XIII
Một hôm, Jeonghan đột nhiên bảo tôi, bộ dạng miễn cưỡng một cách đáng ngờ, "Này, cậu nghĩ sao nếu... Kim Mingyu... ờ, đến nhà chúng ta ăn cơm thường xuyên?"
Tôi trợn mắt lên, đẩy Jeonghan vào tường theo cái tư thế kaeb-don đáng khinh trên TV mà tôi vẫn hay cười cợt, "Anh bảo tên ấy bước qua xác em đi."
Jeonghan vốn chẳng lạ gì việc tôi ghét Mingyu, nhất là sau khi biết anh đã từng bị tên đó hành hạ thê thảm. Và vì thế nên anh rất không thích nhắc đến tên người đó trước mặt tôi, vừa để vết thương quá khứ lành lại, vừa khiến tôi không sôi máu và bắt đầu ghen ghét đến dồ dại cả ra... như lúc này. Phải, như lúc này.
Anh rướn người lên, vươn tay níu lấy bả vai tôi, rồi ấn môi mình lên môi tôi như cái viễn cảnh xinh đẹp đã xuất hiện trong đầu tôi cả ngàn lần trước đây, khẽ nói, "Bàn chuyện cái cửa thôi ấy mà..."
"Cửa kiếc gì giờ này..." Tôi lừ mắt, hạ giọng vì thấy mình cũng không có nhiều lí do để cáu - thôi nào, lỗi đâu phải nằm ở Jeonghan. "Sao hai người cứ phải... gian dâm trước mặt tôi..."
Lại một nụ hôn nữa, chặn ngang những lời nói đang chực trào ra nơi cổ họng.
Jeonghan đẩy tôi xuống sofa, rồi cũng thả mình xuống. Chiếc tràng kỉ mềm mại lún xuống theo lực của hai người bọn tôi, và anh dựa cả người lên tôi như một con mèo lười nhác. "Này, cậu không thấy như thế là mắng oan anh à? Hong Jisoo, cậu là đồ xấu xa..."
Anh tưởng tôi sẽ ăn thịt anh sao? Tôi nhếch mép cười khẩy. Đã thế... thằng này quyết ăn thua một phen!
"Thôi cũng được, nhưng..." Tôi quay qua nhìn Jeonghan, cắn nhẹ chóp mũi anh, "... chỉ buổi tối thứ Năm thôi đấy. Với cả, anh đi mà nấu cơm nhé." Không ai lại đi nấu cơm cho tình địch (cũ) của mình ăn cả, đồ ngốc.
Ai đó nháy mắt, dụi dụi vào người tôi như thể đang ra sức lấy lòng, "Jisoo, vẫn là cậu tốt..."
Tốt với mỗi mình anh thôi. Câu nói này suýt chút nữa đã bị tôi phun ra trong lúc cả người đang lâng lâng hạnh phúc, nhưng với bản lĩnh của một thằng đàn ông, rất nhanh sau đó, nó đã bị nuốt ngược trở lại. Nhìn Jeonghan thế thôi nhưng chỉ cần có sơ hở là anh được đằng chân lên đằng đầu ngay. Không thể để chuyện đấy xảy ra được, cho nên, tôi đã nói, "Ai mà chẳng biết hờ hờ..."
Có một thoáng, tôi đã nghĩ là Jeonghan lườm mình.
----------------------------------
Hôm Mingyu đến ăn cơm bữa đầu tiên, trời mưa tầm tã. Tôi nằm dài trên ghế sofa, tay lướt nhẹ trên những trang giấy xốp Hà Lan nhẹ tênh, vừa nhìn bóng lưng của Jeonghan cặm cụi trong bếp, vừa cười khẩy một cách rất xấu xa: Kim Mingyu, để xem anh khổ sở thế nào.
Không đắc ý được bao lâu thì tiếng chuông cửa vang lên, vội vã. 3 hồi liên tiếp - điều đó chứng tỏ người này thật thiếu kiên nhẫn. Tôi buộc phải rời cái sofa và đi ra mở cửa. Và y như rằng, Kim Mingyu xuất hiện trước mặt tôi, tay cầm một cái ô đen rỏ nước, dáng vẻ chật vật, chưa kể đôi giày da sáng loáng của anh ta giờ vấy đầy bùn đất.
Thảm hại quá, Kim Mingyu. Tôi nhếch mép cười giễu nhại trong im lặng, chậm chạp mở cửa cho anh ta vào. Anh ta cởi giày, để cái ô sang một bên rồi cứ thế bước vào mà không thèm nhìn tôi lấy nửa con mắt. "Jeonghan, chào em," anh ta nói như thể tôi là một thứ gì đó tàng hình vậy.
Ở trong bếp, Jeonghan quay ra, quệt mồ hôi trên trán, rồi mỉm cười, "Đến sớm thế?"
Kim Mingyu nở một nụ cười như thể chết đuối vớ được cọc, rồi chẳng nói chẳng rằng, hắn ta đi ra ngay chỗ cái cửa.
Hôm nay, cái cửa vẫn im ắng, dường như vụ đẩy cửa hôm nọ cứ như một trò đùa ác ý vậy. Trầm ngâm một lúc, Mingyu rút từ trong cái cặp táp của anh ta ra một cái máy kì lạ, trông như một thiết bị dò tần sóng hoặc gì đó tương tự. Gắn nó lên cái cửa, anh ta nói, "Vậy là được rồi. Chúng tôi sẽ đo xem có tín hiệu gì bất thường xuất hiện từ trong đó không."
Trên màn hình hiện lên một đường thẳng cùng với các thông số kỹ thuật phức tạp. Đường thẳng cứ chạy mãi, chạy mãi, thỉnh thoảng mới hơi gợn lên một nét gấp khúc, làm tôi liên tưởng tới nhịp tim của một người sắp chết hiện lên yếu ớt trên cái máy điện tâm đồ.
Thế rồi, rất nhanh, Jeonghan bưng đồ ăn ra, và hai thằng sắp chết đói là chúng tôi cuống quýt ngồi vào bàn. Đồ ăn gồm ba món mặn, một súp, một canh, hôm nay còn có thêm tráng miệng. Thật không thể tin nổi: Jeonghan vốn lười chảy nhớt cũng có thể nấu được từng này thứ. Cái nào cũng tỏa mùi thơm ngào ngạt, khiến tôi vội vã gắp ngay một miếng, nhưng lập tức cảm thấy thất vọng ê chề. Cá kho quá mặn, lại còn bị cháy (có lẽ do để quá lâu); thịt rang khô cong, nhìn như những mẩu than bé tí, còn curry gà thì tạm ổn, nhưng lại nhạt thếch như nước lã. Thực ra thì hồi mới đến tôi cũng thấy Jeonghan nấu ngon, nhưng dù sao trải qua một thời gian khẩu vị nó cũng khác, với lại... bây giờ đúng là tệ hơn trước nhiều.
Tôi nghiến răng nghiến lợi nuốt xuống, quay sang nhìn Jeonghan, lệ dâng ngập hai mi mắt. Ở bên cạnh, Kim Mingyu xem chừng cũng đang nín nhịn, nhưng hình như cũng không chịu nổi, "Jeonghan, em... nấu vẫn ngon như ngày xưa..."
Jeonghan gắp một đống thứ cho vào bát và ăn chúng như thể đó là tất cả những gì ngon nhất trên thế giới, lơ đễnh nói, "Ồ, anh quá khen... Nhưng mà Jisoo nấu ngon hơn tôi đấy."
Đang định nói "Jeonghan, anh muốn chết à?" thì tôi đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tay và chân tôi đột nhiên lạnh toát, và dự cảm về một điều gì đó không lành bắt đầu lảng vảng trong tâm trí tôi. Hình như, Kim Mingyu cũng cảm nhận được. Anh ta mơ hồ hỏi, "Mọi người có cảm thấy điều gì bất thường không........."
Jeonghan đặt bát, vẻ mặt thâm trầm.
Đột nhiên cả căn phòng chao đảo dữ dội. Bát đũa rơi xuống đất, vỡ tan, tạo nên những tiếng động sắc đến gai người. Tôi kéo Jeonghan xuống dưới gầm bàn, dặn anh ở yên đấy trong khi tôi cầm đại một cái muôi múc canh và tiến lại gần phía cái cửa. Kim Mingyu nhìn ra phía tôi, gào lên, "Cậu đi đâu đấy?"
Tôi run lẩy bẩy, bước đi trên cái nền đang chao đảo, nói, "Có thể nó xuất phát từ cái cửa!"
Hắn ta nghi ngờ, rồi rất nhanh đồng thuận, "Đứng yên đó, chờ tôi!"
Những bóng đèn huỳnh quang chợt tắt chợt lóe như bị chập điện, trong khi đó, vài bức tranh treo trên tường đã rơi xuống. Cả căn phòng như đang bị một trận bão lớn quét qua, hất đổ tất cả, chỉ để lại một khung cảnh hoang tàn.
Cái máy "nhịp tim" gắn cạnh cái cửa giờ nháy liên tục, những con số chẳng chịt nhảy loạn xạ trên màn hình, báo hiệu những chỉ số đang trở nên bất thường, kèm với đó là những lên xuống đột ngột - biểu thị bằng những nét gấp khúc sâu - ở cái chỗ mà trước đó nửa tiếng chỉ liền một đường thẳng. Tình hình đang vượt ra ngoài tầm kiểm soát, và nếu không làm gì đó, chúng tôi chỉ có ngồi chờ chết thôi.
"Máu! Hong Jisoo, rạch tay ra!" Không biết từ khi nào, Jeonghan đã chạy đến cạnh tôi, gào lên.
Tôi gật đầu, dùng răng nanh rạch một đường sâu trên ngón tay cái. Máu túa ra. Không do dự, tôi ấn nó lên cái cửa. Lập tức, cơn chấn động dịu đi rồi ngưng hẳn. Cái cửa lóe lên một thứ ánh sáng màu đỏ kì dị, rồi chậm rãi, nó mở ra.
Bên trong, ngoài khoảng không gian trống rỗng, vô cùng đến vô tận thì chẳng còn cái gì nữa cả. Gió lạnh thốc từng cơn, nhưng tiếng gió gào thét chỉ làm cho bóng tối dày đặc và âm u thêm.
A/N: Đến gìơ đoán rồi các mẹ ơi hihihihihi =))))
Tôi đang hòa nhập trở lại với xã hội, đang đi chơi, ai ở Hà Lội có thể hẹn hò nàhhhh =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com