Chương 5
Chapter 5: Ích kỉ
"Anh... thủy chung chỉ có em"
Kudo Shinichi
"Nếu biết chờ đợi, phải chăng cậu ấy sẽ hiểu lòng mình?" - Trong đầu Haibara cứ tua đi tua lại câu hỏi đó, nhưng lại không thể tìm ra lời giải đáp. Cô sợ rằng bản thân sẽ vì những lời nói của Ran - mà lung lay ý chí của chính bản thân mình. Cô đã nghĩ rằng, cô sẽ giữ mãi mối tình thầm lặng này trong tim, rồi tác thành cho họ, thanh thản quay lại cuộc sống của mình, sẽ bình yên trôi đi. Nhưng mọi chuyện lại rối tung lên, Ran bỗng chốc lại từ bỏ Shinichi, còn nói rằng, Shinichi yêu cô... Yêu cô sao? Haibara bật cười, ngước lên nhìn bầu trời phủ một màu xanh nhạt sau khi con mưa nhỏ vừa qua. Cơn mưa tuy nhỏ, nhưng lại có thể rửa trôi mọi thứ, làm tươi mọi vật. Cơn mưa có qua đi, vẫn để lại những dư âm để ai cũng có thể nhận ra rằng, đã từng có một cơn mưa hiện diện nơi đây. Shinichi có thế không, nếu cậu ấy từ bỏ Ran và đến với cô, thì cậu ấy có nghĩ đến Ran nhiều nữa không? Nếu cậu ấy có thể dành một phần trái tim mình cho cô, thì dù cậu ấy có đặt Ran trong một góc khuất nào đó trong trái tim, cô vẫn nguyện chấp nhận. Haibara cười tự giễu bản thân.
Con người dù có hoàn hảo đến đâu, thì họ vẫn khao khát hạnh phúc cho bản thân, và ích kỉ với mọi thứ mình có.
Haibara, cô có quyền ước mơ và cố gắng để thực hiện ước mơ, khi mà cô cảm thấy mình có thể.
Haibara mở to đôi mắt, khi ngôi biệt thự trước mặt mở to cửa. Cô sợ hãi chạy vào trong, Shinichi đang say, cậu ấy sẽ không làm sao chứ. Cô mở tung cánh cửa nhà vệ sinh, phòng thư viện một cách vội vã. Khi nhìn thấy cái bóng nằm trên ghế sô pha, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cô từ từ bước đến, nhìn Shinichi với ánh mắt đau lòng. Shinichi trên tay cầm những tấm ảnh cậu và Ran chụp từ hồi bé tí. Cô mỉm cười buồn. Nếu cô có thể xuất hiện trong cuộc sống của cậu ấy trước Ran, cô sẽ có cơ hội không?
Shinichi bỗng nắm chặt tay cô, đôi mắt vốn tràn đầy kiên quyết nay mơ hồ phủ một lớp sương nhẹ, trông nó buồn và cô độc khiến Haibara đau lòng. Cô cảm giác trong mắt mình có gì đó ướt ướt. Hít một hơi để những giọt nước mắt ấm không rơi ra. Bỗng nhiên, Shinichi ôm cô vào lòng:
- Ran! Ran!
Haibara nhắm mắt, những giọt nước mắt cố gắng ngăn lúc nãy trào ra. Cô đẩy mạnh Shinichi ra khiến cậu sững người, rồi như nhận ra điều gì đó, Shinichi nói:
- Xin lỗi, Haibara...
Haibara đứng dậy để kiềm chế cảm xúc của bản thân, rồi cô nhẹ nhàng nói:
- Kudo, Ran có gia đình rồi. Có một gia đình rất đẹp.
Shinichi im lặng rất lâu. Cậu đã cố gắng uống thật nhiều cái chất lỏng cay cay mà bản thân chưa bao giờ đụng vào đó để gắng quên đi, nhưng cậu không sao quên được. Càng uống, cậu càng nhớ Ran, nhớ đến nỗi trái tim trong lồng ngực như muốn nổ tung. Cậu còn gặp Ran trong mơ, cái ngày cậu và Ran đi chơi Tropical Land, cậu không hề bị lũ áo đen cho uống một loại thuốc đó, cậu sẽ vẫn vui vẻ ở bên Ran, rồi tỏ tình với cô ấy. Nhưng khi cô ấy đưa tay đụng đến chiếc nhẫn, cô ấy lại vội vàng quay lưng chạy đi, khiến cậu không thể nắm bắt. Cậu hận bản thân mình cực điểm, càng ghét Ran nhiều, tại sao cô ấy không nói cho cậu lí do cô ấy trở nên như vậy chứ? Tại sao không một lời đã đến với người khác. Cô ấy không biết đau lòng sao? Cô ấy có cảm giác trái tim muốn nổ tung như cậu không?
Cậu đã hỏi rất nhiều câu tại sao! Nhưng không thể nào trả lời được. Cậu chưa bao giờ cảm thấy bế tắc cùng cực và mệt mỏi đến nỗi muốn chìm sâu vào một giấc ngủ thật lâu, thật lâu.
Cậu đã ước muốn gặp Ran trong quãng thời gian cô ấy rời khỏi cậu. Cậu đã nghĩ rằng bản thân mình có thể trả bất cứ giá gì để nhìn thấy Ran một lần. Nhưng khi gặp lại rồi, cậu lại muốn mọi chuyện như cũ, Ran rời đi, nhưng luôn để lại cho cậu một niềm tin, cô ấy yêu cậu và cô ấy sẽ trở về. Thà rằng cứ cho cậu mơ hồ về viễn cảnh họ sẽ trải qua sóng gió và ở bên nhau còn hơn là, để cậu biết rằng, cậu mất cô mãi mãi, cậu sẽ không thể xen vào cuộc sống của cô như trước, và phải nhường trách nhiệm đó cho một thằng con trai khác, vốn không hiểu gì về cô cả, vốn không biết cô sợ ma thế nào, không biết cô đẹp như thế nào về tâm hồn lương thiện và trái tim thuần khiết.
Cậu đã luôn cho rằng, cậu là người duy nhất hiểu và xứng đáng với Ran, cho đến bây giờ.
Cậu ghét phải tin điều đó. Cậu không hiểu.
Haibara nhìn mọi biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt Shinichi. Bàn tay cô nắm chặt giấu trong tay áo, cô đã muốn xông vào đỡ cậu ấy khi cậu ấy lảo đảo giữ lấy ngực mình như muốn ngã. Bàn tay đưa ra, lơ lửng trên không gian, rồi khựng lại khi nghe Shinichi nói:
- Tớ biết mà, Haibara.
Haibara nhìn đôi mắt của shinichi, cảm tưởng nó sâu không thấy đáy, cô không thể nắm bắt cảm xúc của Shinichi. Cô thấy bực mình vì điều đó, nhưng lại cố gắng lạnh lùng, nói:
- Cậu lên nghĩ về mình. Hãy tìm hiểu một cô gái khác và tiến đến với cô ấy. Như vậy ... cũng làm Ran không cảm thấy gắng lạnh.
- Tớ biết là làm như thế sẽ không làm Ran cảm thấy có lỗi, nhưng tớ không thể. Trái tim tớ không cho phép.
Haibara quay đi, mà cả thân thể run run. Cô không thể ở đây nữa, để nghe tâm sự của người con trai mình yêu về người con gái cậu ta yêu.
Có ai hiểu cho nỗi lòng cô, có ai thương cho con tim rỉ máu này, có ai biết rằng cô cũng đau như họ vậy...
Haibara đấm mạnh vào ngực mình, cô khóc nức nở. Cô đã tưởng cảm xúc của mình chai sạn kể từ khi cô biết đến sự tồn tại của tổ chức, mà nay, nó lại mãnh liệt như chưa từng mất đi như thế.
Ran, cô là người phụ nữ may mắn nhất, mà lại không biết nhận.
.
.
.
Ran cố gắng bịt chặt miệng để những cơn khó chịu từ phổi và những cơn ho không bật ra. Khi ở bãi đỗ xe, cô đã chạy vội đến nỗi ngã ra đường vì cô không muốn Haibara nhìn thấy tình trạng thảm thương của mình. Kết quả là chìa khóa xe chẳng biết rơi ở chỗ nào. Cô gọi cho Rei như một thói quen, rồi nhận ra là bản thân đã phụ thuộc vào anh quá rồi. Ran mỉm cười nhớ lại quãng thời gian bên Mỹ, những ngày đầu, cô đã suy sụp như thế nào khi quanh mình chẳng có lấy một ai quen biết, anh đã an ủi cô như một người thầy vỗ về một đứa trẻ. Anh dạy cho cô cách sống trong xã hội mà người mạnh được lựa chọn, và người yếu thế vứt sau lưng. Anh dạy cho cô cách thương người có giới hạn. Anh cho cô một con người như ngày nay.
Đang mải mông lung suy nghĩ, cô giật mình vì tiếng "bíp" ngân dài từ một chiếc ô tô. Vội vàng nhoẻn miệng cười ngồi vào xe.
Rei từng nói, anh không thích nhìn một cô gái không cười.
Rei nhìn cô ngạc nhiên khi cả người cô ướt sũng. Cô chỉ mỉm cười không nói gì.
Chiếc xe bon bon trên con người tấp nập. Ran buồn tay liền mở mục tin tức nghe, mặc dù chẳng chú tâm vào nó lắm.
"Kudo Shinichi - thám tử được mệnh danh là Sherlock Holmes của Nhật Bản, đã từ chối điều tra 5 vụ án giết người và một vụ án buôn bán trẻ con theo đường dây. Đây là một điều rất lạ lùng vì trước đây ngài thám tử Kudo luôn nhận mọi sự nhờ vả từ giới cảnh sát..."
Ran giật mình khi nghe thấy cái tên quen thuộc đã im trong trái tim cô từ lâu. Cô bỗng cảm thấy nghẹt thở. Shinichi, tại sao cậu phải như vậy? Tại sao cậu lại cứ cư xử ngốc nghếch như vậy?
Rei liếc qua nhìn khuôn mặt Ran, ánh mắt anh có chút xót xa. Anh chưa từng nghe được quá khứ của cô gái ấy. Anh chỉ giúp chăm sóc Ran như lời của Vermouth - một người mà anh rất tôn trọng nhờ vả. Những ngày đầu tiên khi cô ấy tìm kiếm anh, cô ấy luôn có thái độ buồn bực, thẫn thờ khiến anh chán ghét. Nhưng rồi, ở với nhau lâu, anh mới nhận ra là cô ấy rất nhân hậu, cô ấy luôn tìm cách nói chuyện với anh, tìm cách làm anh vui, và dần quên lãng sự lạnh lùng vốn có của bản thân. Anh cũng không biết từ bao giờ mà anh nhận ra, anh đã nhớ cô ấy nhiều như vậy.
Anh đã sợ hãi đến phát điên khi mà để cô ấy về Nhật một mình. anh nghĩ rằng một cô gái lương thiện như vậy chắc hẳn sẽ có người yêu và một mối tình nào đó. Anh sợ, cô ấy sẽ trở lại những ngày tháng chưa hề có sự có mặt của anh.
Những ngày ở Nhật, anh có tìm hiểu qua cuộc sống trước đây của Ran, và anh thực sự ghét cậu bạn tên Kudo Shinichi đó. Hôm nhìn thấy cậu ta ôm Ran trong vòng tay của mình, anh như hít một làn sương lạnh tràn đầy phổi, anh muốn kéo cậu ta ra để đấm vào khuôn mặt đẹp trai đó vài cái. Nhưng lại nhớ ra, Ran ghét những người như thế. Anh biết điều này là không tốt, nhưng anh cảm thấy tuyệt vời khi mà Ran và cậu ta có trục trặc.
Chiếc xe đi chậm dần rồi tắt máy khi anh nhìn thấy một căn nhà quen thuộc. Ran nhanh chóng xuống xe, anh nghĩ là cô sẽ vào nhà rồi ôm Ruichi trong lòng thật chặt, cô ấy vẫn hay làm thế khi mà cảm thấy áp lực và buồn bã.
Nhắc đến Ruichi, anh bỗng cảm thấy chua chát. Anh đã nghĩ rằng Ran nhận nuôi thằng bé bởi vì thằng bé trông lanh lợi và đáng yêu. Nhưng anh nhận ra khi gặp Kudo Shinichi, Yuichi có đôi mắt giống hệt cậu ta, đầy cương trực, và sức sống mãnh liệt. Nghĩ đến đây, lòng yêu thương của anh với Ruichi có suy giảm.
Rei đưa tay ra nắm lấy anh Ran khiến cô giật mình ngạc nhiên, cô quay lại nhìn anh ngạc nhiên, rồi mỉm cười khi chợt nhớ ra gì đó. Trái tim anh xao xuyến với hành động đó kì lạ. anh cảm thấy vui vì Ran luôn nhớ, anh thích những nụ cười.
- chúng ta sẽ cho Ruichi, một mái ấm hoàn chỉnh chứ?
Ran có chút bối rối, nhìn sững người nhìn anh. Anh biết cô chưa thể đón nhận anh, nhưng anh lại muốn được ở bên cô. Anh khao khát cái hạnh phúc đó, dù biết rằng như vậy, là anh ích kỉ.
Anh tiến bờ môi mình đến gần khuôn mặt Ran, anh muốn cô không có cơ hội từ chối, anh không muốn bản thân thất vọng. Anh đã đau khổ rất nhiều trước khi gặp cô, anh lưu luyến thứ tình cảm này.
Ran bối rối nhìn khoảng cách của cả hai đang gần lại. Đầu óc ngưng trệ khiến cô không thể suy nghĩ. Có cái gì đó thúc giục cô nhắm mắt và đón nhận Rei, cô cũng làm theo như đó là điều dĩ nhiên, sẽ tồn tại giữa một chàng trai và cô gái gắn bó với nhau đủ lâu.
Cả cơ thể cứng đờ. Cô cũng phải tìm ra một nối thoát cho bản thân mình. Cô không thể sống độc thân mãi để bố mẹ lo lắng ích kỉ với bản thân và làm Shinichi cảm thấy tội lỗi. cô cũng đã nghĩ rằng mình sẽ chấp nhận Rei, bản thân cô đã dựa dẫm vào Rei đủ nhiều, để cô nghĩ rằng, nếu không có Rei cuộc sống của cô sẽ rất chật vật. Yêu - là sự giao thoa về tâm hồn và trái tim chung nhịp đập. Nhưng ở bên nhau trọn đời - chỉ là sự tương hợp về suy nghĩ và sự dựa dẫm vào nhau? Như vậy, Ran và Rei, đã có đủ rồi.
Cô nhắm mắt, nở nụ cười, từ từ chờ đợi.
Vậy là đã đến hồi kết thúc phải không, cho mối tình 20 năm và bắt đầu một mối tình khác.
20 năm sao? Giờ cô mới nghĩ đến, cô đã yêu Shinichi lâu vậy rồi. Cũng là được một phần ba cuộc đời, cũng đã trôi hết thời niên thiếu.
Những hình ảnh Shinichi và cô bên nhau cứ tua lại trong đầu cô như một thước phim quay chậm. Cô và Shinichi bên nhau khi bé, lớn dần, vẫn bên nhau, lớn hơn nữa, vẫn bên nhau, cô không thể nghĩ đến tương lại, không có Shinichi, kể cả trong suy nghĩ.
Cô mở to đôi mắt tím, đẩy mạnh Kei ra khiến anh suýt ngã. Cô nhìn anh với cái nhìn tội lỗi, định đến gần đỡ anh, nhưng bàn tay lại dừng lại ở một khoảng không chơi vơi. Nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt. Ngốc quá, Kei đã nói, anh ghét nước mắt rồi mà.
- Em không thể, em sợ phải đón nhận người khác, em sợ!
Bất chợt, một tiếng động vang lên phía sau cô. Ran giật mình quay lại, nhìn bố mẹ, và Yuichi ngã chồng lên nhau cạnh cánh cửa. Cô cúi đầu thật thấp:
- "Tiêu rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com