Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Chapter 3: Tình yêu là trò chơi đuổi bắt trốn tìm."Người ta nói, theo tình tình chạy, trốn tình tình theo. Em có nên mỉm cười, khi mà em muốn buông tay anh, anh lại tìm kiếm em khắp nẻo?"


Ran Mori.
.
.
.


Ran xin được công việc tại một bệnh viện thành phố, cũng dễ dàng, bởi cô tốt nghiệp đại học tại Mỹ. Cô vẫn chưa quen với múi giờ nơi đây, vì thế, cô thường xuyên cảm thấy mệt mỏi.

Ngồi trong phòng làm việc của mình, lặng ngắm những con người tất bật đi lại trong bộ áo blue trắng qua tấm kính trong suốt, cô bỗng cảm thấy yên bình lạ thường. Từ bé cô đã ấp ủ giấc mơ cứu người, và hơn cả, cô sẽ trở thành Watson của Shinichi. Lớn lên rồi, khi không còn được ở bên anh, cô vẫn không thể nào ngừng ao ước.

Lại nhắc đến Shinichi, cô cảm thấy buồn bã. Từ hôm cô trở về gặp anh ở sân bay, cô không còn được gặp lại anh nữa. Ran cảm thấy một chút may mắn vì điều đó, nhưng lại cảm thấy lòng mình thoáng trống rỗng. Tại sao cô có thể mâu thuẫn đến như thế. Làm đau mình, rồi lại làm đau người khác. Từ bé, cô vẫn luôn như vậy. Mở file tài liệu bệnh án của bệnh nhân mà cô đã hoàn thành từ nhiều phút trước, cô nhìn thật chăm chú, như thể một cách để cô quên đi những kí ức liên miên.

Tiếng ồn ào ngoài cửa, cô nghe thấy ai đó gọi "Kudo" khe khẽ và cả những tiếng khen ngợi. Cô giật mình ngẩng đầu lên, Shinichi đang đứng lặng trước cửa phòng, đôi mắt xanh đẹp của anh ánh lên vài tia đau đớn.

Ran đón lại cái nhìn của anh, rồi thở phù cho biểu cảm của mình trở lại bình tĩnh, chậm dãi ra mở cửa phòng, mỉm cười nhìn Shinichi:

- Shinichi, cậu có chuyện gì mà đến đây vậy? Cảm thấy không khỏe sao? - Nói rồi, cô quay ra nhìn những bác sĩ đang tò mò đứng ngoài cửa - Chỉ là một người bạn từ lâu thôi! Mọi người tiếp tục làm việc đi.

Shinichi cảm thấy trái tim mình như ngừng đập. Anh thấy mình hô hấp ngừng trệ trong giây lát, nhưng lại đau đớn khôn cùng. Ran - người con gái anh yêu nói rằng - anh chỉ là một người bạn. Trong khi mà anh đã biết tình cảm của cô ấy đối với anh, khi anh sống trong lốt Conan.

Các bác sĩ tò mò đã đi từ lúc nào, mà anh vẫn đứng im như phỗng, nhìn cô gái trước mặt hoảng hốt. Anh khẽ bật cười, không biết từ khi nào mà anh đã làm cô ấy sợ đến như vậy.

Shinichi kéo Ran vào lòng, ôm chặt như muốn hòa nhập thân thể của cô và của anh làm một. Những cảm xúc lâu nay, những nhớ nhung ba năm, à không hai mươi năm qua, anh dồn hết vào cái ôm này. Mãnh liệt và dữ dội, nhưng lại đầy yêu chiều và dịu dàng. Anh luôn miệng nỉ non vào tai cô:

- Ran ... Ran...

Ran cảm giác đầu óc quay cuồng khi mà Shinichi nhẹ nhàng kéo cô vào lồng ngực rắn chắc của anh. Trái tim đập nhanh đến nỗi cô sợ trong một thời khắc nhỏ nhoi nào đó, anh nghe thấy nó.

Ran chưa bao giờ thấy một Shinichi như vậy, mất bình tĩnh, mất ý chí và chỉ cảm nhận được sự đau thương từ anh. Cô đã từng chắc chắn mình rất hiểu anh, nhưng có lẽ bây giờ sự chắc chắn đó cũng đã thuyên giảm nhiều phần. Cô đau lòng vì điều đó. Shinichi của cô, sẽ không vì việc riêng mà làm ảnh hưởng công việc chung, anh sẽ không tìm đến cô khi biết cô đang trong thời gian làm việc như vậy.

Anh của cô, giờ chẳng còn là của cô. Từ 3 năm trước rồi.

Shinichi ôm Ran, như cái ôm trong lễ hội Teitan năm cô 17 tuổi. Cũng cái ôm mạnh mẽ, nhẹ nhàng và chứa đầy nhớ thương, nhưng không mãnh liệt như vậy. Cô muốn được ôm lại anh, nhưng cô không thể. Cô đưa tay đẩy anh ra, nhưng lại bị anh giữ chặt lại.

Shinichi, đã nam tính và mạnh mẽ như vậy từ bao giờ?

Ran bất lực thở dài, định buông xuôi cho anh ôm trong vòng tay của anh.

- Ran, làm gì vậy?

Ran nghe thấy một tiếng nói quen thuộc phát ra, cố gắng nhìn về phía cửa, hóa ra là Rei. Cô cảm thấy chột dạ như làm việc xấu. Shinichi cũng nhanh chóng buông cô ra. Rei khẽ nhíu mày, nhìn Ran đầy hờn trách, anh đưa tay kéo Ran đứng cạnh mình, nhỏ giọng:

- Con trai chúng ta đâu?

Shinichi cứng đờ cả thân thể. Anh nhắm mắt hít thở thật sâu. Trái tim cảm thấy ai đó bóp nát, đau đớn, và hận thù. Anh hận người con gái trước mắt. Tại sao lại đối xử với anh như vậy? Anh đã làm gì sai chứ?

Ba năm trước, khi mà anh nghĩ rằng đã giải quyết xong lũ áo đen chết tiệt đó, anh tưởng rằng sẽ ở bên cô mãi mãi, thì cô vội vàng rời xa anh khi mà anh chưa tỉnh lại. Ba năm sau, cô trở lại, đối xử tuyệt tình với anh như vậy.

Anh khẽ thở dài. Cô đã chờ anh trong đau khổ, chờ anh quay lại. Nhưng đến anh, lại không có cơ hội chờ cô nữa rồi, không được phép chờ.

Có phải ông trời đang trả thù anh không? Vì đã đối xử với người con gái của mình như vậy?

Ran nhẹ nhàng trả lời người đàn ông trước mặt:

- Yuichi đang ở với ông bà ngoại. - Ran khôi phục nụ cười xinh đẹp, quay sang nhìn Shinichi - Đây là bạn thanh mai trúc mã của em, Kudo Shinichi, còn đây là Rei!

Rei đưa tay ra như ý muốn bắt tay Shinichi. Nhưng anh chỉ lẳng lặng nhìn nó, rồi quay đi, ra khỏi phòng làm việc của cô.

Ran đau lòng nhìn anh cô độc bước đi, có chút mềm lòng, cơ thể lưu luyến cái ôm ấm áp của anh. Tay đưa lên hướng về phía anh, nhưng lại nhận ra rằng, bàn tay sẽ chỉ mãi để trên không trung, không được ai đỡ.

Có phải muốn nhắc nhở cô rằng, đã bỏ lại rồi, tuyệt đối không thể tìm lại. Nếu tìm lại, may mắn có thể tìm thấy, nhưng sẽ không còn được như ban đầu.

Cô mỉm cười chế giễu, lúc theo anh, anh lại chạy trốn. Lúc anh tìm cô, cô lại chẳng thể ngoảng lại.

Ông trời, vốn đã muốn trêu ngươi người ta như thế.

Quá ác độc, quá tàn nhẫn.

Cô lặng lẽ rơi một giọt nước mắt, nó cứ rơi xuống rồi nhanh chóng khô khi chạm vào nền đất, không vương lại chút dấu tích.

Ran không hề biết giọt nước mắt đó có tồn tại.

Chỉ là, nó không qua mặt được con người đứng bên cạnh.

Rei - anh cảm nhận được mọi thứ - chẳng qua là anh muốn lơ đi.

Cậu đã có cô gái này 17 năm - 17 năm đẹp nhất đời hai người. Nhưng không có nghĩa sẽ có cô ấy trong nốt phần đời còn lại.

Điện thoại khẽ reo khiến Ran giật mình hồi tỉnh. Cô vội vã mở tin nhắn ra xem. Vẻn vẹn một dòng ngắn, không đề tên người gửi, nhưng cô lại nhận ra ngay. Khẽ mỉm cười, cô gái đó, lạnh lùng nhưng lại quyến rũ như vậy, ngay cả thói quen kiêu ngạo khi nhắn tin ngắn gọn nhưng khí thế bức người vẫn thế:

- "Sáng mai, tôi gặp cô lúc 7 giờ, về Shinichi"

Ran nhấn nút khóa màn hình điện thoại, ánh sáng từ màn hình nhanh chóng tắt ngấm. Cô vẫn nhớ như in cái gạt tay, ánh mắt của Shinichi lúc đó, còn cả giọng nói mơ hồ, yếu ớt, nhưng khiến cô tổn thương nhiều đến vậy.

"Haibara...Haibara.... cậu không được chết.... cậu đã hứa với tớ..."

Ngoài đường, cảnh vật vẫn thế, vẫn tràn ngập sắc màu lung linh xinh đẹp...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com