Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: N - Ngại

Lương Xuân Trường sau khi tập trung đủ các cầu thủ để di chuyển từ công viên ra hồ Tây để ăn kem chanh theo lời đề nghị cùng dọa nạt của Phạm Đức Huy thì đang suy nghĩ cách để cả đội ra được đấy. Và giờ đây, khi đã là đầu giờ chiều, lượng người đi xe buýt cũng đông hơn cho nên Thành Chung đã nghĩ ra cách tách lẻ từng nhóm ra đi cho đỡ gây sự chú ý. Và tất nhiên, cách này được hầu hết mọi người ủng hộ.

Khác với sự háo hức giống như các cầu thủ còn lại, Văn Đức sau khi có một quãng thời gian vui vẻ đùa nghịch ở công viên thì giờ anh đang lo sợ việc phải ngồi lên cái xe buýt lần nữa. Và đó là lý do bốn người Trọng Đại, Văn Đức, Đức Huy và Văn Toàn quyết định đi bộ đến hồ Tây.

Trọng Đại thì quá rõ ràng, với lý do đi theo Đức để bảo vệ anh thì Đức Huy đi bộ với mục đích dẫn đường còn Văn Toàn thì do bị bắt ép. Đức Huy có nói nếu Toàn đi theo Huy thì sẽ không bắt cống thêm đồ ăn nữa.



Cả đội gặp nhau ở quán kem cũng là chuyện của hơn ba mươi phút sau đó. Không ai khác, Lương Xuân Trường lại phải chen chúc đứng lên mua hơn hai mươi cái kem chanh cho lũ trẻ. Tiến Dũng và Duy Mạnh không ngừng lẩm bẩm đếm số người. Cả đám người không ngừng nhốn nháo, chỉ trỏ rồi lại chạy nhảy lung tung khiến Duy Mạnh và Tiến Dũng có hơi chút khó khăn khi mà muốn nhắc nhở nhưng lại không muốn gây chú ý quá nhiều đến xung quanh.

Sau khi mỗi người ăn hết 2 cây kem do đội trưởng mua thì cả đội quyết định sẽ trở về trung tâm huấn luyện trước khi ban huấn luyện và các thầy phát hiện ra.

Chật vật trên xe buýt hơn một tiếng đồng hồ, hơn hai mươi con người đó lại lén lút trở về phòng bằng tất cả các cửa có ở khách sạn với mục đích không để ai bắt gặp.





Gặp lại nhau vào bữa tối khi mà cả đội đã đều tắm rửa sạch sẽ và lại khoác lên mình bộ đồng phục quen thuộc với màu xanh đậm trên áo và chiếc quần short màu đen. Vì bữa tối là bắt buộc cho nên mọi người đang đợi các thầy từ trên phòng xuống để có thể bắt đầu bữa ăn.

"Đội trưởng!" Quang Hải gọi với sang bàn của Xuân Trường phía xa xa. Và không chỉ cái đầu của Xuân Trường ngẩng lên theo như ý Quang Hải muốn mà cả tiếng đáp trả từ phía Văn Quyết trong góc cũng vang lên. Điều này khiến cho cả phòng có sự bối rối và ngại ngùng.

Công Phượng khẽ huých vào người Quang Hải để giúp cậu trở về suy nghĩ hiện tại. Quang Hải ngại ngùng cười cười, đôi bàn tay gãi gãi đầu - một biểu hiện quen thuộc mỗi khi cậu bối rối.

"Trường Chiến, hôm nay thầy có gọi cho anh lần nào không?" Văn Thanh giúp Quang Hải hoàn thành nốt câu hỏi.

Và tất nhiên câu hỏi này thu hút sự chú ý của tất cả những người trốn đi chơi ngày hôm nay và cả những anh lớn ở nhà.

"Có thì anh đã kể rồi." Xuân Trường nói. "Mấy đứa không phải lo, thầy không biết đâu." Nói rồi anh cầm cốc nước còn đang uống dở lên, uống nốt.



Cả đám lại nhốn nháo, ầm ĩ trở lại. Thi nhau tự khen mình tài giỏi, nhanh nhẹn trong việc lẩn trốn cũng như cảm thán về cuộc đi chơi thú vị ngày hôm nay. Và tất nhiên, những đứa trẻ ham chơi như Trọng Đại, Đức Chinh, Văn Hậu hay Xuân Mạnh cũng đang không ngừng thỏ thẻ bên tai Xuân Trường về mong muốn có thêm nhiều chuyến đi chơi như hôm nay nữa.



Được một lúc thì các thầy cũng như các trợ lý cũng đầy đủ tại phòng ăn. Thầy Park có hỏi thăm qua loa về một ngày nghỉ của các cầu thủ. Và tất nhiên, ngoài Xuân Trường thì Duy Mạnh và Tiến Dũng cũng cố gắng trả lời lấp liếm, qua loa nhất có thể.



Do lịch thi đấu có phần gấp rút nên huấn luyện viên trưởng Park Hang Seo đã đốc thúc các học trò thật sự tập trung trong việc tập luyện cũng như giữ gìn sức khỏe khỏi trấn thương. Các cầu thủ đều nhận thức được rằng ba trận đấu tới trong khuôn khổ U23 cúp Vinaphone này cũng quan trọng nhưng không phải là tất cả. Ban huấn luyện cũng như các trợ lý luôn luôn túc trực và sẵn sàng trợ giúp các cầu thủ mỗi khi họ gặp khó khăn.

Chẳng mấy chốc, ngày thi đấu đầu tiên của vòng giao hữu cúp Vinaphone cũng đã gần đến.

Sáng ngày hôm nay, huấn luyện viên trưởng Park Hang Seo và đội trưởng Văn Quyết đã có buổi họp báo cùng với các đại diện của ba đội bóng còn lại. Và bây giờ là đầu giờ chiều, khi họ vừa kết thúc bữa ăn chung với cả đoàn thì các cầu thủ đang có khoảng thời gian tự do trước khi bắt đầu giờ tập buổi chiều.

Ngay sau bữa ăn, Tiến Dũng đã kéo tay Quang Hải lại với mục đích dụ dỗ gì đó.

"Hải ơi, trưa nay tôi lại sang phòng ông nhé." Tiến Dũng nói rồi cười hề hề, khoe bộ răng mới làm, trắng và đều tăm tắp.

Mặt Quang Hải nhăn lại thấy rõ, phụng phịu như thể Tiến Dũng vừa phá vỡ kế hoạch gì đó của cậu.

"Lại sang à? Mấy hôm nay tôi có phòng mà cứ như không ấy. Các ông vừa phải thôi chứ."

"Nốt trưa nay thôi, tối nay tôi trả lại phòng cho ông. Nhé!" Tiến Dũng không ngừng lắc lắc cánh tay của Quang Hải.



Thật ra thì Quang Hải đã biết trước mình không thể nào từ chối được những lời nài nỉ như vậy từ Tiến Dũng. Và cậu cũng biết rằng sau khi đồng ý thì Đức Chinh sẽ lại trách cậu sao lại bỏ cậu ấy mà đi, không còn muốn chơi với nó nữa à. Chỉ có một mình cậu biết, cậu là người ở giữa mới khó xử như thế nào.

Quang Hải khẽ gật đầu đầy miễn cưỡng và bắt đầu đảo mắt quanh phòng để kiếm chỗ dung thân cho buổi trưa này. Mấy ngày hôm nay, cậu đã phải lang thang đi ngủ nhờ hết phòng Văn Hoàng, rồi lại sang phòng anh Công Phượng, phải ngủ chung giường cùng Văn Đức hay phải tranh nhau từng tí gối với Minh Vương.

Và rồi mục tiêu tiếp theo của cậu đã xuất hiện ngay trước tầm mắt cậu. Duy Mạnh đi ngang qua, trên tay đang cầm lốc sữa đi phân phát cho mọi người. Đến chỗ Quang Hải ngồi, Duy Mạnh ném vào lòng Tiến Dũng một hộp và đưa cho Quang Hải hai hộp với lý do chiều dậy có cái sẵn uống, đỡ phải đi đòi Xuân Trường.

"Anh Mạnh!" Quang Hải gọi giật lại ngay sau khi thấy Duy Mạnh đi phát sữa tiếp.

Duy Mạnh quay đầu lại, tay vẫn không quên nhiệm vụ ném sữa cho những người xung quanh.

"Trưa nay em sang phòng anh chơi nhé."

"Ừ. Ngủ thì sang mà ngủ chứ chơi thì Thanh Hộ chơi với em thôi nhé. Anh phải ngủ." Duy Mạnh tiếp tục đi phân phát sữa cho mọi người bỏ mặc lại Quang Hải với nụ cười mãn nguyện vì đã tìm được chỗ ngủ cho ngày hôm nay.



Cùng lúc đó, Đức Chinh chạy từ ngoài vào với một đống bánh kẹo trên tay, mọi người liền không ngại ngần mà hút thật nhanh hộp sữa còn dở để đến nhúp một chút bánh kẹo từ lòng cậu. Chẳng mấy chốc mà đống bánh kẹo đó đã vơi đi gần hết.

Đức Chinh vui vẻ chạy lại bá cổ Quang Hải cùng với lời dụ dỗ với đống bánh kẹo này, trưa nay hai anh em ta sẽ chơi cả trưa. Đang hào hứng nghĩ đến việc có người chơi cùng thì, bỗng nhiên trong lòng Đức Chinh nhẹ bẫng. Tiến Dũng vươn tay cầm hết đống bánh kẹo còn sót trong lòng cậu đồng thời kéo Đức Chinh tách rời khỏi Quang Hải.

"Ơ ơ..." Đức Chinh vừa bị kéo đi nhưng vẫn quay đầu gọi với theo Quang Hải.

Quang Hải hờ hững cười, vẫy tay chào tạm biệt, tay còn lại đưa hộp sữa lên miệng hút nốt.

Đức Chinh biết lần này mình lại bị bán đi rồi.





Kéo nhau lên được tới phòng, Đức Chinh phụng phịu vào phòng tắm rửa thay đồ, không quên lầm bầm vài câu trong miệng.

Đợi lúc Tiến Dũng tắm rửa xong thì Đức Chinh vẫn ngồi lì ở ghế xem tivi, anh có gọi thế nào cũng không về giường nằm.

Đức Chinh gắt lên khi Tiến Dũng cứ đứng trước tivi, che không cho cậu nhìn. "Đi về giường mà ngủ. Đòi sang đây để ngủ cơ mà."

Tiến Dũng cười cười, cúi người, đưa tay ôm cả người cậu đứng dậy, đi về phía giường vứt xuống. Đức Chinh biết mình chẳng nhẹ gì cho lắm nên cũng không dám cựa quậy nhiều, thậm chí, cánh tay theo thói quen còn quàng qua cổ Tiến Dũng.

Vừa nằm được xuống giường, mồm cậu lại liến thoắng không thôi.

"Có hai giường đấy. Mày sang giường Hải mà nằm. Giường này chật lắm."

"Ơ! Đã bảo sang kia cơ mà, cầm gối Hải sang đây làm gì?"

"Vậy tao sang giường Hải đây."

"Thả gối ra để tao đi."

"Không thả đúng không? Đây chẳng cần gối vẫn ngủ được."



Đức Chinh quay người định chạy sang giường Hải thì tay bỗng bị giật lại, theo quán tính, ngã nằm ra giường. Ngay lập tức, Tiến Dũng ôm trọn lấy cậu, nhét cậu vào chăn, khóa dưới đôi cánh tay săn chắc.

"Nghịch chán chưa?" Tiến Dũng hỏi, mắt đối mắt với cậu.

"Ai nghịch?" Đức Chinh lại chề môi ra bĩu bĩu. Và tất nhiên, Tiến Dũng không bỏ qua cơ hội mà hôn chóc lên đôi môi ấy. Chinh ngại ngùng, áp mặt sâu hơn vào vòng ngực của Dũng. "Đây muốn ngủ nhé. Chẳng ai thèm nghịch cả."

Tiến Dũng cười cười, một tay gối đầu cho cậu, tay còn lại vòng qua người, xoa xoa tấm lưng săn chắc kia giúp cậu dễ ngủ hơn.

"Cái đồ nói không giữ lời." Chinh lẩm bẩm trong khi mặt vẫn áp vào ngực Dũng. "Đã bảo ở nốt tối qua thôi, vậy mà bây giờ lại nằm đây."

"Thế em không muốn ngủ chung với anh à?"

"Lại xưng anh. Ai cho?"

"Nếu em muốn nghịch đến thế thì anh nghịch chung với em."

"Không thích. Chơi với mày chán bỏ xừ."

"Ừ. Anh không cần em chơi chơi với anh vui. Anh chỉ cần em yêu anh nhiều là được rồi."



Tiến Dũng dừng bàn tay đang xoa trên tấm lưng đo, chuyển thành ôm chặt lấy cậu, áp cậu chặt hơn nữa vào lồng ngực của mình.

Suy nghĩ một lúc, Đức Chinh vươn tay ra, ôm vòng qua eo anh - một dáng ngủ quen thuộc của cậu

Điều đó khiến Bùi Tiến Dũng mỉm cười mà chìm vào giấc ngủ trưa.

Và nụ cười không chỉ nở một mình trên môi Tiến Dũng.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com