Chap 17 : Tàn nhẫn xoay lưng đi
Vẻ mặt Gil chấn động, cô không giữ nổi bình tĩnh chống tay vào mép bàn run run hỏi: "Vậy... Cô có biết người đó là ai không?"
Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, các đồng nghiệp đều ngẩng đầu lên, họ bắt đầu xúm lại bàn tán: "Chẳng lẽ, lại sắp có ý đồ với người của Nhà Họ Trần sao..."
"Thật không ngờ..."
"Hừ!!"
Gil nhắm mắt làm ngơ, cô chỉ muốn biết câu trả lời.
Nghe thấy tiếng xì xầm của mọi người, ánh mắt Vy càng trở nên coi thường: "Tại sao cô lại muốn biết điều này?".
"Bởi vì, điều này vô cùng quan trọng với tôi" Gil vội vàng trả lời khiến Vy càng thêm tò mò. Cô ta nhìn chằm chằm Gil , muốn từ trong mắt cô tìm ra điều gì: " Bê Trần , tên thật của anh ta là Trần Quốc Anh ".
Sắc mặt Gil tái nhợt, cắt không còn giọt máu, kinh ngạc, khó hiểu, hi vọng, hoang mang ... Tất cả những biểu hiện đều tập trung trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Câu trả lời của Vy không khác gì sét đánh giữa trời quang, khiến Gil vô cùng hoảng loạn.
Mai Anh ngồi phía trước thấy Gil có biểu hiện khác thường liền đứng dậy, nhẹ nhàng đến bên cạnh Gil kéo kéo tay áo cô: "Gil Gil?"
"Ở đâu? Buổi họp báo diễn ra ở đâu?"
Ngữ điệu quyết liệt khiến Vy cảm thấy khó chịu, cô ta quơ quơ tấm thiệp mời trong tay: "Cô biết cũng chẳng để làm gì, muốn vào được nơi đó, cô phải có cái này, cả Công ty cũng chỉ có mấy tờ, à, trong phòng Tổng giám đốc cũng có, nhưng những hoạt động vô nghĩa như thế này có lẽ anh ấy sẽ không đi..."
Nhìn thấy Vy kiêu ngạo đi ra ngoài, Gil không quan tâm đến điều gì khác, muốn đuổi theo cô ta.
"Gil !" Lý Hủy chạy theo cô đến cửa, kéo cô sang một bên: "Cậu điên rồi ư, nếu việc này bị Tổng giám đốc biết được, cậu chắc chắn sẽ chết đấy, thật không hiểu Trưởng phòng Vy có ý gì nữa ?"
" Mai Anh, cậu không hiểu, hôm nay tớ nhất định phải nhìn thấy người đó". Nếu anh ấy thật sự là Bê Trần , cô có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi anh.
"Gil cậu cứ từ từ đã". Mai Anh vỗ vai cô hạ giọng nói: "Loại giấy mời như thế này Phòng Hành chính cũng có, cấp trên cũng có nhiều người không thích tham gia những hoạt động kiểu này, để tớ đi hỏi, nếu Phòng Hành chính còn, tớ sẽ xin giúp cậu".
"Thật sao?"
"Thật, dù sao cũng không có ai biết, chỉ cần cậu đừng gây ra chuyện gì ở đó là được".
Quả nhiên Mai Anh quen biết rất rộng, chưa đến mười phút cô ấy đã lấy được thiệp mời: "Đây này, dù sao công việc của cấp trên rất bận rộn, thời gian lại quý giá, nên họ cũng thường cử nhân viên đến tham dự thay. Đúng rồi, Gil... Trông cậu như thế này tớ cảm thấy rất lo lắng, hay là để tớ đưa cậu đi?"
"Không cần đâu, tớ không sao". Gil cầm chặt tấm thiệp mời trong tay: "Cậu đừng lo lắng, tớ đi đây".
Dựa vào địa chỉ trên tấm thiệp, Gil gọi taxi tới đó. Lúc đến nơi cả căn phòng đã chật kín người, nhân viên lễ tân tươi cười thân thiện nói: "Vị trí của VAA là ở hàng ghế đầu tiên, để tôi dẫn cô đến đó".
"TÔi, không cần". Gil đứng ở cửa: "Để tôi tự đi là được rồi".
Vừa bước vào, Gil đã nhìn thấy Isaac và trưởng phòng Vy đang ngồi cạnh nhau trên hàng ghế đầu, bên cạnh họ còn có mấy người quản lý cấp cao khác. Gil tìm một vị trí kín đáo ngồi xuống. Cô cố gắng không để mình bị phát hiện.
Đúng giờ, buổi họp báo bắt đầu, mãi đến khi cả căn phòng vỗ tay ầm ầm, Gil mới định thần lại. Một loạt các nghi thức dài dòng, đầu tiên là phát biểu của các thành viên trong Hội đồng quản trị. Gil biết, người đàn ông trung niên ngồi ở chính giữa trên kia là bố của Bê Trần là Trần Quốc Trung
Thời gian nêu câu hỏi của các phóng viên trôi qua vừa tẻ nhạt, lại buồn chán.
Một tay Isaac chống lên trán, thần sắc có chút không kiên nhẫn.
"Chẳng phải anh ghét nhất là những hoạt động kiểu này sao? Em cứ tưởng anh sẽ không tham dự". Vy nghiêng người đến gần Isaac ghé vào tai anh nói nhỏ.
Ma mới muốn đến những nơi như thế này, Isaac khoanh hai tay trước ngực, trên khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo, sự kiên nhẫn đã sắp hết: "Anh muốn biết tân Tổng Giám đốc của Tập đoàn STG sẽ có bộ dạng như thế nào"
Đây là điều duy nhất khiến anh cảm thấy hứng thú.
Vy nhớ lại vẻ khác thường của Gil lúc trước, kết hợp với câu trả lời của Isaac là có thể đoán ra được. Vẻ mặt cô ta tối sầm, ngồi thẳng người lên.
"Kính thưa quý vị, sau đây, tôi xin giới thiệu tân Tổng Giám đốc của Tập đoàn STG , ngài Trần Quốc Anh !"
Trong nháy mắt, tất cả đèn trong khán phòng đều tập trung đến một vị trí. Dung Ân lo lắng nhìn về phía cửa ra vào trên sân khấu. Nam Dạ Tước lúc này cũng đã cao ngạo ngẩng đầu lên.
Một người đàn ông mặc âu phục còn rất trẻ xuất hiện, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, mái tóc ngắn màu đen khiến tinh thần anh ta càng thêm phấn chấn. Anh ta đi đến chỗ Trần Quốc Trung trong vòng vây của mấy vệ sĩ, ánh sáng máy chụp ảnh lóe lên liên tục, mỗi một biểu hiện của anh ta đều được ghi lại.
"Xin chào các vị phóng viên bằng hữu, tôi là TRần Quốc Anh , tân Tổng Giám đốc của Tập đoàn STG ".
Chỗ ngồi của Isaac có thể quan sát được tốt nhất, sau khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của anh ta, vẻ mặt điềm tĩnh của Isaac có chút biến hóa, anh thản nhiên theo dõi tiếp những hoạt động sau đó của buổi họp báo.
Khuôn mặt kia không phải là Bê Trần . Gil ngồi ở hàng ghế sau, tâm trạng cô lúc này vô cùng hỗn loạn, không biết là nên vui hay nên buồn.
Mà hơn hết đó là nỗi thất vọng và không thể hiểu nổi.
Thế nhưng, càng nhìn kỹ, cô càng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Người đàn ông đó, không chỉ có đôi mắt màu hổ phách giống Bê Trần, mà ngay cả cách nói chuyện, từng động tác cử chỉ đều giống anh ấy như đúc. Lúc Bê Trần cười, anh ấy thường nhếch môi bên phải, không ngờ anh ta cũng như vậy!
Có ai có thể nói cho cô biết, chuyện gì đang diễn ra hay không?
Trong phòng, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh. Bê Trần cúi người ghé sát vào micro, giọng nói vang vọng khắp không gian rộng lớn: "Các quý vị ở đây, có lẽ có những người trước đây đã từng gặp tôi, trong buổi họp báo hôm nay tôi muốn giải thích một việc. Cách đây một năm, tôi không may gặp phải một tai nạn ngoài ý muốn, cho nên, khuôn mặt hiện nay của tôi đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ".
"Ồ...!!!"
Cả căn phòng như nổ tung, trở nên vô cùng ồn ào náo nhiệt. Gil nắm chặt hai tay, cô kích động đến nỗi suýt chút nữa đứng bật dậy. Bê Trần, đó là Bê Trần của cô. Hai lần trước, cô đều không nhìn nhầm.
Gil ngồi trong góc, cô cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ. Người trên kia đang nói gì cô đều không nghe thấy, ánh mắt càng lúc càng nhạt nhòa. Dung Ân lấy tay lau mặt, lúc này cô mới biết, thì ra, mặt đã ướt đẫm.
So với một năm trước đây, Bê Trần trưởng thành hơn, mái tóc cũng ngắn hơn, đặc biệt là vẻ mặt lạnh lùng xa cách khiến người khác không dám đến gần.
Mặc kệ những điều đó, Gil lau nước mắt, cô chắc chắn rằng tình cảm mà anh ấy dành cho cô vẫn nguyên vẹn như trước. Cô thấp thỏm ngồi không yên, chỉ hận không thể ngay lập tức chạy đến trước mặt anh. Một năm qua, mỗi giây, mỗi phút, cô đều sống trong đau khổ giày vò.
Trên sân khấu, Trần Quốc Trung thay mặt Tập đoàn STG phát biểu và đọc diễn văn, điều đó cho thấy buổi họp báo sắp kết thúc.
Có người lục đục đứng dậy ra về, Gil cũng đi theo dòng người ra cửa. Hình như trời sắp mưa, bầu trời nổi gió, mây giăng đen kịt. Nhưng những điều này, ở trong mắt Gil đều giống như gió xuân thổi qua mặt, nhẹ nhàng khoan khoái, tâm trạng tốt nhìn cái gì cũng thấy đẹp.
Lúc thì cô nhìn về phía quảng trường, lúc thì cô lại cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, ngón tay siết chặt lấy túi xách để lộ ra sự căng thẳng và hồi hộp của cô lúc này, không biết khi Bê Trần nhìn thấy cô, anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào?
Anh ấy có vui mừng không, hay là bị bất ngờ, hơn nữa, có thể sẽ bế cô lên xoay ba vòng giữa quảng trường?
Gil bật cười, một nụ cười rực rỡ nhất. Hôm nay cô thật hạnh phúc, sau bao nhiều ngày chờ đợi, bây giờ cô sắp không chờ nổi nữa rồi.
Cách đó không xa, mấy người vệ sỹ cao to đang tháp tùng Diêm Việt đi ra đoàn xe ngoài quảng trường.
Đột nhiên một làn gió lạnh thổi tới, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống tí tách. Gil vội vàng đuổi theo, vào lúc này, những hạt mưa không thể khiến tâm trạng cô bị ảnh hưởng, mà còn giống như những phím đàn đang tấu lên những bản nhạc vui vẻ.
" Bê Trần!" Giọng nói trong trẻo vui mừng, khiến người đàn ông đã sắp ngồi vào trong xe dừng lại.
"Xin lỗi, cô không được đến gần" Vệ sỹ lên tiếng, không cho Dung Ân có cơ hội tiếp cận Bê Trần.
"Bê , anh thật sự không sao? Một năm qua anh đã ở đâu, tại sao anh không đến tìm em?" Vào lúc này, Gil chỉ biếtBê Trần còn sống, cô hoàn toàn không hề nghĩ đến những gì đã xảy ra ở bệnh viện Nhân Ái một năm trước đây.
Người đàn ông nới lỏng cà vạt, xắn tay áo lên một đoạn, tại sao khuôn mặt xa lạ này, lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt như vậy, điều đó khiến Gil không thể chịu đựng nổi?
" Bê?" Giọng Gil khàn khàn, lộ rõ sự sợ hãi của cô lúc này, chẳng lẽ... "Anh không nhận ra em sao?"
Nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống, đừng... đừng như vậy..., như vậy quá tàn nhẫn.
Mưa xối xả, lạnh buốt người đàn ông quay đầu nhìn cô, rõ ràng là gần trong gang tấc, mà sao trái tim cô càng lúc càng trở nên lạnh lẽo?
"Đi" Bê Trầnlên tiếng, chỉ nói đúng một từ duy nhất, nhưng từ đó cũng không phải nói với Gil.
"Vâng!"
Giống như lần gặp trước ở nhà hàng, người đàn ông này vẫn không hề để ý đến Gil , nhưng lần này cô đã biết anh ấy là Bê Trần, sao anh ấy còn lạnh lùng với cô như vậy?!
"Bê!"
Chẳng lẽ những gì đã trải qua, chỉ còn mình cô nhớ thôi ư? Nếu không yêu quá sâu đậm, cô cũng sẽ không nhớ rõ từng nét mặt, cử chỉ của anh ấy như vậy, cô cũng sẽ không nhớ rõ mỗi một kỷ niệm giữa hai người như vậy, mưa càng lúc càng to, trông Gil lúc này thật thảm hại.
"Cô đi đi". Hai người đàn ông chắn trước mặt Gil lạnh lùng lên tiếng.
"Nhìn xem, kia chẳng phải là Gil sao?".Vy vừa ra khỏi phòng họp báo đứng ở cửa tránh mưa. Isaac nhìn theo hướng chỉ của cô ta, quả nhiên anh thấy một mình Gil đang đứng dưới mưa bên cạnh đoàn xe, hình như đang níu kéo gì đó.
"Lẽ nào anh không nhớ em sao? Bê Trần ...!!!!"
"Cô cứ như vậy chúng tôi rất khó xử." Người vệ sỹ cao lớn không thể trì hoãn lộ trình thêm, đành kéo tay Gil rồi đẩy cô ra.
Lực đẩy hơi mạnh khiến Gil ngã ngay xuống bậc thang, vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới, nhưng tất cả đều không thể so với sự đau lòng của cô lúc này. Cửa xe đóng sập ngay trước mắt, cô và Bê Trần, dường như lại bị ngăn cách bởi hai không gian.
Gil không phản ứng gì nữa, cô ngồi im trên đất, xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong xe.
Không còn sự yêu thương trong quá khứ, anh ấy lạnh lùng, lần lượt vứt bỏ một mình cô ở trong mưa lạnh.
Bên trong xe, người đàn ông day nhẹ mi tâm: "Lái xe"
Vy cười thầm quay sang nhìn Isaac, đã thấy sắc mặt anh xanh mét. Sự tức giận trong mắt dường như đã biến hai con ngươi đen nhánh của anh thành hai đốm lửa, chiếc khuyên tai bên tai trái lóe ra thứ ánh sáng nguy hiểm.
"Isaac!" Thấy Isaac lao ra ngoài, Vy kéo tay anh. Isaac không chút nghĩ ngợi hất tay cô ta ra, trong nháy mắt, một thân màu bạc cao quý chìm vào trong mưa, theo từng bước chân, nước mưa bắn tung tóe ướt đẫm gấu quần, nhưng lúc này, Isaac làm sao còn để ý đến những điều đó. Gil ngồi trong mưa như người mất hồn, bả vai cô thình thoảng lại run lên.
Đột nhiên áo bị kéo, cô cảm thấy hai vai đau nhức, thân thể yếu ớt bị xốc lên, sau khi nhìn rõ người đó là ai, Gil giãy dụa: "Buông tôi ra".
"Em thích tự hạ thấp mình, cũng đừng ở trước mắt tôi hết lần này tới lần khác khóc lóc vì một người đàn ông khác, em coi tôi là người chết sao???"
"Anh có thể khống chế mọi thứ, chẳng lẽ, ngay cả tôi khóc vì ai anh cũng muốn quyết định sao? Isaac , anh nghĩ anh là ai? Anh là ác mộng của đời tôi, nếu không gặp anh, tôi sẽ không phải thảm hại, thấp hèn như bây giờ!"
"Ha ha" Isaac nghe xong, không ngờ khóe miệng lại nhếch lên đầy tà mị: "Cuối cùng cũng nghe được lời mắng chửi của em, lâu như vậy mà không thấy phản kháng, thì ra tất cả đều giấu ở trong lòng, em càng hận, tôi sẽ càng vui vẻ, sự thấp hèn hôm nay là em tự chuốc lấy!"
Hết lần này đến lần khác chạy theo một người đàn ông, mặc dù biết rõ đối phương tuyệt tình vẫn kiên quyết không từ bỏ, đấy không phải là hèn hạ thì là cái gì?
"Isaac , trời mưa to quá, chúng ta về nhanh thôi" Giọng nói dịu dàng của Vy ở phía sau khiến Isaac dần dần tỉnh táo lại. Ánh mắt Gil mệt mỏi, nhưng cô vẫn kiên định nói: "Dù thấp hèn đến đâu thì đó cũng là cuộc sống của tôi, chỉ cần anh không đến quấy rầy thì tôi có thể sống rất tốt".
"Được!" Isaac nắm chặt tay sau đó bất ngờ đẩy Gil ra. Cô lập tức ngã xuống, lần này mạnh hơn lần trước rất nhiều, lưng Gil đập vào bậc thang tím bầm: "Tôi sẽ chống mắt chờ xem, chờ xem anh ta có thể cho em cuộc sống mà em mong muốn, để xem anh ta có cho được không!"
Sau khi nói xong, Isaac đi một mạch đến bãi để xe, những lúc như thế này Vy không dám mở miệng, cô ta vội vã đuổi theo.
Gil vật lộn mãi vẫn không thể tự mình đứng lên, người đi đường chỉ nhìn cô bằng ánh mắt coi thường rồi cũng chạy đi trú mưa.
Nhặt túi xách bị rơi bên cạnh lên, Gil đang định thử đứng lên một lần nữa, thì bả vai đã được một bàn tay ôm lấy đỡ cô đứng dậy.
" Will?" Lần nào cũng vậy, ở thời điểm cô cần người giúp đỡ nhất, anh ta đều xuất hiện.
"Tại sao em lại bị ngã đến mức này?" Will đưa ô che trên đầu Gil : "Lên xe đi".
"Em đã nhìn thấy anh ấy" Gil nắm chặt ống tay áo Will : "Là Bê Trần, là anh ấy ... Nhưng tại sao anh ấy lại tỏ ra như không quen biết em?"
"Lên xe rồi nói" Will đỡ vai Gil , vừa ôm vừa dìu cô lên xe: "Tin Bê Trần trở về, anh cũng mới biết được, em hãy bình tĩnh, trước tiên nghe anh nói đã ..."
Will lấy khăn lông ở ghế sau đưa cho Gil , rồi giúp cô lau nước bẩn trên mặt: "Sau một năm, hôm nay là lần đầu tiên anh nhìn thấy Bê Trần, Hôm đó ... Là em tận mắt nhìn thấy cậu ấy được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Gil , em không thấy chuyện này rất kỳ lạ sao?"
"Lúc đó, bác sỹ nói anh ấy đang nguy kịch, bảo mình nhanh chóng thông báo cho người nhà biết, sau đó, rõ ràng vị bác sỹ kia đã nói với em,Bê Trần đã chết. Khi anh ấy được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, trên mặt phủ vải trắng, em không tin, còn xốc lên nhìn, người đó ... đúng là anh ấy. Lúc người nhà của Bê Trần đến, họ đã mang thi thể anh ấy ra khỏi bệnh viện, cho đến tận hôm nay, họ cũng chưa từng công bố tin tức này, người mà chúng ta biết, anh ấy đã chết rồi ..."
"Nếu như vậy, thì người tên Bê Trần kia là ai?"
Suy nghĩ của Gil rối bời, hiển nhiên, ngay lúc này cô không thể xác định rõ ràng: "Có lẽ... Có lẽ lúc đó anh ấy vẫn chưa chết, sau đó anh ấy lại phải đi Châu Âu, nhưng nếu đúng là như vậy, tại sao anh ấy lại không đến tìm em, thời gian một năm, cũng đủ lâu để anh ấy nói cho em biết, anh ấy vẫn còn sống"
Vẻ mặt Will nghiêm túc lái xe: "Để anh đưa em về nhà đã, người đó có phải Bê Trần hay không, chúng ta có thể thử sẽ biết"
"Will " Trong đầu Gil bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ.
"Chuyện gì vậy?"
"Có khả năng, Bê Trần còn có anh em trai hay không?"
"Không thể có điều đó" Will ngay lập tức phủ định: "Anh lớn lên cùng cậu ấy từ nhỏ, người nhà họ Trần ai anh cũng biết, Bê Trần là con trai độc nhất, chú của anh rất mẫu mực, nên suy đoán của em là không có khả năng".
Gil ngả người dựa lưng vào ghế, vẻ mặt cô phức tạp, vừa vui mừng lại vừa chua xót trong lòng: "Em hiểu rồi, so với việc anh ấy còn sống, một chút oan ức này có là gì, chỉ cần anh ấy còn sống, em thế nào cũng được".
-- To Be CONTINUED --
P.S : ủng hộ fic này của mều nhen :D lâu lâu ra mà bị bơ rõ rệt :'( êu cả nhà lúm và muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo hãy đón xem chap mới và tuần sau nhá :-*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com