm rồi.

Lúc này Nokoru lại bày ra biểu tình bí hiểm thường thấy mỗi khi chuẩn bị lên cơn rồi sau đó bùng nổ:

– Thì... chính là... chuyện tình cảm đó, tất cả mọi người đều thích mấy chuyện tình cảm mà, chẳng phải có sẽ khiến câu chuyện thêm hào hứng sao?

– Thêm thì cũng được thôi, nhưng với nội dung thế này, chừng này vai diễn, anh muốn tình cảm kiểu gì? Hay để Takamura-senpai có tình cảm thầm kín với Utako hoặc là Ijyuin thầm thương trộm nhớ Nagisa? Có kích thích không?

Phải nói là quá kích thích ấy chứ, kích thích đến độ cả Suoh và Akira cùng lúc nhảy dựng lên:

– Không thể nào!

Cho dù có là diễn kịch đi nữa thì hai người họ cũng không thể diễn trái với tình cảm của mình, họ đều là những kẻ chung thuỷ với người mà họ đã thề nguyện yêu cả đời này. Đừng nói tới Suoh bảo thủ thế nào, đến cả người dễ tính như Akira cũng không thể vì một vở kịch nhỏ thế này mà làm thất ý Utako-san nhà cậu.

Đúng là không được, người lương thiện ai lại làm trò chia rẽ uyên ương thất đức ấy, Nokoru vừa ngẫm nghĩ vừa xoa cằm không buông bỏ suy nghĩ về việc có thể khiến vở kịch thêm hào hứng và khiến các quý cô vui vẻ:

– Không được à? Thế thì đổi vai nhé, Ohkawa-kaichou diễn em gái Suoh còn tiểu thư Nagisa diễn em gái Akira, thế nào?

– KHÔNG THỂ NÀO!

Một tiếng uỳnh long trời lở đất vang lên, cánh cửa phòng hội bật mở. Hai cô bé Utako và Nagisa vì nóng lòng muốn xem kịch bản mà mới sáng sớm đã vội chạy tới văn phòng hội học sinh tiểu học, ai dè vừa mới tới cửa liền nghe thấy vai diễn mình mong đợi bị đổi, bảo sao các cô không gấp cho được. Utako không thể giữ nổi bình tĩnh liền thất thố tông cửa mà vào, khí thế mạnh mẽ khiến cả phòng Hội giật mình, cô muốn biết vì lý do gì mà chia cắt cô cùng Akira nhà cô vì thế quyết liệt cao giọng chất vấn:

– Chuyện này là sao vậy Nokoru-sama?

Nagisa trong khi ấy mang vẻ mặt thất vọng tràn trề cùng đôi mắt long lanh ầng ậc nước chỉ trực tuôn trào, vậy mà lại bị đổi vai, cô lại không thể kề vai sát cánh bên cạnh Takamura-san của cô được rồi. Suoh thấy người thương như vậy thì đau lòng khôn nguôi bèn quăng một ánh mắt sắc lẻm cho vị Hội trưởng lắm điều nào đó rồi nhẹ giọng an ủi Nagisa:

– Không đâu, làm gì có chuyện đổi vai diễn, bọn anh chỉ đang bàn về các phương án diễn xuất mà thôi.

Akira cũng chen vào nói chắc như đinh đóng cột:

– Đúng thế, vai diễn đã chốt rồi, nào có chuyện nói đổi là đổi được.

Sau đó cả hai chàng trai cùng nghiến răng nghiến lợi gằn từng từ với kẻ vẫn đang mơ về một chuyện tình cảm đằng kia:

– Phải. vậy. không. Hội. trưởng?

Nokoru run rẩy toát mồ hôi lấm lét nhìn một màn đáng sợ bên dưới nhưng trong lòng vẫn không từ bỏ hy vọng.

– Mọi người cứ phản ứng thái quá, chỉ là một vở kịch nho nhỏ thôi mà.

Kỳ thực Imonoyama Nokoru mới chính là một kẻ bảo thủ có một không hai.

Chỉ là một vở kịch? Cá đã cắn câu. Kanon nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe ý kiến của mọi người liền chiếu ánh nhìn quái dị vào gương mặt vẫn đang suy tính của Nokoru sau đó bình thản quăng nguyên một quả bom nguyên tử:

– Thật ra vẫn còn cách giải quyết mà. Đơn giản lắm, Takamura-senpai và Ijyuin vốn đang là đối thủ trên thương trường rồi, bây giờ chỉ cần cho họ có thêm chút tình cảm trên mức huynh đệ là được rồi đó. Bằng không thì...

Nokoru lúc này đã nhận ra ánh mắt kỳ quái của Kanon đang nhìn mình, không hiểu sao một nỗi bất an cứ dâng lên trong cậu theo cái híp mắt cùng nụ cười ôn hoà như gió xuân ấy. Suoh và Akira há hốc mồm không nói nên lời, dù bọn họ có thân nhau đến thế nào thì cũng là hoàn toàn trong sáng nha, sau đó lại cùng lúc đưa mắt nhìn về phía Utako và Nagisa cũng đang bất động đứng một bên, rốt cuộc Utako nuốt khan vài cái mới có thể lắp bắp mở miệng:

– Cái gì mà tình cảm... trên mức huynh đệ cơ?

– Cái đó... Ohkawa-kaichou, đừng hiểu lầm, không phải như em nghĩ đâu.

– Đúng vậy, đây... chỉ là một vở kịch thôi, Nagisa-san à.

Chưa bao giờ Suoh và Akira cảm nhận rõ rệt rằng thực ra Hội trưởng của họ chỉ có chút ham vui mà thôi, còn Hanazaki Kanon mới là kẻ chân chính biến thái.

Nhưng chưa để cả bọn kịp thở lấy hơi, thì Kanon đã bấm luôn công tắc nổ bom:

– Bằng không, chúng ta vẫn còn một vai phụ chính mà, không dụng võ nơi này thì để ở nơi nào. Hay để Takamura-senpai và Ijyuin vừa là đối thủ làm ăn vừa là tình địch đi, cả hai cùng mến mộ kẻ lữ hành bí ẩn, tài hoa, được miêu tả với nụ cười như thiên thần ấy đi. Quá hoàn hảo phải không, Hội trưởng? Chỉ là một vở kịch nho nhỏ thôi mà.

Thế nào, anh ném quả bóng còn được nhận lại cả quả bom, quá hời ấy chứ, Kanon nhếch miệng cười.

– KHÔNG THỂ THẾ ĐƯỢC!

Tiếng thét đồng thanh kinh thiên động địa từ phòng hội phát ra đủ khiến chim chóc đậu trên những cái cây trong bán kính cả nửa cây số quanh đó bay tán loạn, báo hiệu một ngày mới đầy năng động cho ngôi trường Clamp.

Nokoru ẩn người sâu xuống chiếc ghế to lớn của mình, lần đầu tiên cảm thấy thật may mắn khi núi công văn giấy tờ trên bàn lại cao như vậy, đủ che chắn cậu khỏi hai cặp mắt đằng đằng sát khí của Suoh và Akira. Ngay cả tiểu thư Nagisa bình thường hiền hoà là vậy cũng đang lườm cậu chứ đừng nói gì đến hội trưởng Ohkawa đầy mạnh mẽ, hai cô gái chắc chắn rằng chính cậu là kẻ đã khiến thần tượng Kanon chất phác, hồn nhiên ngây thơ của họ bỗng chốc biến thành một người có thể thản nhiên nói ra những chuyện cẩu huyết như vậy mà không nhíu mày lấy một cái. Oan uổng quá mà, ngưới phát ngôn là Kanon cơ mà, cậu chỉ nói có đúng một câu, cớ sao lại nhìn cậu như kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác thế chứ.

Nokoru khóc không ra nước mắt, đây không phải lần đầu cậu bị oan mà không dám ho he gì nhưng lại khiến cậu sâu sắc thấy được hậu quả của việc đối đầu với Hanazaki Kanon.

Nhưng với bản tính ương ngạnh vốn có, Nokoru vẫn chưa chịu từ bỏ ý tưởng về một câu chuyện tình cảm lãng mạn. Một tay chống má, một tay cầm bút gõ lạch cạch xuống bàn, Nokoru tính toán, có lẽ nên đề cập đến nó thật kín đáo, tại thời điểm kết thúc vở kịch để mọi người cùng mong chờ như một cái kết mở không phải rất tuyệt sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com