7. Cô ta không biết bơi
Câu hỏi "Tom đang ở đâu?" trong lòng Isabella rất nhanh đã có đáp án, dù chính cô cũng không dám thừa nhận điều đó.
Cô nhi viện Wool, dù nghèo nàn và cũ kỹ, lại nằm nép mình bên một món quà kỳ diệu của thiên nhiên, một khu rừng rộng lớn, xanh rì, tựa như một thế giới khác ẩn mình sau những bức tường xám xịt. Những tán cây cao vút như vươn lên bầu trời, nơi những con đường mòn nhỏ xuyên qua bụi cây, dẫn vào sâu trong bóng tối rậm rạp của khu rừng. Với bọn trẻ trong cô nhi viện, khu rừng ấy không phải nơi để vui chơi hay khám phá. Đó là cánh cửa dẫn vào lãnh địa của những lời đồn đại rùng rợn – nào là rắn độc, sói hoang, thậm chí là ma quỷ. Chúng chẳng mấy khi bén mảng tới nơi này, và Isabella cũng không ngoại lệ. Thế nhưng hôm nay, mọi thứ đã khác.
Sau chuyện kinh hoàng xảy ra với con thỏ của Billy – thứ xác thịt nhỏ bé, nhầy nhụa máu tươi bị nhét gọn trong chiếc giày cũ – và ánh mắt lạnh lẽo kia cứ như thể đang bám riết lấy từng chuyển động của cô, Isabella không thể chịu nổi không khí ngột ngạt của cô nhi viện thêm một khắc nào nữa. Tâm trí cô đầy rẫy những câu hỏi, những suy đoán chưa có lời giải, và một cơn đau âm ỉ đang gặm nhấm lòng cô như thể từng tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào đòi được thở. Cô cần một nơi yên tĩnh. Cô cần rời khỏi nơi này, dẫu chỉ là trong chốc lát, dẫu có phải đi vào rừng – nơi từng là biên giới cấm trong tiềm thức của chính mình. Bữa trưa vừa kết thúc, không nghĩ ngợi quá lâu, Isabella đã rời khỏi khu nhà, lặng lẽ bước sâu vào khu rừng, theo những lối mòn đã mờ dấu chân người.
Isabella Ravenwood không giống mẹ mình. Cô biết rất rõ điều đó. Cô tự xem mình là một kẻ nhát gan. Một kẻ chưa từng đủ can đảm để đối mặt với những khó khăn lớn. Lựa chọn duy nhất mà cô từng cho là "dũng cảm" có lẽ là việc chấp nhận lời đề nghị của giáo sư Snape, quay ngược thời gian để thực hiện một nhiệm vụ mà cô không hoàn toàn tin mình có thể hoàn thành. Nhưng giờ đây, khi đứng giữa hành trình này, Isabella cảm thấy mình đang kiệt sức. Kiệt sức đến mức chỉ muốn buông bỏ.
Ban đầu, bước chân cô chỉ mang theo mục đích mơ hồ là "đi đâu đó một lúc để giải khuây." Nhưng rồi, Isabella bị cuốn vào khung cảnh xung quanh, bị cuốn vào những tán lá phong vàng óng, đang rơi chậm rãi trong làn gió thu dịu nhẹ. Mỗi chiếc lá tựa như một lời chào của rừng già, vẫy gọi cô bước sâu hơn. Cô không đếm nổi mình đã nhìn thấy bao nhiêu chiếc lá phong rơi. Có lúc chúng đáp nhẹ lên vai cô, có lúc lại lướt qua mặt. Isabella chẳng đếm nổi, và rồi cô cũng chẳng buồn đếm nữa.
Khi đôi chân bắt đầu mỏi nhừ, mỗi bước đi dần dần trở nên nặng nề hơn, Isabella nhìn thấy một dòng sông hiện ra trước mắt.
Nó làm Isabella đứng lặng vài giây, như thể đang bị hớp hồn bởi vẻ đẹp không tưởng trước mặt. Dòng sông ấy hiện ra dịu dàng và trong trẻo, từng gợn sóng nhỏ lăn tăn trôi nhẹ như đang thì thầm những bí mật ngàn năm của rừng sâu. Lá phong đỏ, vàng, cam trôi dạt lững lờ, làm mặt nước như một bức tranh thủy mặc chuyển động. Thứ cảm giác khát khô trong cổ họng bỗng trở nên rõ rệt, nhắc cô nhớ rằng mình đang sống trong một cơ thể phàm tục, đầy giới hạn. Từ ngày đặt chân vào quá khứ, Isabella đã làm quen với những bữa ăn nghèo nàn, với những đêm dài lạnh giá, và dạ dày của cô đã học cách co bóp trong im lặng. Nhưng dù thế nào, cơn khát vẫn là một kẻ không dễ xua đi. Cô tự nhủ chỉ cần một ngụm, chỉ một chút thôi, sẽ không sao cả. Dòng nước này nhìn trong vắt đến mức như được chắt ra từ chính vầng trăng – làm gì có nguy hiểm nào tồn tại trong thứ ánh sáng thanh khiết đến vậy?
Isabella bước lại gần bờ cát, nơi những hòn sỏi nhỏ nằm im lìm dưới lớp rêu mỏng. Cô cúi người, ngồi xuống, hơi nghiêng mặt để thấy rõ hình bóng mình phản chiếu trong làn nước mát. Tóc cô rũ xuống vai, gương mặt tái đi vì mệt mỏi và âu lo, nhưng đôi mắt tím vẫn còn lưu lại thứ ánh sáng âm thầm không chịu lụi tắt. Cô đưa tay vốc nước, từng giọt lạnh mát tràn qua kẽ ngón, lăn xuống cổ tay như xoa dịu một phần mệt mỏi đang ngấm dần vào máu thịt. Và rồi, cô uống. Chậm rãi. Nhẹ nhàng. Như đang nâng trên tay một chén linh khí từ một thế giới khác. Nước chạm vào cổ họng, mát rượi, như một dòng suối len lỏi qua từng tấc da thịt, tẩy sạch những lớp bụi mù dơ bẩn của thế gian.
Nhưng ngay khi dòng nước mát lạnh chạm vào môi, giữa cái tưởng như là phút giây bình yên duy nhất mà cô có được sau chuỗi ngày dài đằng đẵng đầy hoảng loạn, một cảm giác quen thuộc bỗng chốc quay trở lại, nhanh đến nỗi Isabella không kịp phòng bị.
Ánh mắt rợn người ấy.
Nó đã quay trở lại, nóng rát, rõ ràng và sắc bén như một lưỡi dao lạnh lẽo xuyên qua cô. Isabella đông cứng, bàn tay khựng lại giữa chừng, để nước chảy tràn qua kẽ tay cô, nhỏ dần xuống mặt sông.
Nhưng lần này, cảm giác ấy còn mạnh mẽ hơn. Nó quá gần, gần đến mức khiến cô nghẹt thở. Một bóng tối vô hình, nặng nề, đang bao trùm lấy cô, xâm phạm từng góc nhỏ trong sự bình yên ngắn ngủi mà cô vừa tìm được. Isabella không dám cử động. Trái tim cô đập loạn nhịp, nhưng mọi giác quan dường như bị đóng băng trong khoảnh khắc.
Cô chưa kịp quay đầu. Một phần vì sợ, phần khác vì cô biết rõ kẻ đứng sau không cần được xác nhận, bởi cái hiện diện bức bối này chỉ có thể đến từ một người. Và đúng lúc đó, một lực đẩy bất ngờ, mạnh mẽ và dứt khoát từ phía sau ập đến. Cơ thể cô bị hất văng về phía trước như một con búp bê vải nhẹ bẫng.
"Ùm!" Tiếng nước bắn tung tóe phá tan sự tĩnh lặng thiêng liêng của bờ sông. Thân hình nhỏ bé của Isabella bị đẩy mạnh xuống làn nước lạnh buốt. Cơ thể cô chìm nhanh như bị một bàn tay vô hình ghì chặt, đẩy sâu vào đáy sông. Cô vùng vẫy trong vô thức, hai tay vung loạn, nhưng dòng sông chẳng mảy may dao động trước sự khẩn cầu vô thanh của cô. Nó chỉ lặng lẽ nuốt trọn lấy thân thể nhỏ bé, từng làn nước như những sợi xích trói cô lại, len vào tai, vào mũi, vào miệng, khiến mọi tri giác như vỡ ra trong đau đớn.
Nước lạnh thấu xương, lạnh đến mức xuyên qua cả lớp áo, lớp da thịt, ngấm vào từng thớ cơ, từng khớp xương, siết lại như trăm ngàn mũi kim. Isabella không biết bơi. Và cơn hoảng loạn lúc này đã hóa thành một tiếng gào câm lặng trong đầu thiếu nữ, đập loạn vào xương sọ như tiếng chuông nhà thờ trong buổi lễ tang. Cô cố gắng ngoi lên, đập nước bằng tất cả bản năng sinh tồn còn sót lại, nhưng mọi cố gắng đều tuyệt vọng như thể đang đánh đổi sinh mạng mình cho một trò đùa vô nghĩa.
Qua lớp nước mờ nhòe, Isabella ngẩng đầu lên nhìn.
Và rồi, cô thấy hắn.
Tom Riddle.
Hắn đứng đó, bất động, như một bức tượng cẩm thạch tối màu được tạc nên từ chính cái bóng tối mà hắn mang theo. Hai tay hắn đút túi quần, dáng đứng nhàn nhã như thể đang thưởng lãm một bức tranh tĩnh vật. Gương mặt hắn vô cảm, lạnh lùng đến tuyệt đối, và đôi mắt, trời ơi, đôi mắt ấy!, đang nhìn thẳng vào cô, xuyên qua lớp nước, xuyên qua từng lớp hoảng loạn và đau đớn, không chút dao động, không có lấy một tia thương hại. Ánh nhìn ấy không chỉ sắc bén, mà còn là một lời tuyên bố. Hắn không chỉ là kẻ đứng ngoài quan sát, hắn là nguyên nhân. Là người đã đẩy cô xuống.
Trái tim Isabella đập thình thịch, mạnh đến mức cô cảm thấy như nó sắp vỡ tung trong lồng ngực. Nhưng không chỉ là nỗi sợ cận kề cái chết, mà còn là câu hỏi xoáy sâu vào tâm trí cô: Tại sao? Tại sao hắn làm vậy? Cô đã làm gì để xứng đáng với điều đó? Phải chăng ngay từ đầu, mọi cố gắng, mọi hy vọng, mọi nhượng bộ của cô đều là vô nghĩa?
"T... Tom! Tom! Tô....tôi không.. biết bơi!" Giọng nói vỡ vụn như một mảnh thủy tinh bị chôn vùi trong dòng nước lạnh, vang lên ngắt quãng giữa những âm thanh sôi ùng ục ghê rợn của sông sâu. Isabella quẫy đạp trong vô thức, những cú vung tay yếu ớt như đang đánh vào hư vô, nước tràn vào mũi, vào họng, khiến từng tiếng gọi trở nên méo mó, chìm nghỉm giữa mặt nước cuộn xoáy. Cô ngước lên, ánh mắt đẫm nước chạm vào hình dáng duy nhất còn rõ ràng trong cái thế giới đang sụp đổ quanh mình. Tom Riddle, kẻ vừa đẩy cô xuống, cũng là người duy nhất có thể cứu cô lúc này.
Nhưng Tom không nhúc nhích.
Hắn chỉ đứng đó, sừng sững như một tượng đá phủ rêu, thân hình đổ dài trong ánh tà dương u tối, ánh mắt đen sâu thẳm như vực xoáy không đáy đang nhìn cô không chút thương xót. Gương mặt hắn trống rỗng, không giận dữ, không hối hận, cũng chẳng có lấy một gợn thương hại – chỉ lạnh lùng, tuyệt đối vô cảm, như thể đang quan sát một vật thể lạ đang dần lụi tàn dưới ống kính của một kẻ nghiên cứu tàn nhẫn. Với ánh nhìn đó, cô không phải là một người. Chỉ là một trò chơi, một mẫu vật, một thí nghiệm – được tạo ra để hắn quan sát, phân tích, rồi nghiền nát.
Và rồi, hắn cười.
Nụ cười ấy không mang theo niềm vui. Nó không có sự hả hê của kẻ chiến thắng, không có sự cuồng nộ của kẻ trả thù. Đó là một đường cong mỏng như lưỡi dao, nhẹ nhàng hiện lên trên gương mặt đẹp đến rợn người của hắn, một nụ cười méo mó, lạc lõng, dị dạng, chỉ thuần túy là sự thích thú bệnh hoạn trước nỗi đau của kẻ khác. Đó là nụ cười của một đứa trẻ đang nhìn con côn trùng giãy giụa sau khi bị xé mất đôi cánh – không vì thù hận, mà chỉ vì tò mò, chỉ vì cảm giác nắm giữ quyền sinh sát khiến nó thấy mình giống như thần thánh.
Isabella vẫn vùng vẫy. Bàn tay nhỏ bé của cô vươn lên lần cuối cùng, như cố với lấy lấy hình bóng của hắn, như bám víu vào chút nhân tính cuối cùng còn sót lại trong con người đã từng được gọi là "Tom". Giọng cô khản đặc, đứt quãng, như một lời cầu xin cuối cùng bật ra khỏi cuống họng đang rát bỏng vì ngụm nước sông mặn chát: "Làm... ơn... Tom."
Nhưng sâu trong lòng, Isabella biết. Hắn sẽ không cứu cô.
Tom Riddle – kẻ mà 'Isabella Turner' và những đứa trẻ khác từng bắt nạt, từng coi thường – sẽ không bao giờ cứu kẻ đã biến hắn thành nạn nhân. Với hắn, cô không chỉ là một người xa lạ. Cô là một trong những cái bóng của quá khứ đen tối mà hắn muốn dẫm nát. Những ký ức mờ nhạt ùa về như một đoạn phim quay chậm, nhắc nhở cô về những lời đồn đã nghe về hắn. Cậu bé với đôi mắt ác quỷ. Cậu bé bị đám trẻ khác bắt nạt, nhưng luôn khiến chúng phải trả giá theo những cách kỳ lạ, đáng sợ.
Và rồi, một mảnh ghép rơi xuống trong tâm trí cô, như tiếng "tách" của một cái bẫy sập hoàn hảo.
Con thỏ của Billy.
Cô nhớ lại nó, cái xác nhỏ bé bị giấu trong đôi giày, lớp máu khô đã ám ảnh tâm trí cô suốt nhiều ngày. Cô nhớ rất rõ cơn rùng mình kinh tởm khi nhìn thấy nó bị nhồi trong đôi giày cũ nát, nhớ từng sợi lông dính máu mắc vào kẽ vải. Không phải tai nạn. Không phải một trò đùa dại dột. Đó là trả thù.
Tom chính là người đã làm việc đó. Bởi vì Billy đã nhét đinh vào giày của hắn. Và chính cô, Isabella, vào cái đêm định mệnh ấy, đã vô tình trở thành kẻ tiếp tay cho sự trả thù đó. Chính cô là người đã nói với Tom.
Tom chính là kẻ đã làm việc đó. Bởi vì Billy – đứa trẻ to mồm ưa bắt nạt – đã nhét đinh vào giày hắn. Và chính cô, Isabella, vào cái đêm hôm đó, đã vô tình trở thành kẻ tiếp tay, khi nhẹ nhàng – một cách ngu ngốc – buông ra lời cảnh báo cho hắn. Cô không có ý gì cả, chỉ là một câu nói vô thưởng vô phạt. Nhưng với Tom, đó là đủ. Đủ để hắn ra tay. Đủ để biến cô, từ một kẻ ngoài cuộc, thành một phần của tội lỗi.
Sự thật đó rơi xuống tim cô như một tảng đá, dìm cô xuống sâu hơn cả dòng nước. Cảm giác tội lỗi trào lên cùng nỗi sợ, như hai con sóng ngược chiều đánh vào nhau ngay giữa lồng ngực cô. Và giờ đây, làn nước lạnh giá như một cánh tay tử thần đang siết chặt lấy cô, kéo cô rời khỏi thế giới sống, từng chút một, từng nhịp thở một. Tay cô quờ quạng trong khoảng không, cố bám lấy thứ gì đó, ánh sáng nào đó, hơi ấm nào đó, nhưng tất cả những gì cô chạm vào chỉ là một lớp nước trơn tuột và bóng tối rợn người.
Những bọt nước cuối cùng vỡ tung trên mặt cô, ánh sáng từ bầu trời dần bị những vệt đen che phủ. Cô cảm thấy tê cóng, từ đầu ngón chân lan dần lên từng đốt sống, từng thớ cơ, từng mạch máu. Tim cô vẫn đập, nhưng mỗi nhịp đều đau đớn như đang trút ra lời tạm biệt. Và ở nơi tận cùng của ý thức, chỉ còn lại một điều duy nhất.
Sự tuyệt vọng.
Tom Riddle đứng yên trên bờ sông, đôi mắt đen sâu hun hút như vực thẳm bất động dõi theo thân hình nhỏ bé của Isabella Turner đang vùng vẫy yếu ớt giữa dòng nước lạnh. Một nụ cười khẩy chậm rãi hiện lên trên môi hắn, vừa cay độc vừa thỏa mãn, như thể khoảnh khắc này đã được lên kế hoạch từ rất lâu
Cô ta, Isabella Turner, đã từng cùng lũ trẻ ở cô nhi viện hùa với nhau để bắt nạt hắn. Hắn không thể quên được cảm giác ngạt thở lúc ấy, khi đầu hắn bị dìm xuống bồn nước bởi Billy và đồng bọn. Trong số đó, mặc dù cô ta không trực tiếp đẩy, nhưng cái cách cô ta đứng nhìn và cười hả hê đã khiến hắn ghi nhớ mãi mãi. Isabella Turner, con khốn luôn luôn buông lời nhục mạ hắn mỗi khi cô ta có cơ hội.
Hắn nhớ rõ cảm giác ngộp thở ngày ấy. Khi phổi như muốn nổ tung vì bị dìm trong bồn nước lạnh. Hắn ho rũ rượi cả tháng trời, tiếng nước réo trong tai đeo bám hắn ngay cả khi đã trèo lên giường và trùm chăn kín đầu. Hắn từng sợ nước. Hắn từng run rẩy trước mỗi tia sáng phản chiếu trên mặt sông. Nhưng Tom Riddle không phải kẻ sinh ra để cúi đầu trước nỗi sợ. Hắn đã biến ám ảnh thành công cụ. Biến nỗi sợ thành máu, thành thép. Trong suốt nhiều tháng, hắn lặng lẽ tập bơi. Một mình. Không ai dạy, không ai giúp đỡ, chỉ có ý chí sắt đá và sự quyết tâm không để bản thân bị khuất phục. Hắn học cách điều khiển tay chân, học cách nín thở, học cách đối mặt với cảm giác chết chìm cho đến khi hắn có thể bơi như một con rắn đen lặn giữa đầm lầy. Một năm sau, khi William quyết định chơi hắn một vố khác bằng cách đẩy hắn xuống sông, hắn đã bơi được. Hắn đã tự sống sót, bằng chính khả năng của mình.
Và giờ đây, Isabella Turner, kẻ đã từng đứng về phía Billy, cũng phải trả giá. Đây là cách thế giới vận hành. Công lý. Định mệnh. Hay đơn giản chỉ là hắn muốn trả nợ. Hắn đã đi theo cô từ khi cô lặng lẽ bước vào rừng, đã nhìn cô ngồi xổm bên bờ nước, ngửa mặt đón ánh chiều, đã thấy rõ cái cách bàn tay trắng mịn ấy vốc nước lên miệng. Và chính hắn, là kẻ đã đẩy cô.
Thế nhưng, khi nhìn thấy cô ta dừng vùng vẫy, cả cơ thể bé nhỏ đó như đang bị nhấn chìm dưới dòng nước, nụ cười trên môi hắn bỗng nhiên chậm lại rồi tắt hẳn.
Hàng mày đen sắc nhọn của Tom nhíu chặt, ánh mắt vốn băng giá nay bỗng loé lên tia nghi hoặc khó hiểu.
Hắn nhớ rõ rằng Isabella Turner biết bơi.
Không chỉ biết bơi, cô ta còn từng đạt điểm cao nhất trong kỳ kiểm tra bơi lội của trại trẻ ba năm trước. Khi đó, hắn vẫn còn vật lộn với nỗi sợ nước, còn cô ta thì bơi lội tự do như một chú cá. Isabella Turner mà hắn biết, được ví như một kình ngư, với khả năng bơi lội ngoạn mục.
Thế nhưng, giờ đây, giữa dòng nước sâu thẳm, cô ta lại buông xuôi. Tay chân cô ta buông thõng như đã từ bỏ, cơ thể mảnh mai ấy dần chìm xuống, mặc kệ dòng nước lạnh lẽo ôm lấy mình. Những sợi tóc đen dài của Isabella xoã ra, mềm mại như những dải lụa, lững lờ trôi theo dòng chảy, tạo nên một khung cảnh kỳ lạ, vừa đẹp đẽ, vừa rùng rợn đến khó hiểu.
Tại sao? Cô ta đang làm cái quái gì vậy?
Câu hỏi ấy vang lên trong đầu hắn, càng lúc càng lặp lại như một điệp khúc không lối thoát. Ánh mắt hắn không rời khỏi bóng dáng ấy, một cảm giác khó chịu như ngọn sóng ngầm dần dâng lên trong lồng ngực. Đâu đó trong sự lạnh lùng của hắn, một tia cảm xúc khác lạ bắt đầu lóe lên. Điều này không đúng. Không thể nào đúng.
Ánh mắt Tom dán chặt xuống dòng sông, nhìn mái tóc đen ấy trôi dần, như một dải lụa tẩm độc đang kéo hắn vào mê cung u ám của cảm xúc. Và rồi, bất giác, hắn nhớ lại nụ hôn thoáng qua hôm trước, cái cảm giác mềm mại đó khiến lòng hắn bất giác dao động, dù chỉ một khoảnh khắc. Thứ cảm giác mềm mại ấy. Mùi hương nhàn nhạt ấy. Cái cách cô khóc. Khoảnh khắc ấy đã trôi qua rất nhanh, nhưng lại hằn lại trong trí nhớ hắn như một vết cháy âm ỉ.
Chết tiệt! Con nhãi này.
Cảm giác bực bội pha lẫn thứ cảm xúc gì đó không tên bỗng chốc bùng lên, thiêu đốt những suy nghĩ còn sót lại của hắn. Một kẻ như hắn, Tom Riddle, lại để lòng dao động chỉ vì một đứa con gái đang giả vờ chết đuối?
Tom Riddle nghiến răng, và trước khi kịp cân nhắc hay lý giải cho hành động của mình, hắn đã lao xuống nước. Như thể ý chí của hắn đã đi trước cả lý trí.
Hắn giữ hơi thật sâu trong lồng ngực, đôi mắt sắc sảo tựa dã thú mở to ngay dưới làn nước lạnh giá, không hề tỏ ra khó khăn. Lướt đi như một mũi tên bạc, hắn bơi nhanh và dứt khoát, tựa một con cá mập đang săn mồi. Bóng lưng hắn rạch nước, lướt đi trong làn sóng vẩn đục như một sinh vật không thuộc về cõi người. Đôi mắt hắn, lạnh đến thấu xương, khóa chặt vào hình bóng nhạt nhòa của Isabella Turner đang chìm dần vào lòng sông. Trong một khoảnh khắc, cô như tan vào làn nước xám tro ấy, như một đốm sáng lụi tàn bị bóng tối nuốt gọn. Và trong mắt hắn, đó không còn là một con người nữa, mà là một vật thể đang rơi xuống, bị dòng chảy cuốn đi, như thể mọi dấu hiệu sự sống đều đã bị rút cạn.
Bàn tay của hắn vươn ra, chộp lấy vạt áo cô và kéo mạnh, dùng toàn bộ sức lực để giữ lấy cô. Trong thoáng chốc, Isabella hoàn toàn bất động, mềm oặt như một con búp bê gỗ rỗng ruột, nhưng ngay giây phút sự hiện diện của hắn chạm đến cô, cơ thể ấy đột nhiên co giật, bật dậy như được giật dây. Một luồng sinh lực bừng tỉnh trong tàn dư cuối cùng của ý thức, khiến đôi tay trắng toát của cô vùng lên và nắm chặt lấy cổ tay hắn, run rẩy, siết lấy, như một kẻ chết đuối vồ vập níu chặt lấy sự sống cuối cùng.
Và rồi, ngay khi hắn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chưa kịp rút tay về hay ra lệnh cho cô buông ra, thì đôi môi lạnh ngắt của cô đã áp lên môi hắn.
Hắn đông cứng. Cô... cô ta đang hôn hắn. Trong nước. Giữa cái chết. Không phải một cái chạm nhẹ lên má như đêm nọ, mà là một nụ hôn bạo liệt, dữ dội, và khẩn cầu, như thể cô đang cướp lấy từng phân tử dưỡng khí cuối cùng từ trong phổi hắn để níu lại chút sinh mệnh mong manh. Đôi mắt hắn trợn lớn, tròng đen ánh lên một tia kinh ngạc pha lẫn giận dữ. Từ khoảng cách gần đến nghẹt thở ấy, hắn có thể nhìn thấy hàng mi ướt sũng của cô run lên, làn da trắng nhợt vì lạnh và sợ hãi, và đôi môi mềm mại đang ngấu nghiến từng hơi thở hắn tích trữ trong tuyệt vọng.
Cô vòng tay ôm cổ hắn, bám chặt lấy như thể nếu buông ra, cô sẽ vĩnh viễn chìm xuống. Bóng tối dưới đáy sông cuộn trào, giá lạnh len lỏi vào từng lớp thịt da, nhưng trong giây phút ấy, mọi cảm giác xung quanh dường như bị xóa nhòa. Tom không hiểu điều gì đang xảy ra. Hắn không hiểu tại sao mình lại nhảy xuống cứu cô, càng không hiểu tại sao cô lại hôn hắn giữa ranh giới mong manh của cái chết. Nhưng khi hắn nhìn vào đôi môi tái nhợt kia, nghe tiếng tim mình đập dữ dội trong lồng ngực, hắn biết rõ một điều: cô không muốn chết.
Và một phần nào đó trong hắn, kỳ lạ thay, cũng không muốn để cô chết.
Ngay khi cô buông môi hắn ra, hắn hít mạnh một hơi, như muốn nuốt trọn không khí bị đánh cắp. Một tiếng rít tức giận trào ra từ lồng ngực, nhưng hắn không nói gì. Thời gian không cho phép. Tom lập tức bắt đầu đạp nước, dồn hết sức đưa cả hai lên mặt nước. Những nhịp bơi mạnh mẽ, dứt khoát, đầy uy lực, như thể từ đầu hắn sinh ra là để làm chủ dòng sông. Cơ thể hắn lướt đi như cắt, đưa cô áp sát lồng ngực, giữ đầu cô trên mặt nước, như một chiến binh cõng kẻ bị thương giữa chiến trường. Mỗi chuyển động của hắn đều đầy kiểm soát và vô cảm, nhưng ẩn sâu dưới đó là một cơn hỗn mang mà chính hắn cũng không kịp định danh.
Isabella, trong cơn mê man mơ hồ, vẫn kịp thoáng nhận ra điều gì đó. Cô từng nghĩ mình đã biết hết những gì Tom Riddle có thể làm. Cô biết hắn tàn nhẫn, thông minh, nguy hiểm, và giỏi hơn tất cả lũ trẻ trong cô nhi viện. Nhưng cô chưa bao giờ hình dung được... vị Chúa Tể Hắc Ám này biết bơi. Không chỉ biết, mà còn là một tay bơi điêu luyện đến lạnh người. Một kẻ không có gia đình, không có bạn bè, không có ai dạy, chỉ có ý chí lạnh băng và sự thù hận làm động cơ.
Thế giới này, thật sự quá bất công.
Trong khoảnh khắc lờ mờ giữa sống và chết, Isabella nhận ra một điều: có lẽ cô chưa bao giờ thật sự hiểu rõ kẻ đang ôm mình trong tay. Và trong sự bất công ấy, cô chợt thấy... một vẻ đẹp quái đản, vừa đáng sợ vừa hấp dẫn không thể lý giải. Một cơn lốc xoáy của bóng tối, và cô, giờ đây, đang bị cuốn vào trung tâm của nó.
Rồi Isabella cố gắng cử động, nhưng sức lực đã cạn kiệt. Cái lạnh thấm sâu vào xương tủy, cuộn tròn lấy từng đầu ngón tay, từng thớ thịt, khiến cả cơ thể cô run lên từng chập như một cánh hoa bị gió quật tơi tả giữa mùa đông giá rét. Mệt mỏi và cả cơn đau nhức tê tái đang dâng lên như sóng dữ, tràn qua mọi nỗ lực cuối cùng, kéo cô xuống vực thẳm của vô thức. Cô muốn mở miệng, muốn thốt lên điều gì đó, có thể là một tiếng cười chua chát, cũng có thể là một câu mỉa mai, nhưng môi cô tái nhợt đến mức chẳng còn cảm giác. Mọi suy nghĩ đứt quãng, vỡ vụn như những mảnh pha lê vỡ vụn dưới đáy sông. Tuy vậy, điều kỳ lạ là đôi tay cô vẫn không buông, chúng vẫn vòng chặt quanh cổ hắn, như một bản năng sinh tồn mù quáng cuối cùng, như thể giữa bờ vực sống chết, trong vô thức, cơ thể cô vẫn nhận ra Tom Riddle, kẻ vừa đẩy cô xuống địa ngục lạnh buốt ấy, lại là sợi dây duy nhất níu cô khỏi tay tử thần.
Khi cả hai trồi khỏi mặt nước, Tom Riddle gần như không để bản thân nghĩ ngợi thêm giây nào. Hắn thở hắt ra, đưa cô lên bờ với một sức mạnh dứt khoát. Nền đất lạnh ngắt, lấm tấm cát ướt và lá mục, nhưng hắn không quan tâm. Hắn đặt cô nằm xuống đó, đôi mắt đen sắc lạnh lướt qua gương mặt cô một cách tàn nhẫn. Hắn vuốt ngược mái tóc đen dài của cô, ướt sũng, bết chặt vào hai gò má trắng nhợt như cái xác không hồn. Cô ta đã bất tỉnh. Hơi thở phả ra từng làn khói mỏng trong không khí se lạnh của chiều muộn, yếu ớt đến mức hắn phải dừng lại vài giây để chắc chắn cô còn sống. Và rồi, hắn khựng lại, bàn tay cô, dù đã rũ rượi, tái nhợt như cành liễu mùa đông, vẫn bám chặt lấy cổ hắn không buông. Ngay cả khi đã mất đi tri giác, cơ thể ấy vẫn từ chối rời xa hắn.
Tom thở mạnh một hơi, không rõ là vì tức giận, hay vì ngực hắn bỗng dưng nặng như bị đè bởi đá. Hắn ngồi thụp xuống bên cạnh, một tay chống đất, tay còn lại nới lỏng bàn tay cô đang bấu chặt lấy hắn như một đứa trẻ bám víu người mẹ giữa giấc mơ hoảng loạn. Trong đôi mắt đen tuyền ấy, một điều gì đó thoáng qua, nó chập chờn, nhưng hắn lại không thể phủ nhận nó. Đó là một thứ cảm xúc mà chính hắn cũng không gọi tên được. Một vết nứt cực nhỏ đang âm thầm mở ra trong khối băng đã bao năm hắn dùng để che chắn lấy mình.
Cô gái này, đứa con gái phiền toái này... tại sao lại khiến hắn phải quan tâm đến mức này?
Hơi thở của cô nhẹ như sương, mong manh như thể chỉ cần một cơn gió mạnh là sẽ tan biến vĩnh viễn. Nhưng điều khiến hắn khó chịu hơn cả là cái cảm giác lạ lẫm đang râm ran trong lồng ngực, một thứ cảm xúc mà hắn tưởng đã vùi chết từ lâu trong đáy vực lạnh băng của tâm hồn. Đó không phải là thương hại. Càng không phải là lo sợ. Mà là một sự xâm lấn. Một luồng khí nóng không mời mà đến, len lỏi xuyên qua những lớp thép hắn từng rèn để tự bảo vệ, chạm vào vùng sâu nhất của trái tim, nơi mà ngay cả chính hắn cũng chưa từng đặt chân tới.
Tim hắn... chệch nhịp.
"Rắc rối thật." Hắn lầm bầm, giọng nói khàn đặc tan loãng vào không khí buốt giá đang cuộn lên từ dòng sông. Nhưng ngay cả khi môi hắn thốt ra câu đó, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi khuôn mặt đang tái dần của Isabella. Đôi mắt đen sâu thẳm ấy ánh lên một tia gì đó không dễ dàng nhận ra, một sự giằng xé thầm lặng giữa cái lạnh vốn dĩ là bản chất và thứ ấm áp kỳ lạ đang dần gõ cửa trái tim hắn.
Một cái gì đó vừa thay đổi.
Dù hắn có muốn thừa nhận hay không, thì khoảnh khắc này, khi hắn ngồi đây, ướt sũng, kiệt sức, bên cạnh một con nhãi mà hắn từng thù ghét, đã đánh dấu một sự dịch chuyển tinh tế nhưng nguy hiểm trong nội tâm của hắn. Một cái gì đó đã rạn. Một thứ gì đó không thuộc về hắn đang len vào, phá vỡ trật tự hắn từng dày công sắp đặt. Cảm giác ấy giống như một lưỡi kim chọc thủng bức tường thép mà hắn hằng kiêu hãnh, vừa đau, vừa ngứa ngáy, nhưng lại khiến hắn không thể nào dứt ra.
Tom Riddle không cho phép ai chạm vào hắn. Không ai được bước vào bên trong hắn. Hắn là người điều khiển, là kẻ đứng trên, là chủ thể của mọi luật lệ. Nhưng Isabella Turner, với tất cả sự ngang ngược, yếu đuối, bướng bỉnh và... phiền phức, lại bằng một cách quái gở nào đó, đã để lại một vết xước. Một vết xước mà hắn, kẻ luôn vô cảm trước mọi thứ, lại không thể phớt lờ.
Hắn không hiểu vì sao. Và điều đó khiến hắn bực bội hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com