Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Ai cũng đáng ngờ

Ngày đăng: 16/5/2021

_______________

Khi mặt trời chuẩn bị xuống núi nghỉ ngơi cũng là lúc màn đêm buông xuống. Các loài động vật hoạt động vào ban ngày chuẩn bị nghỉ ngơi, trong khi những loài hoạt động về đêm đã sẵn sàng kiếm ăn. Thường vào khoảng thời gian này, mọi người sẽ về nhà, đoàn tụ với gia đình, ăn tối và nghỉ ngơi; nhưng Ciel và Astre lại không như vậy. Trong khi Ciel viết bản báo cáo quan trọng về vụ án nghiêm trọng liên quan đến những linh hồn bị tấn công gần đây, Astre đang trên đường đi đến dinh thự bá tước Trancy để thu thập thêm thông tin. Alois cũng giống cậu, đều đã bị tấn công và suýt trở thành nạn nhân xấu số thứ sáu và thứ bảy. Có điều, thông tin về việc Alois bị tấn công vẫn chưa rõ ràng, vì vậy cậu muốn tới nhà cậu ta để hỏi kĩ thêm.

- Nhưng nếu em muốn hỏi kĩ vụ của Alois thì em hoàn toàn có thể liên lạc với tổ thông tin điều tra mà. _ Ciel đã thắc mắc với cậu như vậy.

- Nếu như mục đích duy nhất của em là tìm hiểu về điều đó thì em đã chẳng mất thời gian như thế này_ Astre mặc nốt chiếc áo khoác ngoài, nói tiếp_ Em còn muốn xác nhận vài chuyện với kẻ này cơ. Hơn nữa, có một số chuyện, em không thể để đám Thần Chết đó biết được.

Xe đột nhiên dừng lại, cắt đứt mạch suy nghĩ của Astre. Sau đó, cánh cửa xe được nhẹ nhàng mở ra, tiếp đến là một người đàn ông mặt lễ phục của người hầu kính cẩn cúi chào, nói:

- Xin mời ngài.

Astre nhìn thoáng qua người đàn ông này, phát hiện ra hắn ta có vẻ ngoài giống hệt người đã tiếp đón Ciel và cậu khi hai người tới Trụ sở Thần chết. 

- Ngươi là...

Cậu chưa kịp nói hết câu, một bóng người nhỏ con nhào ra, như thể muốn vồ lấy cậu, kèm theo đó là giọng nói hào sảng:

- Lâu rồi không gặp, bạn thân yêu!

Chỉ cần nghe, Astre đã nhận ra ngay giọng nói này là của ai. Cậu bình thản tránh sang một bên. mặc kệ cho tên nào đó đâm sầm vào xe của cậu. "Tên nào đó" loạng choạng đứng dậy, hai tay ôm đầu, giọng điệu lộ rõ vẻ ấm ức:

- Cậu... vẫn... tàn nhẫn... như thế...

Astre hừ lạnh, nói:

- Còn ngươi thì vẫn chẳng thay đổi cái tính trẻ trâu cùng giọng nói chua loét đó.

- Này! Cậu vừa vừa phai phải thôi nha! Cậu dám nói với người lớn tuổi hơn mình như thế hả?

- Xét về tuổi nghề thì ngươi đáng lí ra phải gọi ta là tiền bối đấy! 

- Á à nhãi con, dám cãi láo à?!

- Ngươi đừng quên là ta đã không còn trẻ nữa!

- Và ngươi cũng đừng quên là ta lớn tuổi hơn ngươi!

"Chết thật!"_ Cậu bực dọc nghĩ thầm_ "Sao mình lại đi cãi với tên điên này chứ!

- Thôi được rồi, nể tình ngươi hôm nay là khách, ta tạm thời không cãi ngươi nữa. Trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta hãy cùng vào dinh thự nói chuyện thôi.

Astre cũng ráng nhịn cơn giận xuống, theo Alois vào dinh thự Trancy. Tuy nhiên, trong lòng cậu lại đang có một thắc mắc khác: người đàn ông vừa tiếp đón cậu là ai?

- Trancy, ta có một thắc mắc.

- Cứ tự nhiên.

- Người này... là người hầu nhà ngươi? Sao ta lại trông giống người đã tiếp đón Ciel và ta tại Trụ sở tại mấy hôm trước nhỉ?

- À, người này là quản gia nhà Trancy, Claude Faustus; chính hắn đã tiếp đón cậu và bá tước Phantomhive hôm nọ đấy, ngươi thấy giống là phải thôi.

"Claude Faustus à..."_Astre nhíu mày nghi ngờ. Cậu thắc mắc:

- Thật kì lạ, ta đâu có nhớ ngươi có người hầu có tên tuổi và ngoại hình như vậy đâu?

- Ồ, hắn là người hầu mới, chưa gặp hai người bao giờ nên thấy lạ là phải thôi. Mà sao ngươi lại để ý những điều này?

- Không có gì._Cậu làm bộ điềm nhiên, nhưng trong lòng đã thầm đặt Claude vào danh sách khả nghi. 

Astre cũng lén nhìn xung quanh dinh thự Trancy bằng ánh mắt dò xét, nhưng tất cả những gì cậu thu được chỉ là những đồ nội thất vô nghĩa và những cái mạng nhện - biểu tượng của nhà Trancy. 

"Vẫn chưa thể tìm ra điểm đáng ngờ"_ Cậu nghĩ thầm.

Trong lúc đó, Astre đã được dẫn ra phòng khách với cung cách tiếp đón dành cho quý tộc. Tiếp theo, cậu được mời thưởng loại trà dịu nhẹ, thích hợp uống vào buổi tối kèm theo bánh battenberg. Cậu đã lén thử độc chúng bằng cây kim bạc thủ sẵn trong người.

Không hề có độc. Cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm. 

Sau những đoạn đối thoại lằng nhằng, cuối cùng thì cậu đã đi vào việc chính:

- Thú thực thì ta đến đây không phải để chơi, mục đích chính của ta khi tới đây là để muốn hỏi rõ về việc ngươi bị tấn công bởi những kẻ "đó". Chắc ngươi hiểu chứ?

- Đã hiểu. Đó chẳng phải là kỉ niệm vui vẻ gì để nhắc lại._ Alois thở dài chán nản.

- Vậy ta càng hi vọng ngươi sẽ khai một cách trung thực về những chuyện đã xảy ra, đồng thời trả lời thành thực những câu hỏi mà ta sẽ hỏi sau đây. Ngài hiểu chứ?

- Hiểu, đã hiểu.

Alois ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Trước khi kể, ta hỏi ngươi một chút, ngươi còn nhớ vụ tấn công thứ năm chứ?

- Vụ tấn công thứ tư? Ý ngươi nói là vụ án linh hồn cậu bé tên Robert Millars bị tấn công tại căn nhà bỏ hoang ở khu rừng Puzzlewood à?

- Chính là vụ đó. Lúc đó ta đã xung phong tới đó điều tra. Ta đã cử đội điều tra tới đó rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào gặt hái được kết quả. Cuối cùng, ta đã quyết định một mình tới đó để xác định thực hư, đơn giản là bởi, thay vì cử quá nhiều người khiến cho hung thủ sinh tâm lý e dè rồi lẩn đi, việc điều tra âm thầm sẽ tốt hơn, và biết đâu hung thủ sẽ vì tâm lí chủ quan mà ra mặt thì sao?

- Ồ vậy sao.. Mời nói tiếp.

- Khi ta đi vào bãi đất trống sau nhà, đột nhiên ta chóng mặt, rồi ngất đi. Tiếp đến, là ta mơ thấy một giấc mơ. 

- Chúng như thế nào?

- Thật khó để diễn tả thành lời, ta chỉ có thể nói là chúng vặn vẹo, méo mó... và cực kì kinh dị. Ta đã sợ đến rớt cả tim khi thấy chúng. Chúng như thể là tập hợp những gì kinh khủng nhất trần đời vậy.

"Vậy là chỉ có một mình mình là bị tấn công bằng phương thức khác biệt thôi à?"_ Astre nghĩ thầm.

- Ta cũng không rõ là khoảnh khắc đó kéo dài bao lâu, chỉ biết là trong một khắc, tim ta như vỡ toang ra, và ta đã thấy một kẻ kì lạ.

- Hắn như thế nào?

- Hắn đen sì từ đầu đến chân, chỉ để mỗi miệng và mắt, và mắt phải hắn... rất kì quái. Nó phát ra thứ ánh sáng kì lạ, ta có cảm tưởng, nó như lưỡi đao chém đầu vậy.

Nghe đến đây, Astre bỗng nhiên có cảm giác lạnh run đến tận xương tuỷ. Cậu cảm thấy bản thân hình như có phần rùng mình khi nghe đến hình ảnh của một kẻ bí ẩn có mắt phải phát ra ánh sáng bất thường. Nhưng mà tại sao?

Astre tự trấn an bản thân phải thật bình tĩnh, sau đó nói:

- Tiếp đến thì sao?

Alois vừa cố nhớ lại vừa trả lời:

- Xem nào... ta không rõ hắn dùng vũ khí gì, nhưng đại khái là thứ sắc nhọn có thể đâm bị thương linh hồn một cách dễ dàng. Lúc đó ta có cảm tưởng là ta đã chết đến nơi rồi. Nhưng đột nhiên hắn dừng lại?

- Dừng lại sao?

- Đúng vậy, và ta không hiểu tại sao hắn lại làm thế, sau đó ta có loáng thoáng nghe hắn ta lầm bẩm cái gì đó...

- Hắn đã nói những gì? Nói mau!_ Trong phút chốc, Astre trở nên nóng nảy bất thường. 

- Yên nào! Ngươi cứ sồn sồn như vậy thì làm sao ta nhớ được! Để ta nhớ cái coi... 

Alois ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:

- Hình như, hắn nói: 'bị lộ rồi, rút cái đã. Lần sau tới chuồng ngựa xơi tái con cuối cùng thôi"

Astre sững sờ một lúc.

"Chuồng ngựa"? "Xơi tái"?

Tức nghĩa là sao?

Astre lại hỏi thêm:

- Xin lỗi vì đã cắt ngang, ta muốn xác nhận lại một chút. Thời gian mà ngươi một mình quay lại đó là khi nào?

- Sau vụ thứ năm tầm 1 tháng.

"Vậy là Alois bị tấn công sau mình hai tuần"_ Astre nghĩ thầm. Nhưng ngoài miệng cậu chỉ bình tĩnh bảo:

- Mời nói tiếp.

- Xong rồi tôi mất ý thức một thời gian, khi tỉnh dậy thì đã ở nhà. Hoá ra Claude cảm giác được ta đang gặp nguy hiểm nên đã chạy tới cứu ta! Hehe, nhỉ Claude?

Claude lúc này vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Trong lúc đó, mối nghi ngờ của Astre dành cho tên quản gia bí ẩn này ngày càng dâng cao.

Chỉ bằng cảm giác thông thường mà đã có thể phát hiện chủ nhân gặp nguy hiểm ư?

Thật đáng ngờ.

Xem ra Claude Faustus không phải kẻ tầm thường.

Từ nay phải cẩn thận hơn mới được

_________________

Chương mới sẽ được cập nhật vào ngày 23/5/2021 nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com