Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10.

- Thật vậy không, em?

___

"Vào nhà đi. Con khỏe chứ? Đi đường có mệt không?"

"Con khỏe ạ."

Người đàn ông trung niên bật cười trước mặt Ushijima, vồn vã nắm lấy quai túi hành lý của anh, bất chấp cái lưng cứ phải liên tục xoa xoa bằng tay còn lại. Đôi mắt ông hấp háy những tia sáng nồng hậu, lẫn trong đó là niềm vui khó diễn tả thành lời.

Ngoài chung cư, mưa đang rơi lất phất. New Hampshire vào thu, lá phong chuyển màu.

"Cũng lâu rồi bố con mình chưa gặp nhau nhỉ?" Ông Utsui Takashi xách chiếc túi thể thao đi dọc hành lang dẫn tới phòng khách, nét cười nồng ấm càng lúc càng mở rộng trên gương mặt đã đầy nếp nhăn. "Mẹ con thế nào?"

"Con nghĩ là mẹ vẫn khỏe." Anh đáp lời. Trái ngược với bố mình, người luôn vui vẻ và nồng ấm, Ushijima thực sự không phải tuýp người nói nhiều lắm. Anh cũng chẳng hay thể hiện cảm xúc của mình ra mặt. Có lẽ đó là điểm chung duy nhất giữa hai mẹ con. Thậm chí ở Nhật, anh cũng đã dọn ra riêng trong một căn hộ chung cư ở Sendai, trên tầng chín, nhìn ra là có thể thấy ngay ga xe điện nhìn như cái đĩa úp, lấp ló màu trắng giữa hàng tán cây xanh rì. Hai mẹ con cũng ít nói chuyện với nhau từ lúc Ushijima dọn ra riêng, nếu có thì cũng chỉ là những lời hỏi thăm sức khỏe qua điện thoại.

Mà thực ra thì anh cũng không thân với mẹ lắm. Nó chẳng phải điều gì vướng mắc hay phiền hà, bởi mọi chuyện đã như thế từ lúc anh còn bé rồi.

"Cứ ở đây cho đến lúc nào con muốn nhé." Ông Utsui nói thật nhẹ nhàng.




Cuối tháng Mười, trời bắt đầu trở lạnh nhưng vẫn cao tít và xanh trong veo không một gợn mây, đến cả không khí se se cũng trở nên trong veo như thế. Hiếm có mùa thu ở đâu trên đất Mỹ đẹp như mùa thu New Hampshire: gió nhẹ, nắng nhạt và ấm, những cánh rừng trên các ngọn núi mà Ushijima nhìn thấy trên đường Brook Pit đều chuyển màu lá đồng loạt như thể có tay họa sĩ nào đánh đổ xô màu, hoặc rực vàng, hoặc từ xa nom như lửa bốc cháy. Anh đến New Hampshire cùng một hợp đồng ngắn hạn với một câu lạc bộ bóng chuyền, tất nhiên là theo chế độ tranh thủ (và được đặc cách từ phía gửi lời mời) - tức là còn một vài ngày trước mùa giải mới bay sang tập trung cùng những đồng đội "ngắn hạn", mà trùng hợp làm sao, bố anh cũng đang sống ở New Hampshire. Hai bố con nói chuyện trước với nhau qua điện thoại, ông Utsui ngỏ ý rằng muốn con trai đến ở cùng trong thời gian giải đấu diễn ra. Ushijima cũng đã nhiều lần thi đấu cho các đội bóng khác nhau trên đất Mỹ, cũng theo cái hợp đồng ngắn hạn và kiểu chế độ tranh thủ đầy ưu đãi.

Từ Las Vegas sang Grand Canyon rồi về Los Angeles. Ở New Jersey nơi nhìn ra thấy tháp nhà thờ trắng nổi trên biển lá đỏ cho tới những đồng lúa mì bất tận của Illinois thuộc miền Trung Tây, rồi trở sang Massachusetts, nơi mà những quãng nghỉ giữa những ngày đấu, anh tranh thủ đi thăm những thị trấn nhỏ và cổ kính, đẹp như tên các nhà thơ của chúng vậy: Walden của Henry David Thoreau và Concord của Ralp Waldo Emerson. Chỉ đơn giản là bắt buýt từ trung tâm đến và tản bộ lòng vòng, trước khi trèo lên buýt đi ngược trở về câu lạc bộ. Ushijima không phải là người nhạy cảm về sự gắn bó, các lời mời cứ đổi liên xoành xoạch như vậy cũng chẳng sao.

Cả chuyện gia đình cũng vậy. Bố và mẹ anh đã li dị từ khi anh còn là một thằng nhóc tiểu học, nhưng kỳ thật anh chẳng thấy buồn gì lắm. Ký ức về chuyện đó chẳng khác chi tiếng vỗ cánh của con chuồn chuồn.

"Con có thấy trong lòng đỡ hơn chút nào không?"

Ông Utsui bất chợt hỏi câu đó, vào ngày mà giải đấu kết thúc và đội bóng mà Ushijima tạm đầu quân trong một tháng giành được vị trí thứ Nhất chung cuộc. Nhưng thay vì chè chén, anh chuồn về cùng lời hứa hẹn chuyển khoản của ông chủ câu lạc bộ, rồi hai bố con đi ăn trưa cùng nhau ở quán ăn UNO dọc đường Daniel Webster. Anh đã mải mê thi đấu mà không nhận ra mùa thu New Hampshire đã kết thúc từ lúc nào, và giờ thì vị tướng mùa đông đã xuất trận, đổ xuống khắp các mái nhà hàng loạt bông tuyết trắng xóa. Trời lạnh, ông Utsui hơi co ro trong chiếc áo phao dựng cổ khiến Ushijima nhận ra bố mình đã có tuổi rồi.

"Dạ?" Sự thật là anh đã lúng túng. Ly margarita trên tay sóng một ít ra bàn, tạo thành một lăng kính lỏng nhuộm màu cho những vân gỗ. Một bàn bít tết với tôm hùm nướng cùng linh tinh món khác bày ra ê hề trước mặt cả hai.

"Cảm giác của bố thôi." Ông Utsui cắt miếng bít tết một cách chỉn chu. "Từ lúc mới đến nhà bố, bố thấy con hình như có tâm sự gì đấy. Nhưng con lớn rồi, mà bố cũng không sống với con từ lâu, nên cũng không tiện hỏi."

"..."

"Chuyện tình cảm đúng không?" Ông mỉm cười. "Con đang yêu ai à?"

Ushijima nhìn xuống tay mình trong vô thức. Ly margarita đã sóng hết ra ngoài mất rồi.



Liệu anh đã yêu Shirabu thật chưa?

Nếu cảm giác mà anh ôm trong lòng suốt bấy nay chỉ đơn thuần là cảm giác có lỗi với lời chúc từ em thì cái sự buốt đau mỗi khi nhớ tới nụ cười phù du ấy là gì? Anh không thể chối bỏ được cảm giác khó chịu, thậm chí là nhói đau khi thấy em nở nụ cười nhẹ tênh như mọi chuyện chẳng có gì to tát, cũng như không chối bỏ được rằng bản thân thật sự muốn nghe lại những âm thanh cũ, khi mà anh vẫn còn là một thành viên của đội bóng chuyền Shiratorizawa. Những âm thanh mà anh đã bỏ lại sau lưng khi trở thành người lớn, bắt đầu đối mặt với một đống lộn xộn những vấn đề mà trước giờ chưa hề quan tâm tới: liên đoàn, chấn thương, áp lực, giải đấu, những chuyện riêng tư luôn bị cánh báo chí lăm le bới móc, các mối quan hệ khác nhau. Mọi thứ đều ồn ã, khác hẳn với những âm thanh rất đỗi bình thường trong khu vườn xinh đẹp biệt lập mà anh đã gắn bó hầu hết tuổi thiếu niên của mình. Mọi thứ lúc đó chỉ xoay quanh bóng chuyền và khát khao mạnh hơn, những mối quan hệ hoàn toàn trong sáng, không một chút vụ lợi nào. Và mắt em, trong veo, nhìn về phía anh nhiều hơn tất cả.

Ấy vậy mà ban đầu, anh chỉ cho rằng đó là điều bình thường, bởi khi bóng tập trung vào anh, em phải nhìn xem anh đang ở chỗ nào trên sân thì mới chuyền được. Ấy thế nhưng những âm thanh lúc gọi em gọi tên anh sao mà cũng như ánh mắt, đều trong veo.

Âm thanh của em cũng vẫn trong veo như vậy, vào sáng tháng tám, khi mà anh muốn lột nụ cười đẹp đến phát đau trên môi em xuống. Ba năm trôi qua, ánh mắt trong veo, nụ cười trong veo, giọng nói trong veo, những âm thanh em tạo ra khi chạy bộ, khi giày em miết xuống sàn vinyl, khi mười ngón tay em chuyền bóng, vẫn giản đơn như vậy, chẳng chút đổi thay. Vị cay nồng của tequila trong margarita vốn chỉ là nhấn nhá, nhưng vào đến miệng anh bỗng chốc lại cay xè.

Cay đến chảy nước mắt.

Giọng em nói, tiếng em cười, hệt như rượu trong ly, trong suốt, trong vắt mà cay.

"Gian hàng của lớp anh Ushijima có món gì thế ạ?" Em cong khóe mắt, giọng rõ hào hứng. "Anh làm trứng cuộn sao? Cho em thử nhé!"

"Từ đã, tôi không biết nấu-

Rốp!

" -nướng."

Gương mặt em thoáng chốc méo đi, vừa nhai vừa cười, cười mà như mếu. Tiếng rôm rốp của vỏ trứng còn lẫn cứ tiếp tục rồm rộp theo cách mà cơ hàm em chuyển động. Anh chỉ còn biết chìa ra ly trà nguội ngắt.

"Ngon mà." Em bật ra tiếng cười trong veo. "Thử được độ chắc của răng đấy ạ."

Ấy, là những âm thanh giản đơn nhất, nhưng cũng là đẹp nhất trong ký ức.

Em, trong veo.

Nếu cứ tiếp tục chìm xuồng trong mớ cảm xúc hỗn độn này thì anh sẽ như thế nào? Thành tích đi xuống chăng? Chẳng thể chú tâm vào bóng bánh? Bởi để hồi ức níu chân là một hành động rất ngốc, đến độ có thể khiến anh rơi sâu hơn vào cái cảm giác tội lỗi bủa vây khi không làm được tốt như lời chúc của em. Bởi anh biết, nó chân thành.

Nhưng mà em, trong veo.

Ushijima thực sự không thể hiểu nổi. Con có thấy nhẹ lòng hơn không? Anh có thấy nhẹ lòng đi không? Anh thực sự không hiểu nổi.

Anh chỉ hiểu ra, lúc này, một điều đơn thuần duy nhất.

Nghe chừng giản đơn và ngốc ngếch, ấy là anh đang yêu. Anh yêu em.

Ấy là Ushijima Wakatoshi yêu Shirabu Kenjirou.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com