Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

"Có chuyện gì sao?"

"Ừm" 

Phác Xán Liệt nhét điện thoại vào túi quần đứng ở trước gương chỉnh lại trang phục, thông báo với tôi:

"Phải đến phim trường"

"Giờ này?" tôi tròn mắt

"Tôi cũng không hiểu vì sao đạo diễn lại chọn giờ này" 

"Vâng"

Tôi ủ rủ, thật là, giống như ông trời cũng muốn hai chúng tôi không được ở bên nhau vậy

"Hay là..." Phác Xán Liệt đột nhiên nghĩ ra ý tưởng gì đó, cao giọng

"Em trang điểm cho tôi đi, đã lâu vẫn chưa thử qua tay nghề của em" 

Ánh mắt tôi có chút hỗn loạn trước lời đề nghị của anh, muốn tôi trang điểm cho anh sao

"Còn đứng đấy làm gì, mau đi thôi"

Phác Xán Liệt kéo tay tôi dẫn ra ngoài, anh chủ động ngồi xuống ghế ánh mắt vừa mong chờ vừa cưng chiều nhìn tôi

"Chờ... em" tôi hít sâu một hơi, lục trong vali lấy dụng cụ ra

Một lần nữa tôi lại được chạm vào khuôn mặt mỹ lệ, đẹp đẽ đến mê người này của anh, tay tôi có chút run, tuy thân thiết trên giường là một chuyện khác, giúp anh trang điểm lại là một chuyện khác, hai việc này hoàn toàn không giống nhau

Từ lớp nền cho đến đường kẻ chân mày, tôi phải muốn anh trở nên hoàn hảo xuất hiện trước công chúng, đến khi đã nở nắp son ra, Phác Xán Liệt lại nói với tôi một câu xanh rờn

"Em son ít thôi, hình như có cảnh hôn"

Tôi đứng hình, tim như bị anh bóp nghẹn, một lúc mới bình tĩnh cắn môi chuyển qua phủ phấn, quét thật mạnh tay

"A... đau anh" Phác Xán Liệt nhăn nhó

"Để yên, em giúp anh trét phấn cho da mặt dày lên một chút, hôn nữ chính vô cùng tự tin" tôi cười lạnh

"Thật ra anh chỉ đùa thôi" 

"Hừ" 

Tôi vứt cây cọ xuống phủi tay báo hoàn thành, anh liền xoay người nhìn vào gương, nghiên ngó đủ góc độ

"Giỏi lắm"

Khóe môi tôi không ngừng co giật, cảm thấy câu này rất quen thuộc, có lần tôi đam mê huấn luyện cho Lười Lười ở nhà, cũng hay khen nó câu này

Anh mặc áo khoác, đội mũ, mang khẩu trang, vẫy tay chào tạm biệt rồi bước ra ngoài

Tôi cũng tranh thủ ngủ một giấc, cho đến vài tiếng sau cùng chị đồng hành lên máy bay trở về nhà

Tay trái tôi xách vali, tay còn lại cầm bốn năm túi đồ một lượt, lững thững vác lên phòng

Nhận lấy cửa không khóa, lại có âm thanh ở bên trong, tôi biết thế nào cũng là Tiểu Cốt mỹ nhân, trước khi đi, tôi có giao cho anh ta chìa khóa nhà, sợ mang theo lại làm mất

Người nào đó đang nằm dài trên ghế sô pha, bàn chân vẫy vẫy theo giai điệu của nhạc, nhắm mắt thư giãn hết sức thoải mái, trên bàn đầy thức ăn, dưới sàn đầy vỏ bánh kẹo nằm lăn lóc, người và cảnh tạo thành một bức tranh hỗn độn đầy màu sắc

Ở đâu đó, một sinh vật tròn tròn như cục bông màu trắng đang chụm bốn chân, lưng cong lại làm động tác đi ngoài... ngay trong nhà bếp

Mặt tôi thoáng chốc đã tái mét, mồ hôi lạnh đổ búa xua, môi run run muốn bật thành tiếng nhưng chẳng xong

Tiểu Cốt đã biến nhà tôi thành thể loại gì rồi?

Thanh niên ngồi trên ghế sô pha nghe có động tĩnh lạ, vội vàng ngồi bật dậy, nhìn thấy tôi, ánh mắt vô cùng hoảng sợ, loay hoay tìm kiếm sinh vật biết đi màu trắng lại càng hoảng sợ hơn

"Hi hi, chào mừng em trở về"

"Thật không dám nhận câu này"

"Ahihi em ngồi đi" Tiểu Cốt đảm nhiệm vai trò chủ nhà mạo danh chỉ tay về chiếc ghế đối diện không quên phủi một ít rác xuống

Tôi vẫn đứng đó, không có ý định ngồi xuống

"Hu hu, em đừng như vậy mà, Cốt sai rồi, Cốt hứa sẽ dọn vệ sinh" Tiểu Cốt biến sắc, suýt chút nữa đã quỳ xuống lạy tôi

Lời phun ra từ miệng anh ta, tôi không thể bỏ qua, nhanh chóng bắt Tiểu Cốt thực hiện, bao gồm cả việc dọn phân của Lười Lười

Nhắc đến sinh vật mang tên Lười Lười này mới vài ngày không gặp mà nó đã béo ú thêm vài cân, cái bụng núc ních căng tròn cứ đung đưa theo mỗi bước chân

Tối mịt, Tiểu Cốt đã dọn xong mới mệt mỏi ngồi xuống ghế

Tôi lườm cho anh ta một cái, đẩy nhẹ túi quà trên bàn sang

"Hửm? Cái gì thế?" 

Anh ta tò mò, nhanh nhẹn bắt lấy

"Áo khoác đó, em chỉ mua cho mỗi Cốt"

"Ahaha, Cốt cảm ơn" 

Ánh mắt Tiểu Cốt say mê vuốt ve chiếc áo đẹp, bản thân anh ta cũng hiểu tôi tiếc đứt ruột đến cỡ nào khi lấy tiền mua quà này

"À, em có gặp Phác Xán Liệt không?" 

Được một lúc, Tiểu Cốt sực nhớ ra điều cần hỏi, tò mò chống cằm

Đối với câu hỏi này, do dự một lúc tôi mới gật đầu

"Có cùng hắn ta hẹn hò không"

Tôi lại gật đầu

Tiểu Cốt cười thật sâu, sau đó lấy tay chạm vào môi của anh ta

"Đã hôn chưa?"

Tôi giật mình, ánh mắt biến sắc, cái tên này tại sao không làm thầy bói luôn đi, chỉ giỏi nói trúng tim đen

"Trả lời!"

"Thì... có" tôi miễn cưỡng

"A~ thì ra là hôn rồi nhé"

Tôi đáp lại anh ta bằng một ánh nhìn chán ghét

"Em nói xem khi hôn môi hắn ta cảm giác thế nào, có phải vô cùng đê mê hay không?"

Thoáng chốc tôi liền đỏ mặt 

"Ừm" 

"Ha ha ha, Cốt đoán chắc đây là nụ hôn đầu của em"

"Đúng... vậy"

Giờ tôi không biết mặt tôi đã đỏ thành cái dạng gì nữa rồi, sao mà ngại quá đi

"Hẹn hò cũng là hẹn rồi, hôn cũng đã hôn rồi, chỉ còn thiếu một việc" Tiểu Cốt xoa cằm

"Việc gì" tôi tò mò

"Lên giường" anh ta phát âm hai chữ này vừa nhẹ nhàng vừa ám mụi

"Không! Không, em không bao giờ" tôi vội vàng phản bác

Tiểu Cốt dừng cười, anh ta cau mày nhìn tôi giống như có một phát hiện mới, còn tôi đối với loại biểu tình này liền giả vờ tránh ánh mắt hỗn loạn không yên đi đâu đó, sợ đối phương phát hiện ra chuyện gì

"Mẹ của Lười Lười"

"Vâng..."

"Đừng nói với Cốt bọn em đã làm..."

"Hu hu, không có mà" tôi giãy nảy

Tiểu Cốt bĩu môi đặt hai chân lên bàn, hai tay đan vào nhau 

"Đừng giấu Cốt, Cốt là người từng trải"

Tôi chẳng biết nói gì ngoài cào cấu chiếc gối cạnh bên để đỡ nhục

"Hừm, lên giường cũng đã làm rồi, bước cuối cùng là thuyết phục hắn ta giải nghệ kết hôn đi"

Giải nghệ kết hôn? Bốn từ này bắt đầu in sâu vào tâm trí tôi vài ngày sau đó, đây không phải là mục tiêu dễ dàng đạt được huống hồ gì Phác Xán Liệt lại yêu nghề đến vậy


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com