Chương 1
Chapter 1: Đôi khi buông tay, cũng chỉ nhẹ nhàng như một câu nói.
"Yêu - không phải là sự ràng buộc về thể xác, mà còn là sự giao thoa về tâm hồn, hơn cả là trái tim chung một nhịp đập. Em không muốn buông tay, nhưng em hiểu lúc nào cần buông tay..."Ran Mori.
***
Ran nhẹ bước trên con đường rộng lớn với những gương mặt xa lạ. Cô đã ở nơi đất khách quê người này hơn ba năm, mà vẫn không sao thích ứng được với khí hậu lạ lùng và tính cách cởi mở của con người nơi đây.
Bầu trời, nhuộm một màu nâu ảm đạm. Cây cối, trông xanh và tươi mới hơn khi được cơn mưa chợt đến rửa trôi bụi bẩn. Ran cầm trên tay một chiếc ô trong suốt, đi trong dòng người tấp nập.
Bất chợt, một ai đó va vào Ran, khiến cây ô rơi xuống đất. Những tiếng la thất thanh vang lên:
- Cướp! Cướp đường! Làm ơn!
Ran nắm chặt bàn tay định đuổi theo và ra đòn Karate, nhưng rồi, cô lại thả lỏng nắm đấm. Sống trên đời 21 năm, cô cũng đã hiểu thế nào là lòng tốt, thế nào là chính nghĩa. Không phải cứ xông vào giải nguy là ta sẽ giải quyết được vấn đề. Đôi khi, người kêu cứu sẽ là người làm ra chuyện xấu. Kei đã dạy cô như thế.
Ran cúi xuống nhặt chiếc ô, nó đã bị bẩn, nhuộm một màu nâu của đất. Cô tự nhiên cảm thấy, những giọt mưa vương trên mặt thật lạnh, thật dát.
Mưa...
Ngày một nặng hạt!
Cũng giống như một ngày ba năm trước, một ngày cũng mưa như thế.
Flashback
- Cô thật sự muốn đến đó sao? - Vermouth hỏi cô. Có vẻ như bà ta không thể ngờ được, Ran lại đứng đằng sau nghe bà ta nói chuyện như vậy. Vermouth cũng thật quá bất cẩn, tại sao bà không chú ý có người đang đứng đằng sau lưng bà chứ! Chắc hẳn Ran đã nghe thấy và hiểu được mọi vấn đề về Viên Đạn bạc và Serry.
- Tôi cầu xin bà, hãy cho tôi đến đó! Tôi cầu xin bà! - Ran khóc, những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt hiền lành. Cô bám lấy tay áo Vermuoth, bà ta là thứ duy nhất có thể đưa cô đến đấy, đến nơi có Conan, hay là Shinichi của cô.
Vermouth bối dối, lần đầu tiên bà biểu lộ cảm xúc như thế. Bà vốn tự tin và chẳng phải đắn đo cho một suy nghĩ nào cả.
- Nhưng Cool Guy đã muốn gạt cô ra khỏi trận chiến này để bảo vệ cô.
Ran siết nhẹ tay, khiến móng tay đâm vào da thịt Vermouth. Cậu ấy - người mà cô tin tưởng nhất, lại muốn gạt cô ra khỏi trận chiến của cậu sao? Thật lố bịch! Thật không thể tin được! Nhưng đó lại là sự thật. Shinichi đã lừa dối lòng tin của cô, bằng cái cách mà cô ghét nhất, diễn kịch và giả dối.
- Xin bà! - Ran thì thầm.
.
.
.
Trời mưa một lúc một to, nhưng Ran không nghe thấy tiếng mưa. Cô đang ngồi trên chiếc mô tô của Vermouth, và bà ta thì có vẻ rất thích tốc độ, tiếng gào rú của xe mô tô, lấn an tiếng mưa bên ngoài.
Cả người Ran ướt sũng nước. Nhưng cô mặc kệ, cô xuống xe khi Vermouth dừng lại, chạy vào một nhà kho cửa mở.
Cô nhìn thấy, cô Jodie và một vài thành viên của FBI đang tiến ra. Trên người họ đầy những máu đỏ. Cô hoang mang tìm kiếm một hình bóng nhỏ bé.
- Cô Jodie, Shinichi đâu? À, Conan đâu?
Cô Jodie thở gấp khi Ran chạm vào vết thương của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn chỉ cho Ran nơi có Shinichi.
Ở đằng sau, Shinichi nằm trên cáng, trên khuôn mặt cậu đầy bùn đất, và cả máu. Cô run run chạy đến, miệng lắp bắp:
- Shin...Shinichi...
Shinichi chưa ngất hẳn, khuôn mặt cậu với đôi mắt mơ màng, tiếng thở của cậu nặng nề. Ran nắm lấy tay cậu, nhưng Conan gạt ra, cậu đưa tay nắm lấy tay cô gái nằm trên một chiếc cáng khác bên cạnh, miệng liên tục gọi:
- Haibara...Haibara.... cậu không được chết.... cậu đã hứa với tớ...
Ran sững sờ. Shinichi đang mê sảng, cô ấy gọi tên một người con gái khác, có chung hoàn cảnh như cậu.
Người ta thường nói, một chàng trai sẽ gọi tên người con gái mình yêu nhất trong khi cậu ta kém tỉnh táo nhất.
Ran thường thấy bố gọi tên mẹ, khi ông ấy say rượu sang mỗi buổi nhậu.
Ran đau lòng, cô bần thần nhìn những nhân viên FBI mang Shinichi và cô gái nhỏ có mái tóc màu nâu đỏ xinh đẹp lên xe cấp cứu.
Nhà kho đó, chỉ còn mưa, những vũng máu, và cô, một Thiên thần bị tổn thương.
.
.
.
Những ngày sau đó, cô dành hầu hết thời gian của mình ở bệnh viên để chăm sóc cho Shinichi và Haibara, cũng đồng thời làm thủ tục du học ở Mỹ.
Cô muốn rời khỏi Nhật Bản một thời gian, nó sẽ làm cô ổn định lại tâm trạng. Và cô cũng muốn cậu ấy không phải khó xử, khi đối mặt với người đồng cam cộng khổ cùng cậu ta, và cô gái chờ đợi cậu ta.
.
.
.
Nắng nhẹ cùng gió, khiến cho tâm hồn con người thật dễ chịu. Hôm nay là một ngày đẹp trời, trong ngày cô bay. Cô nói không cần một ai tiễn, vì cô không muốn khóc trước mặt họ. Vậy mà, đến cuối cùng, Vermouth lại là người duy nhất đễn tiễn cô.
Ran nhẹ nhàng ôm người đàn bà xinh đẹp và quyến rũ trước mặt mình, siết nhẹ.
- Cảm ơn bà, vì ngày hôm đó.
Vermouth đưa một điếu thuốc lên miệng, châm lửa, thả khói lên không trung. Ran cảm thấy ở bà ta có cái gì đó thật cô đơn, phải nói là cô độc thì đúng hơn. Ran thầm thấy tội nghiệp người trước mặt. Cô có đáng thương, thì bên cạnh cô còn người thân, còn bà ta, thì không!
- Sao phải rời khỏi Nhật Bản? Vì Cool Guy sao?
Ran mỉm cười, cô ngồi xuống ghế chờ của sân bay. Cô muốn nói ra những tâm sự cuối cùng của mình ở mảnh đất này,
- Vì bản thân tôi thôi. Tôi không muốn phải đau khổ thêm nữa.
Vermouth hỏi lại, nhìn cô với ánh mắt lạ lùng:
- Tôi thật không hiểu cô.
- Tôi không thể chịu được sự lừa dối, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn ra người quan trọng nhất để chia sẻ. Còn Shinichi, lại lựa chọn cách loại tôi ra khỏi cuộc chiến của cuộc đời cậu ấy. - Ran mỉm cười, nhưng trong mắt cô đầy những giọt nước trong suốt đang đòi thoát - Với cả, tôi ra đi, sẽ là cách tốt nhất cho cả ba.
- Sao cô không đợi cậu ta tỉnh lại rồi làm mọi chuyện ra lẽ?
Ran lại cười, nụ cười gắng gượng nở trên khuôn mặt xinh đẹp thật không hợp:
- Làm sao tôi có thể làm thế chứ, để tôi cả tôi và Shinichi cùng khó xử. Với cả, hai người họ cùng nhau lớn, là một cặp xứng đôi. Tôi đã thành kẻ thứ ba từ bao giờ rồi.
Ran đứng dậy khi loa thông báo đến giờ bay. Cô nhìn Vermouth gật đầu, như một lời chào tạm biệt. Vermouth nắm lấy tay cô, nói:
- Cầm lấy tớ giấy này, khi đến Mỹ thì tìm cậu ta. Cậu ta cũng giống Serry, luôn mặc cảm vì đã ở trong Tổ Chức. Tôi tin rằng, cô sẽ làm cậu ta cảm thấy cuộc đời đáng sống, Angel.
Ran cười nhẹ, cầm lấy tờ giấy, cô bước lên máy bay. Rồi như sực nhớ ra điều gì, cô hỏi:
- Vậy còn bà thì sao, Vermouth?
- Tôi sẽ đi cùng với anh ấy...
Vermouth cười, nụ cười thật lòng của bà, mà lâu nắm rồi mới xuất hiện trên khuôn mặt, sau khi gia nhập tổ chức. Bà nhìn theo máy bay mang cô gái mắt tím đi xa.
- Chúc cô hạnh phúc, Angel!
Trong trái tim, lạnh buốt và quặn thắt khi em lên chiếc máy bay đưa em đi xa khỏi anh đó,
Em không biết mình có quyết định sai không, nhưng hơn ai khác em hiểu rằng, trong chúng ta phải có một người chịu đau khổ,
Vậy hãy cứ để người đó là em,
Anh - phải luôn hạnh phúc nhé!
.
.
.
Tiếng điện thoại vang lên kéo Ran khỏi những hồi ức. Cô bối dối áp điện thoại vào tai, trả lời:
- Alô?
- Cô đi về Nhật Bản mua thức ăn hả? - Kei lên tiếng trách móc, xen vài tiếng khóc của một đứa trẻ.
- Tôi mới chỉ đi 15 phút thôi. - Ran trả lời sau khi ngó đồng hồ đeo ở tay trái.
- Ừm, cô đi nhanh rồi về nhé. Bố của Ruichi và Ruichi... nhớ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com