PHẦN 5: TRỞ LẠI
.......
Cảnh sát và đội cứu hộ cũng tìm cô mấy ngày nhưng không thấy. Shinichi, Akai, Amuro đang phải điều trị, và sức khỏe của họ không cho phép họ có thể ra ngoài. Còn Hitoshi chỉ băng bó tạm bợ, anh trốn điều trị, dù bị thương rất nghiêm trọng nhưng không hiểu sao anh vẫn có thể ra ngoài tìm cô, việc mà những người khác không thể.
Sau mấy ngày liền tìm kiếm tin tức Ran, sức khỏe anh có lẽ sắp không chịu nỗi nữa. Anh ngồi thẫn thờ bên một tảng đá lớn nhớ lại. Lúc đó đáng lẽ anh nên cứu cô trước, sao anh có thể bỏ cô một mình đối diện với nguy hiểm. Nếu cô mãi mãi không về nữa anh sẽ sống sao đây? Nhưng chỉ cần còn 1 tia hy vọng thôi anh cũng sẽ không bỏ cuộc.
Anh nhớ gương mặt lo lắng của cô lúc anh bay ra cứu Mika, anh nhớ ánh mắt long lanh cô nhìn anh lúc thấy anh trà trộn vào để cứu cô. Anh biết cô buồn, tại anh làm cô buồn.
Hitoshi mỉm cười, đứng dậy tiếp tục tìm cô, mặc cho vết thương đang chảy máu, mặc cho toàn thân anh đau như cắt, từng bước chân là từng mũi dao đâm vào da thịt, nhưng đã là gì với những đều cô phải chịu chứ.
- Tôi có thể yên tâm giao cô ấy cho cậu không?
Một giọng nói quen thuộc vang lên như niềm hy vọng duy nhất lóe lên trong đêm tâm tối vậy.
- Chỉ cần cô ấy còn sống, cô muốn tôi chết cũng được.
Anh nhìn Vermouth với ánh mắt hy vọng, hy vọng cô ta sẽ trả Ran về cho anh.
- Được.
Nói rồi Vermouth quăng cho anh một khẩu súng, gương mặt lạnh lùng ngờ vực. Cô ta có thể tin anh sao, vẫn chưa đâu, cái mà cô ta thấy chỉ là một cô gái đã chịu quá nhiều vết thương đang giành giật sự sống. Còn anh, lúc đó anh đang ở đâu?
- Cậu chứng minh đi, cậu chết ở đây, tôi sẽ đưa cô ấy vào bệnh viện. 1 mạng đổi 1 mạng, rất công bằng.
Hitoshi nhận lấy khẩu súng từ tay cô ta, rồi nở mỉm cười. Nếu anh chết mà Ran có thể sống lại anh sẽ không từ chối. Chỉ cần Ran được sống thôi. Là anh đã kéo cô vào nguy hiểm, là anh vô dụng không bảo vệ được cô.
- Tôi đồng ý, nhưng trước khi chết tôi muốn gặp cô ấy lần cuối, có thể chứ?
Anh nhìn Vermouth nét mặt cầu khẩu, cô ta có đang lừa anh anh vẫn mặc kệ, chỉ cần gặp được Ran, chỉ cần Ran còn sống anh chấp nhận đánh đổi.
Cô gái nhỏ của anh nằm trên một chiếc giường, gương mặt trắng bệch, toàn thân bị thương. Nét mặt anh chợt đau xót tột độ, nhìn những gì cô phải trải qua chợt một giọt mồ hôi từ đâu rơi ra ở đáy mắt. Anh nhìn sang Vermouth nở một nụ cười buồn,
- Hy vọng khi tôi chết cô sẽ giữ lời hứa. Nói rồi anh đưa thẳng khẩu súng vào tim mình, nếu Ran có thể sống, anh dù chết cũng rất mãn nguyện, nếu Ran không thể sống, anh sẽ đi trước để chờ cô.
Khẩu súng được bóp cò, chàng trai với gương mặt thanh tú nhắm mắt chờ tử thần đến dẫn đi, nhưng không, không có tử thần nào cả.
- Hy vọng cậu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy. Đừng làm tôi thất vọng.
Giọng nói quen thuộc vang lên, và anh chợt nhận ra trong súng hoàn toàn không có đạn. Đều đó có nghĩa là cô ta không muốn giết anh, chỉ muốn thử lòng anh thôi. Và ván cược này anh đã thắng. Anh không hề vui, gương mặt chuyển sang lo lắng,
- Cô ấy sao rồi?
- Tôi đã cho cô ấy uống thuốc để ngăn chặn chất độc phát tán, nhưng cô ấy bị thương khá nặng, cộng với những vết thương trước kia nữa, có lẽ không ổn lắm.
- Giờ tôi phải làm sao?
- Cậu hãy đưa cô ấy đến bệnh viện điều trị vết thương đã, còn độc dược thì tôi nghĩ Miyano có thể giúp được. Còn như thế nào thì tùy thuộc vào ý chí của cô ấy.
- Cảm ơn chị, tôi đi trước đây.
Anh đưa cô gái ấy vào bệnh viện, bác sĩ tiến hành cấp cứu vết thương của cô. Anh ngồi ở ngoài, Shinichi và Shiho cũng đến. Nhìn những vết thương trên cơ thể anh, 2 người họ biết tình cảm anh dành cho cô ấy là thế nào.
- Tình hình của Ran thế nào rồi?
- Không ổn lắm. Miyano, tôi nhờ cậu giúp được không.
- Chuyện thuốc giải đúng chứ, yên tâm tôi đã lấy được tài liệu, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể.
- Cảm ơn cậu.
Nói rồi Shiho trở về phòng nghiên cứu, còn lại 2 người ngồi đó lo lắng.
- Tôi nghĩ cậu nên đi kiểm tra vết thương đi, Ran tỉnh dậy thấy cậu như vậy cô ấy sẽ lo lắm.
- .........
- Cậu cứng đầu y như Ran vậy, nếu cậu không đủ sức thì ai sẽ chăm sóc cô ấy đây. Cậu đi đi, khi nào có tin gì tôi sẽ gọi cậu
- Ừa. Cảm ơn Kudou
Anh cuối cùng cũng chịu đi kiểm tra vết thương. Shinichi nhìn theo anh, thì thầm: "Cậu nhất định sẽ làm cô ấy hạnh phúc".
Ran hôn mê tận 3 tuần, khi cô tỉnh dậy thì thấy Hitoshi đang ngồi đó gục bên giường. Hình dáng quen thuộc đó, lúc nào cô gặp nguy hiểm tỉnh lại thì cũng thấy anh. Anh có lẽ nhiều ngày không ngủ rồi, dáng vẻ mệt mỏi đó, vết thương băng bó tạm bợ, tùy tiện làm cô thấy xót.
Cô nhíu mày, có gì đó lạ lắm, tự hỏi sao mình không cảm thấy đau, có lẽ viên thuốc đó đã ức chế tế bào của cô thật rồi sao? Vậy sao cô còn sống được, đúng là kỳ tích nhỉ
- Hitoshi....
- Cô tỉnh rồi hả? Tôi đi gọi bác sĩ. Nét mặt Hitoshi thay đổi rạng rỡ, khác hẳn khuôn mặt u ám, lo lắng lúc nãy.
- Không cần đâu mà, tôi ổn. Nói rồi cô cười 1 nụ cười thật tươi để anh yên tâm.
- Nè có đau không, tôi đỡ cô ngồi dậy.
Ran gật gật đầu ngoan ngoãn ngồi yên để Hitoshi đỡ cô ngồi dậy.
- Hitoshi nè, mọi người đều ổn chứ.
- Ừa, chỉ có cô là phiền phức nhất đó.
- Gì chứ, sao lại nói tôi thế.
- Không phải sao? Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn ấm áp như vậy.
Ran lại mím môi phồng má. Sau khi biết mọi người đều an toàn cô mới yên tâm. Giờ mới bắt đầu cảm nhận cơ thể mình.
- Hitoshi , tôi bị sao vậy?
- Bị trúng vài viên đạn, trúng bom, khói độc và một viên thuốc APTX-4953.
- Sao nhiều vậy được, sao tôi vẫn còn sống.
- Vì cô lì lợm đó. Cô không sao là tốt rồi, có đau ở đâu không?
- Không, hình như tớ bị mất hết cảm giác rồi.
- Nhưng mà ..... bây giờ, đau rồi.... .... Tự nhiên ....... tôi .... đau.....
A.......
Cô nhăn nhó khó chịu, quằn quại trên giường, hình như do ảnh hưởng của thuốc độc. Người cô tự nhiên sốt rất cao, mồ hôi ướt đẫm, cô liên tục đánh tay vào ngực, vào đầu mình. Anh lao tới ôm lấy cô, để cô đánh vào lưng mình, để răng cô cắn vào vai mình chảy máu. Cô cứ thế chìm vào nỗi đau tự hành hạ thể xác, còn anh rưng rưng giọt nước mắt. Do thuốc độc đó lại tái phát, cơ thể cô lại yếu. Thấy cô như vậy anh thật sự rất sợ... rất sợ cô lại một lần nữa rời khỏi anh, anh sợ cô đau đớn, sợ những gì cô phải trải qua, phải gánh chịu thật tàn nhẫn biết mấy. Anh thấy cô càng ngày càng xanh xao, thấy cô tiều tụy, thấy cô cố gắng gượng cười, thấy cô luôn tỏ ra mình ổn. Và anh thấy đau lòng. Anh chỉ ước được đau thay cô, được chia sẽ cùng cô, anh để cô đánh mình, cắn mình, chỉ hy vọng cơn đau đó nhanh qua. Nhẹ nhàng trấn an cô,
- Gắng chịu một chút, tôi ở đây, đừng sợ.
Nghe giọng nói ấm áp quen thuộc, cô bắt đầu dịu lại, cơ thể cũng bớt nóng, một lúc sau cô dựa đầu vào vai anh thiếp đi. Ngoài cửa sổ lúc này có một ánh mắt xanh biếc đầy lo lắng, sau đó nở một nụ cười rồi lặng lẽ rời đi.
2 tháng cô ở bệnh viện, anh không rời cô nữa bước. Lúc cô lên cơn đau anh lại ôm cô như thế, nhưng lại không cho cô biết, anh chỉ âm thầm để coi cắn vào mình đến khi cơn đau qua hết.
*** Tại nhà Kudou,
- Ran sao rồi ?
- Ổn rồi, nhưng hình như thuốc độc đó cứ hành hạ cô ấy mãi.
- Tớ sẽ cố gắng,
- Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, tối nào tớ cũng thấy cậu không ngủ, như vậy không được đâu. Tớ biết cậu lo cho Ran, nhưng sức khỏe của cậu cũng rất quan trọng đấy.
- Tớ biết rồi.
Shiho nhấp 1 ngụm cà phê sữa đã nguội lạnh từ bao giờ, cô lại nghĩ đến lời Ran nói đêm 2 người ngủ chung.
- Tớ thấy Shinichi vẫn còn yêu cậu lắm đấy. Cậu đừng tin những tờ báo vớ vẫn đó nha Ran.
- Ran lắc đầu. Không đâu, cậu ấy chỉ thấy có lỗi với tớ. Tớ biết khi gặp lại ở cuộc họp FBI, cậu đã khuyên cậu ấy tìm tớ, nhưng cậu ấy tìm chỉ vì đó là ý của cậu, cậu ấy không muốn làm khác. Và cũng là muốn một lần nữa xác định lại tình cảm của cả 2 thôi.
- .........
- Tớ nghĩ .... Shiho à, nếu tớ và cậu ấy thật sự là 1 cặp thì làm sao có chỗ cho Shiho xinh xắn chen vào. Vấn đề nằm ở chỗ tình cảm này đã có khoảng cách vừa vặn 1 người. Cậu hiểu ý tớ chứ?
- ............
- Shiho, cậu ngủ ngon.
Ran lặng lẽ bước ra ngoài để Shiho không thấy những giọt nước mắt. Đây sẽ là lần cuối cô khóc cho tình cảm cô dành cho cậu.
..........
Shiho nhớ lúc ở trận chiến đó, Shinichi đã đưa cô về thay vì quay lại tìm Ran. Không phải cậu không quan tâm cô ấy, mà là gì cậu tin chắc Hitoshi sẽ tìm được Ran. Dù thế nào người tìm được người khác chỉ có một, đó là mách bảo của trái tim. Trong quá khứ người tìm ra Ran luôn là cậu, nhưng lúc đó là vì trái tim cậu và Ran được liên kết với nhau, nhưng bây giờ không phải vậy nữa rồi.
****
- Ran nè, chúng ta về Mỹ nhé
- Huh? Tôi được xuất viện rồi sao?
- Ừa, về đó cô sẽ thấy thoải mái hơn, với lại còn phải đi học nữa,
- Nhưng tôi lại lên cơn cắn người thì sao?
- Gì đây, cô đang nói mình là chó sao, được rồi, cắn tôi là được.
Cô lại mím môi, phồng má anh lại xoa đầu cô thầm nghĩ: " Nhiều chuyện xảy ra thật". Về Mỹ anh sẽ lại được bên cô, lại được cùng cô trải qua cuộc sống bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com