Chương 3
____________
Đã sắp đến giờ đi làm, Doãn Kha bò xuống giường, thuận tay lay Ô Đồng
– “Uy, cậu về phòng mình ngủ đi, đừng ngủ trong này”. Hắn lay vài cái Ô Đồng mới giật giật
– “Thắt lưng đau quá…. Tôi không đứng dậy được”. Sắc mặt Ô Đồng vẫn trắng bệch như thường
– “Tùy cậu vậy”. Doãn Kha thay đồ, đi ra ngoài
Cha hắn đang ngồi bên bàn ăn,
– “Ô Đồng nói cậu ấy đau thắt lưng, nhà còn thuốc giảm đau không?”.
– “Còn, để ta đi lấy!”.
– “Quên đi, nói cho con biết chỗ, con tự đi lấy”.
– “Trong ngăn kéo bên cạnh TV”.
– “Doãn Kha…..”
– “Có việc gì sao?”. Doãn Kha mở ngăn kéo cầm túi thuốc chuẩn bị trở về phòng
– “Ô Đồng…. có phải hay không…. thích nam nhân?”.
– “Tại sao nó thành như vậy?… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Rõ ràng là một đứa con ngoan, tại sao lại đi thích nam nhân? Đây không phải là việc rất không bình thường sao? Nam nhân tất nhiên phải thích nữ nhân. Tại sao nó lại thích nam nhân? Tại sao nó lại có thể như vậy….”
– “Cha đâu có tư cách để nói những lời này”. Nhìn biểu tình của cha, lại nhớ đến bộ dạng đáng thương của Ô Đồng, Doãn Kha nổi giận, thống hận người cha yếu đuối này. “Cha căn bản không làm hết trách nhiệm của một người cha, bây giờ lại lộ ra bộ dáng này, hệt như Ô Đồng có lỗi thật nhiều với cha vậy….”
– “Chính là ta…”
Doãn Kha đánh gãy lời cha, hắn thậm chí còn không cho ông cơ hội để nói hết. “Thế thì sao? Đồng tính thì sao? Đồng tính thì không phải người à? Con nói cho cha biết, xu hướng này tuyệt đối không phải lỗi của Ô Đồng, tất cả đều tại cha mà thành thế”
Ông kinh ngạc nhìn con trai. “Tại sao lại chính là ta….. đó là Ô Đồng nó….”
– “Đó là bẩm sinh. Cha đem cậu ấy sinh thành như vậy, bây giờ còn trách cứ cậu ấy, như vậy có phải hay không rất quá đáng? Cho dù gien di truyền tốt, cha cũng chưa một ngày chăm sóc cho cậu ấy , cha có biết cậu ấy trước kia bị người ta đối xử như thế nào không? Báo chí truyền thông cũng đã nói, tình trạng ‘bạo lực gia đình’ sẽ dẫn đến tâm sinh lí lệch lạc cho những đứa con. Hết thảy đều là lỗi của cha, cho dù đống tính luyến ái có là sai trái, đó cũng không phải lỗi của Ô Đồng mà là lỗi của cha hết thảy”. Doãn Kha bực bội nói không chút lưu tình
Cha của hắn vẫn cứ như vậy, ông việc gì cũng muốn trốn tránh trách nhiệm chứ không đối mặt với vấn đề.
Ông bị con nói đến không có đường chống đỡ, cúi đầu, thương tâm nức nở khóc
– “Về sau cha đừng nói chuyện này nữa, con không muốn nghe”. Doãn Kha cầm tuýp thuốc đi về phòng
Ô Đồng đang nằm úp sấp trên mép giường cẩn thận theo dõi hắn
– “Cậu nhìn gì chứ? Chưa thấy người khác nổi giận bao giờ sao?”. Doãn Kha trừng mắt liếc
– “Cậu cứ như ăn phải thuốc nổ, tôi còn nghe thấy tiếng khóc của cha cậu”
– “Nằm sấp lại cho đàng hoàng đi, tôi bôi thuốc giúp cậu” . “Nhanh lên, tôi hôm qua đã đi làm muộn rồi”
– “Tôi không nhúc nhích được, thắt lưng thật sự rất đau”. Ô Đồng cười khổ
Doãn Kha đem Ô Đồng ném lên giường. Ô Đồng cắn răng, đau đến xay xẩm mặt mày
Doãn Kha cởi áo Ô Đồng liền thấy bên hông có một vết bầm to đến dọa người, hắn rùng mình. Trí nhớ tối qua hiện lên, khi ngã xuống, là Ô Đồng đỡ cho hắn, hắn không hề hấn gì, nhưng Ô Đồng lại bị thương như vậy
Trong đầu hắn quanh quẩn tiếng rên đau của Ô Đồng, chạm vào tâm khảm hắn
– “Tôi đưa cậu đi khám”. Doãn Kha ôm lấy Ô Đồng , lần này động tác rất nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng thân thể Ô Đồng lại cứng đờ trong ngực hắn
– “Cậu làm sao vậy?”. Doãn Kha hỏi
– “Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Cậu đi làm đi kẻo muộn”. Ô Đồng vùi đầu vào chăn bông. Phòng của Doãn Kha , chăn của Doãn Kha, giường của Doãn Kha, hương vị của Doãn Kha làm ngực Ô Đồng siết chặt. Doãn Kha trước đó lại vừa ôn nhu nhẹ nhàng như vậy, cậu chưa gặp qua bao giờ nên có chút hoảng
– “Quên đi, tùy cậu”. Lòng tốt bị từ chối, Doãn Kha hừ một tiếng. Hắn thoa thuốc cho cậu “Mặc kệ cậu, cho cậu tự sinh tự diệt!”. Hắn đã nói vậy
Thu thập vài đồ đạc bỏ vào giỏ, Doãn Kha tắt đèn đóng cửa phòng, đi ra
Nhưng chưa đến ba bước hắn đã quay về. “Này, cậu có đói không? Muốn ăn chút gì không?”
Ô Đồng.bật cười. “Cậu không phải muốn tôi tự sinh tự diệt sao?”
– “Đùa chút thôi, tôi thấy cậu bây giờ không có khả năng đứng lên tìm đồ ăn, vạn nhất cậu chết đói tôi cũng không xong. Cha là người đầu tiên không bỏ qua cho tôi”
Doãn Kha xuống bếp nấu chút đồ dễ ăn, nhìn Ô Đồng ăn xong mới vội vàng đi làm
Hôm nay chắc chắn hắn sẽ muộn giờ làm, thế nào cũng bị sếp khiển trách
Doãn Kha thì thào oán giận
_________
Đến giờ nghỉ trưa, Doãn Kha mới nhớ đến Ô Đồng đang bị thương, hắn gọi điện về nhà nhưng chuông đổ một hồi vẫn không ai nhấc máy
– “Đến trường rồi sao?”. Hắn nghi hoặc cúp điện thoại
Hôm nay tòa soạn bề bộn công việc, có vài bản thảo cần phải hoàn thành. Hắn vội vàng cầm bài viết cùng hình minh họa đi dàn trang, sự tình của Ô Đồng cũng nhanh chóng bị ném ra sau đầu
Chạng vạng hắn về nhà liền gặp cha từ phòng mình đi ra
– “Doãn Kha”. Ông vội vã đi đến, khẩn trương nói. “Ô Đồng hình như phát sốt”
Doãn Kha lập tức đi vào phòng, Ô Đồng vẫn nằm im trên giường không nhúc nhích như lúc sáng hắn rời đi. Hắn sờ trán Ô Đồng mới phát hiện cậu sốt cao. Khó trách giữa trưa gọi điện về không ai nhấc máy, thì ra vì cậy ấy đã sốt cao như thế này
Hắn lắc lắc Ô Đồng. “Tỉnh dậy tỉnh dậy”.
Ô Đồng nghe tiếng Doãn Kha mí mắt hé ra một chút rồi nhắm lại
– “Sốt cao như vậy cũng không gọi điện cho tôi. Cậu muốn chết phải không?”. Doãn Kha tức giận nói, rõ ràng đã lớn như vậy nhưng cậu ấy vẫn không tự chăm sóc được bản thân mình
– “Không sao, ngủ một chút là tốt rồi”. Ô Đồng mệt nhọc đáp. Cậu mệt đến chết đi được, nhắm mắt lại là nằm im đến bây giờ. Hôm nay cũng không đi học, thế nào cũng bị đánh dấu bỏ tiết
– “Tôi đưa cậu đến bệnh viện”. Doãn Kha cúi người muốn ôm lấy Ô Đồng
– “Không cần”. Ô Đồng chau mày. “Đau quá, đừng đụng vào tôi”. Thực sự rất đau
– “Cậu rốt cuộc là muốn thế nào? Bệnh thành như vậy cũng không chịu đi khám”. Ngữ khí Doãn Kha có chút tức giận
– “Tôi không sao, đừng chạm vào tôi là được rồi”. Cả người Ô Đồng đau nhức vô cùng, mặc ai nhẹ nhàng đụng chạm cậu cũng đau đến chảy nước mắt. Đã lâu cậu không có cảm giác như thế này, từ khi thoát ly khỏi ngôi nhà kia
Doãn Kha trừng mắt nhìn Ô Đồng trong chốc lát, hừ một tiếng, đi ra ngoài
Cha Doãn Kha đi sau con, cực kì bối rối. “Bây giờ phải làm sao?nó tại sao không chịu đi khám?”
Doãn Kha đoán rằng có lẽ trước kia lui tới bệnh viện quá thường xuyên, nên sau khi Ô Đồng lớn lên phi thường chán ghét bệnh viện
– “Đừng lo lắng. Con đi tìm bác sĩ Vương đến nhà xem, cậu ấy phát sốt do vết thương hành, không chết được”
Sau đó, bác sĩ đã đến nhà khám bệnh, tiêm cho Ô Đồng vài liều thuốc giảm đau, thoa chút thuốc mỡ. Hơn nữa ông cũng trả lời nghi hoặc của Doãn Kha, kì thật Ô Đồng sốt là do vết thương hành, không có gì nghiêm trọng, đại khái đến hôm sau sẽ khỏi
Tiễn bác sĩ Vương xong, Doãn Kha chuẩn bị lấy thuốc cho Tiểu Hi uống liền thấy cha hắn ở bên cạnh nhìn lén vào phòng
– “Cha làm gì vậy? Y hệt như tên trộm”. Doãn Kha nâng Ô Đồng dậy, cho cậu uống thuốc
– “Không có…”. Ông lắc mạnh đầu
– “Thật sự phiền quá, làm cho hai người lo lắng như vậy”. Ô Đồng nhìn cha Doãn Kha cười một chút. “Ngày mai con sẽ gọi các bạn đến đón, hiện tại ở nơi này không được tiện lắm. Hơn nữa con quấy rầy đã lâu, cũng cần phải trờ về”
– “Con không có ý định ở lại đây sao?”.
Ô Đồng lắc lắc đầu. “Mỗi người một thói quen. Huống chi sống bên cạnh hai người, con cảm thấy thực xấu hổ”
– “Ta sẽ không vì con đồng tính mà ghét bỏ con. Doãn Kha cũng đã giải thích rồi, đấy cũng không phải là lỗi của con, thực sự, ta hiểu được!”. Tống Tân Kỳ khẩn trương nói
– “Ta… Ta không ngại nếu tương lai con mang nam nhân khác trở về, cùng gọi ta là cha, thật sự, thật sự!”
Ông ấy liều mạng cường điệu, chính là hắn không muốn đứa con phải vất vả lắm mới tìm được lại rời khỏi mình. Hắn có lỗi với Ô Đồng rất nhiều, đời này cũng không thể chuộc lỗi xong. Những lời Doãn Kha nói sáng nay làm hắn sâu sắc nhận thấy sai lầm của mình, d
– “Không phải nguyên nhân này. Trước kia con vì muốn nhìn thấy Doãn Kha, muốn trò chuyện cùng Doãn Kha nên mới quyết định ở lại đây”. Ô Đồng bật cười. “Đến bây giờ con cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ sống chung với hai người”
Tống Tân Kỳ nhớ đến cảnh tượng hai đứa con hôn môi tối qua, lòng hắn bối rối không suy nghĩ kĩ, lung tung nói ra. “Vậy vì Phùng Minh, con ở lại đây đi "
Ông đi rồi, ba giây sau Ô Đồng bắt đầu cười to. Nhưng nụ cười của cậu lại động đến vết thương, kết quả lại đau chảy nước mắt
– “Còn dám cười, cậu có biết mình vừa làm gì không? Danh tiết của tôi cũng bị cậu phá hủy hết rồi!”. Doãn Kha hét lên,
– “Aii, tôi lần đầu tiên cảm nhận được tình thân có thể tốt đẹp như thế, cha cậu thực sự đã rất uất ức nha!”. Ô Đồngxoa xoa nước mắt
– “Tốt cái đầu cậu. Tôi một chút cũng không thấy tốt đẹp chỗ nào, cậu thực là ác mộng của tôi!”. Doãn Kha thở phì phò đi ra ngoài, hắn dập mạnh cửa phòng đến vách tường cũng chấn động
– “Đau quá”. Ô Đồng vẫn cười rơi nước mắt. Trong lòng, rất ấm áp
– “Doãn Kha , Doãn Kha”. Một lát sau, Ô Đồng không nhịn được bắt đầu gọi tên em trai
– “Không có người này!”. Tiếng trả lời từ phòng khách truyền đến
– “Tôi muốn đi toilet, cậu dìu tôi một chút được không?”.
– “Tự đi ra quần đi—-“
Cậu bật cười. “Gấp lắm rồi, Doãn Kha”
Nhìn toilet đang ở nơi xa, đập chứa nước của cậu không thể xả rất thống khổ, cậu liều mạng tiếp tục gọi em trai
– “Năn nỉ cậu đó!”
Năn nỉ gần mấy phút Doãn Kha mới đi vào. Cậu làm mặt lạnh, nửa câu cũng không nói, tới gần giường đỡ Ô Đồng. Động tác có thể gọi là mềm nhẹ, cố hết sức không làm đau cậu
Vào đến toilet, Doãn Kha buông cậu xuống. Hắn đại khái nghĩ rằng cậu vẫn còn sức lực đứng thẳng thắt lưng vào lúc này, nên buông cậu ra
Điểm tựa nhanh chóng không còn, cậu vội vàng dùng sức đứng lên, nhưng thắt lưng đang bị thương nên ngã xuống
– “Cẩn thận một chút!”. Doãn Kha nhắc nhở, nhanh chóng giữ lấy cậu
Ô Đồng bị đau nói: “Cậu dìu tôi một chút, bằng không tôi sẽ ngã ”. Đầu cậu thiếu chút nữa đã cắm vào trong bồn cầu
– “Phải không? Tôi chỉ ôm cậu vào toilet là còn muốn giữ chút mặt mũi cho cậu, giờ còn muốn tôi nhìn cậu đi ?”
– “Kính nhờ cậu đấy”
– “Tôi xong rồi”. Ô Đồng cười gượng. “Ngại quá, làm phiền cậu rồi”. Sửa sang lại bên dưới, cậu chậm rãi đứng lên giật nước, lại nhìn thấy Doãn Kha không nhúc nhích
– “Doãn Kha?”. Cậu gọi gọi
Doãn Kha phục hồi tinh thần, mặt nóng đến muốn cháy. Hắn liền đỡ Ô Đồng, bởi vì lực đạo hơi mạnh nên làm cho cậu hừ một tiếng
– “A, thật có lỗi, tôi làm cậu đau sao?”.
-" không có”. Cậu lần đầu tiên nghe Doãn Kha xin lỗi mình, cảm giác rất quỷ dị
– “Không có việc gì thì tốt rồi”. Phùng Minh mang Ô Đồng về phòng, sau đó sờ sờ hai má đang nóng bừng, nghĩ nghĩ. “Tôi đi mua tã người lớn giúp cậu”. Hắn một chút cũng không biết vì sao mình lại đỏ mặt, chẳng qua là nhìn thấy thứ nam nhân nào cũng có thôi, có gì phải khẩn trương như vậy?
– “Mua về rồi thì có giúp tôi mặc không?”. Ô Đồng cười, cậu chỉ đùa giỡn
Phùng Minh lại hít một hơi thật sâu, mở to mắt. Hắn ngây người một lúc lâu mới mở miệng. “Cha…. cha sẽ rất vui lòng mặc giúp cậu….”
Không khí, có sự thay đổi kì diệu
_______
Buổi tối, xem xong tin tức hắn định về phòng ngủ
– “Ô Đồng còn đang sốt, con không chăm sóc nó mà ngủ phòng khác làm gì”. Cha cậu liếc mắt chỉ trích con trai. “Còn nữa, ngày mai con xin phép nghỉ một ngày, ở nhà trông nom Ô Đồng”
Doãn Kha không còn cách nào đành phải trở về phòng
Trên giường của hắn, Ô Đồng đang ngủ. Có lẽ cậu còn phát sốt nên khuôn mặt vẫn trắng bệch như vậy. Hắn vươn tay sờ trán cậu ấy cảm thấy cậu vẫn nóng, không biết khi nào mới hạ sốt hẳn. Vốn định đắp chăn kín người cho Ô Đồng, cũng bởi vì quá nóng nên bị cậu gạt chăn qua một bên
Ô Đồng đột nhiên tỉnh giấc
– “là cậu ôn nhu với tôi như vậy, tôi làm sao không miên man suy nghĩ?”. Những ngày ở chung này, Ô Đồng có thể cảm thấy những thay đổi nơi Doãn Kha, nhất là khi cậu bị thương như thế này, Doãn Kha càng thay đổi rõ ràng hơn. Rõ ràng người này trước kia thờ ơ với cậu như vậy, đột nhiên lại thay đổi, mặc cho ai cũng không hiểu rõ!
– “Đem đầu của cậu đi xối nước đi, ai ôn nhu với cậu!”. Doãn Kha phủ nhận
– “Tôi nói không thích cậu chỉ là nói dối. Vị trí cậu trong lòng tôi đều quan trọng hơn bất kì ai. Tôi vì cậu mới đến nơi này, nếu không bởi vì cậu, tôi cũng không bước chân vào đây”. Nỗi lòng luôn che dấu bây giờ như đê vỡ, làm cậu vốn định chôn giấu tất cả vào trong lại tuôn ra toàn bộ
Ô Đồng ão não nhắm mắt: “Tôi biết tôi không thể thích cậu, bởi vì cậu thích nữ nhân”.
Cậu lại tiếp. “Tôi biết tôi không thể thích cậu, vì cậu là em trai tôi”
Còn nói. “Tôi biết tôi không thể thích cậu, vì cậu không bao giờ thích tôi”
– “Tôi biết tôi không thể thích cậu, bởi vì chúng ta vĩnh viễn không có khả năng”. Trừ bỏ những ngăn cản về huyết thống, Ô Đồng cũng biết tình yêu đang ở rất xa bọn họ. Cậu tới bây giờ cũng không ôm hi vọng xa vời rằng Doãn Kha sẽ đến bên cậu. Người cậu vĩnh viễn chạm không tới này, chỉ có thể vĩnh viễn phủ đầy bụi cất giữ ở nơi sâu nhất trong tâm khảm cũng tốt rồi.
– “Cậu sốt đến hồ đồ rồi”. Doãn Kha nói rõ, âm thanh vì kiềm chế mà có chút khàn khàn
Qua một lúc Ô Đồng vẫn không nói gì, Doãn Kha nghĩ cậu ngủ rồi
Cậu kéo chăn đắp cho Ô Đồng, nhưng đột nhiên hắn như bị điện giật. Bàn tay đang vươn lên bị Ô Đồng nắm chặt. Mặc hắn gỡ thế nào, cũng gỡ không ra
– “Tôi…. Thích cậu….”. Ô Đồng nói, trong lời nói có rất nhiều tình cảm bị đè nén. “Cứ như vậy đi…. Cứ như vậy đi…. Chúng ta cứ như vậy tiếp tục, không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần lúc hạnh phúc hau buồn đau đều có thể bên nhau, biệt ly cũng không còn, như vậy là quá đủ rồi”
Lòng tay dán vào lòng tay, ấm đến cháy bỏng không thể dịu bớt
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com