[Quyển 1] Chap 11
Chap 11
Không bao lâu cả tiểu đội đã tập hợp lại lúc giữa khuya vì Na Ra và Chiyeol phát hiện sự kì lạ của quả cầu.
Dù phát hiện ra hướng đi và sự nguy hiểm của quả cầu mang tới nhưng tiểu đội trưởng vẫn yêu cầu mọi người rời đi lúc 7 giờ sáng vì với anh sự an toàn của bọn trẻ là trên hết.
Dĩ nhiên mọi người không đồng ý và quyết định ở lại cùng với tiểu đội trưởng. Tiểu đội trưởng và WonBin vô cùng cảm động, ánh mắt hai người nhìn bọn trẻ trước mặt vô cùng tự hào.
Sau đó bọn họ đều bị giải tán đi ngủ sớm để chuẩn bị cho cuộc chiến ngày mai, còn tiểu đội trưởng và WonBin cùng nhau thám thính trường và ra kế hoạch tác chiến hợp lý, họ đều không biết có bóng dáng nhỏ nhắn theo sau bọn họ.
*******
Khi tiểu đội trưởng và WonBin đi đến hành lang tầng 2 thì hai người đồng loạt dừng lại, tiểu đội trưởng quay ra đằng sau căng thẳng hét
" Ai đó"
Bóng dáng nhỏ nhắn của Soyeon liền hiện lên, tiểu đội trưởng và WonBin thấy vậy liền trút bỏ căng thẳng vì họ đều tưởng tiếng động đằng sau là của quái vật hoặc ai đó khác.
Tiểu đội trưởng nhìn Soyeon, anh khó hiểu hỏi cô
" Khuya rồi sao em không ngủ. Đi theo làm gì?"
Soyeon nhìn anh ấy, cô có chút căng thẳng vì không biết lời cô nói ra đây anh có tin cô như JangSoo nói không.
" Tiểu đội trưởng thật ra em muốn nói về kế hoạch một chút"
Đợi tiểu đội trưởng hửm một cái Soyeon mới nói tiếp
" Nãy giờ em nghe tiểu đội trưởng bàn kế hoạch với anh WonBin. Em thấy nó là một kế hoạch tốt nhưng tiểu đội trưởng có nghĩ đến khi quả cầu di chuyển nhanh hơn dự kiến thì sẽ làm sao không?"
Tiểu đội trưởng và WonBin nhìn cô, họ không nghĩ cô gái trước mặt sẽ nhìn được vấn đề thấu đáo như vậy, quả thật hai người bọn họ cũng rất lo nhưng không còn cách nào khác. Tiểu đội trưởng tính an ủi cô thì liền bị cô cắt ngang
" Em biết tiểu đội trưởng sẽ yêu cầu bọn em rời đi, thầy sẽ ở lại một mình làm nốt phần còn lại...nhưng thầy có nghĩ là...thầy sẽ thoát ra kịp không?"
Lúc này Soyeon đã không bình tĩnh được, những từ cuối đã trở nên rung rẩy. Kí ức và lời nói kiếp trước của tiểu đội trưởng không ngừng ùa về, anh nói là anh thoát không kịp rồi nên yêu cầu mọi người kích nổ, anh không thể ở bên bảo vệ bọn họ được nữa.
Tiểu đội trưởng không thể phủ nhận những lời nói của Soyeon, quả thật trong tình huống đó anh cũng sẽ làm như vậy. Nhìn cô gái đang nức nở trước mặt, anh thở dài
" Soyeon à, em nghĩ nhiều rồi. Sẽ không sao đâu..."
Chưa để anh nói hết Soyeon đã nức nở cắt ngang
" Em đã mơ một giấc mơ là thầy không thể thoát ra được. Em biết thầy không tin nhưng em cũng phải nói. Em xin thầy hãy nghĩ đến kế hoạch khác. Còn nếu thầy vẫn giữ kế hoạch này, thì khi đó mong thầy đừng đuổi bọn em đi. Em xin thầy hãy sống sót, bọn em không thể mất thầy"
Nói xong Soyeon lau nước mắt quay lưng đi. Cô đã dùng giấc mơ và sự chân thành trong lời nói rồi, chỉ mong ngày mai tiểu đội trưởng sẽ suy nghĩ thật kĩ và đưa ra quyết định khác.
Sau khi Soyeon rời đi, tiểu đội trưởng vẫn chưa thoát ra khỏi lời nói của cô, anh vẫn sững sờ đứng đó, trong đầu nhiều câu hỏi hỗn tạp vây lấy anh.
WonBin đi đến vỗ vai tiểu đội trưởng, anh ấy đã bị lời nói của Soyeon làm cho thuyết phục, kế hoạch bọn họ đưa ra tưởng chừng an toàn nhưng lại vô cùng có lỗ hỏng, không ai dám đánh cược sự chuyển động của quái vật, chậm hơn thì không sao nhưng nhanh hơn thì họ không dám nghĩ tới. Nếu nhanh thì thời gian bọn họ cài bom quả thật là thách thức lớn.
Tiểu đội trưởng bừng tỉnh, quả thật anh có chút dao động nhưng cuối cùng anh vẫn đánh cược, chuyện đó xảy ra thì sao chứ, theo như cô nói thì anh hy sinh nhưng bọn nhỏ vẫn an toàn, vậy là được rồi. Vậy nên anh đưa ra quyết định nói với WonBin
" Kế hoạch...không thay đổi"
********
Mặt trời chưa ló dạng, tất cả mọi người đã được đánh thức để chuẩn bị tác chiến. Soyeon nắm chặt hai tay, cô có chút căng thẳng về quyết định của tiểu đội trưởng
" Chúng ta sẽ chia từng đội nhỏ để cài bom khắp khắp toà nhà chính, một đội nhỏ theo YoungShin khôi phục điện của toà nhà. Sau khi cài bom xong chúng ta sẽ lên sân thượng của toà nhà B và núp ở đó."
Tiểu đội trưởng đảo mắt nhìn từng gương mặt của mọi người, ai nấy cũng có sự căng thẳng. Sau đó anh dừng lại trên gương mặt của Soyeon, ánh mắt cô ngỡ ngàng nhìn anh. Đôi mắt ấy còn chứa một tia thất vọng nên anh không dám nhìn nữa, anh dời mắt đi.
Quả thật Soyeon rất ngỡ ngàng, anh thà hy sinh chứ không đổi kế hoạch. Bàn tay Soyeon nắm chặt lại, ai cần anh hy sinh chứ, bọn cô đều không muốn mất anh mà.
Lúc này một bàn tay to lớn của người nào đó nắm lấy tay cô, người đó từ từ gỡ từng ngón tay của cô đang làm đau chính bàn tay cô. Giọng người đó ấm áp thổi từng lời vào tai cô
" Đừng tự làm đau bản thân Soyeon à. Mọi chuyện sẽ ổn thôi"
Soyeon ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng của JangSoo. Cậu là đang nắm lấy tay cô mà an ủi. Trái tim cô như được rót đầy mật, từng muộn phiền dần dần vơi đi.
Soyeon thầm nghĩ, phải rồi lúc nãy tiểu đội trưởng đã nói anh WonBin sẽ tham gia vào đội cài bom, vậy nên có hy vọng bọn họ sẽ tranh thủ được thời gian.
Nghĩ thế Soyeon mỉm cười, cô thật lòng nói với JangSoo
" Cảm ơn cậu"
JangSoo ngơ ngác nhìn nụ cười của Soyeon, đây là nụ cười thật lòng đầu tiên cô dảnh cho cậu bởi vì trước đó cô toàn cười lấy lệ. Cậu thầm nghĩ nụ cười của Soyeon rất đẹp, mọi thứ cậu làm để đánh đổi nụ cười của cô quả thật rất xứng đáng.
Lúc này HeeRak đằng sau đã khều bọn họ, cậu ấy không nói gì mà chỉ chỉ bàn tay đang nắm của hai người. JangSoo nhận ra mình vẫn còn nắm tay con gái của người ta nên liền buông ra, cậu khịt mũi ngại ngùng nói
" Xin lỗi cậu"
Soyeon phì cười, cô sờ lấy bàn tay đang còn độ ấm của JangSoo, ánh mắt cô dịu dàng nhìn cậu rồi nghiêm túc nói
" JangSoo à. Sau vụ này nếu còn sống, tớ sẽ nói cho cậu nghe một chuyện"
————————————
P/s: ay da bọn mình đã sắp đi đến chap cuối rùiii á mnn. Nói thiệt đăng tải chap này làm mình cảm thấy hơi căng thẳng á hk hiểu sao lun. Tại mình chỉ mún một bộ truyện nhẹ nhàng hoi nên mình ko tính đẩy truyện lên kịch tính.
Mình có 7749 kịch bản để đưa chap này lên kịch tính như Soyeon làm này làm kia để cứu tiểu đội trưởng nhưng cuối cùng mình vẫn chọn theo lối Soyeon chỉ đưa những suy nghĩ của mình để tiểu đội trưởng lựa chọn vì mình không muốn thay đổi quá nhiều nội dung phim và tính cách nhân vật.
Mn có thấy chap này ok hong thì cmt cho mình biết nha. Mình cảm ơn!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com