20
Tại sao đường đường là người đứng đầu xã hội đen bay giờ lại phải đi theo sau hai người mà mình không thích tí nào. Bố à, tất cả là tại bố.
« Yoongi hyung »
- đã về chưa đấy ?
- vẫn chưa. T/b có chuyện gì sao ?
- không biết. Lúc nãy có dẫn đến bệnh viện.
- em ấy lại bị gì nữa ? - giọng Jimin có chút gấp gáp
- không biết, và cũng không cho người ta biết. Vừa về đã đóng cửa cái ầm vào phòng !
- đợi em chút, em về liền !
Jimin quá mệt mỏi với hai người phụ nữ trước mặt. Anh đi thẳng về mà không nói tiếng nào, muốn về thì tự bắt xe mà về không liên quan gì đến Park Jimin này nữa.
---------------------
Bạn trong phòng ngồi như mất hồn. Tay thì liên tục xoa bụng mình. Mình đã làm mẹ rồi ư ? Cầm tấm ảnh siêu âm trên tay, đó là con mình sao ?
- tại sao con lại đến thế giới này chứ...? Con có biết mẹ có con, trong lòng đau khổ như thế nào hay không...?
Không biết bao giờ nước mắt bạn lại trực trào rơi trên khuôn mặt xinh đẹp này
- mẹ xin lỗi... Mẹ chẳng thể nào cho con được một gia đình hoàn chỉnh được... Nếu con sinh ra, con sẽ không có ba...sẽ bị mọi người cười nhạo... Mẹ có thể chịu đựng hết tất cả những lời nói khó nghe của mọi người, nhưng mẹ không thể nào để con tổn thương được... Mẹ xin lỗi...
Có lẽ ai trong cảm giác làm mẹ đều như thế. Trong tình huống này như chính bản thân mình cầm dao giết chết đứa con của mình vậy.
- mẹ không có đủ tư cách để làm một người mẹ... Sau này con chắc chắn đầu thai vào một người thương con hơn... Không biết con có thể nghe mẹ nói hay không nhưng hãy nhớ, mẹ thương con... Mẹ sẽ không ghét bỏ đứa con của mẹ nhưng....
Bạn khóc nấc lên. Không ngờ thiên chức làm mẹ lại cao cả đến như vậy. Ai mà không muốn làm mẹ ? Nhưng có những thứ mình muốn chưa chắc thể có được.
"Cốc...cốc...cốc"
- x..xin lỗi... Yoongi, Tôi không muốn gặp ai... - bạn chặn lại tiếng nấc để nói
- là tôi
- tôi không muốn thấy mặt anh - Jimin chứ gì. Bạn nghe giọng anh ta quen rồi
Jimin bỏ ngoài tai, mở cửa đi vào. Bạn né mặt sang chỗ khác để người ta không thấy khuôn mặt đẫm nước mắt này.
Bạn cảm thấy giường mình đột nhiên lún xuống. Jimin bước đến lại gần
- sao em lại khóc ?
- anh đến khi nào ? - bạn rất sợ anh ta sẽ nghe thấy những gì bạn nói nãy giờ. Bạn không định nói về việc đứa con này cho Jimin biết
- khi gõ cửa là đến. Đúng lúc để tôi nghe được tiếng khóc nấc của em. Sao lại khóc ?
- hix... không có gì... - bạn nằm xuống, quay mặt vào phía tường
Jimin với tay định lau nước mắt cho bạn thì bị hất ra. Bạn lạnh lùng tưởng như không có tí cảm xúc nào nói :
- tránh ra. Tôi không cần anh thương hại tôi. Đi ra ngoài đi !
- tôi không đi.
- tôi bảo đi ra đi. Về với cô bạn gái của anh, đừng làm phiền tôi nữa. Tôi chỉ là một con người làm trong nhà này mà thôi.
- em đừng như vậy có được không ?
Bạn đột nhiên ngồi bật dậy chạy vào nhà vệ sinh. Vừa vào bạn đã nôn ra tất. Nôn đến không còn một giọt máu nào trên mặt.
Bạn khó chịu đến mức nôn xong thì ngồi thụp xuống tựa lưng vào bồn tắm để khóc. Khó chịu từ trong lẫn ra bên ngoài.
Anh thấy vậy liền chạy vào nhà vệ sinh. Anh tận mắt nhìn bạn ngồi khóc như vậy thì rất xót, xót cực kỳ. Jimin chưa bao giờ tiếp xúc với những người mang thai, cũng không biết quá nhiều về chiệu chứng gì đó đó. Vì vậy những biểu hiện ấy, Jimin không nghĩ là bạn đang mang trong mình đứa con của anh.
-----------------------
Sau khi khóc xong người cũng mệt rã rời. Bạn chẳng còn một chút sức lực nào có thể đứng dậy nữa. Jimin cũng biết vậy nên bế bạn lên, bạn cũng không từ chối, im lặng để anh bế lên giường.
- em có đói không ?
Bạn không trả lời, chỉ nhìn lên trần nhà.
- tôi nấu cháo cho em ăn.
Rồi anh bỏ xuống dưới bếp nấu đồ. Nước mắt từ khoé bắt đầu lại rơi. Ba con đang ở đấy đấy, con có thấy ba chưa..?
---------------------
Anh đi xuống đã thấy HanMi và bà SongHy ngồi lì ở đấy. HanMi thì có vẻ nước mắt đã rơi trên mặt. Jimin vẫn không quan tâm, anh đi thẳng vào phòng bếp để nấu đồ.
- Jimin ! Con ra đây cho mẹ !
- cái gì nữa đây ?
- con đang làm cái gì vậy hả ?! Không nói không không rằng bỏ đi về trước ! Con có biết con bé nó buồn như thế nào không hả ?!
- này ! Đủ rồi đấy ! Tôi không phải vệ sĩ hay gì mà phải đi theo sau khai người mãi, tôi không rảnh !
- hic...hic... - HanMi ôm mặt ngồi khóc thút thít
- NÍN HẾT ĐI ! Tất cả đều phiền phức ! Tại sao lúc nào cũng khiến tôi lớn tiếng vậy ?! - Jimin quát thẳng vào mặt hai người ấy. Kiến cho HanMi đang khóc cũng im bặt
- em xin lỗi... - HanMi chưa từng xin lỗi ai, nhưng vì ước mơ được vào nhà họ Park, bao nhiêu cũng phải chịu đựng - anh...anh sẽ không đuổi em đi chứ...?
- yên tâm, thằng bé sẽ không đuổi con đi. Ngoan nín đi. - bà SongHy an ủi
Anh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi cầm tô cháo lên phòng.
- lên xem nó đi - bà SongHy giục
--------------------
- ăn chút cháo đi - Jimin đỡ bạn ngồi rồi múc một muỗng đến đến miệng bạn.
- không ăn - bạn nghiêng đầu né tránh.
- ngoan, ăn đi..
- ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG ĂN RỒI MÀ ! - bạn hất thẳng tô cháo Jimin vừa nấu xuống sàn.
- em...
- NÀY CÔ KIA, CÔ LÀM CÁI GÌ ĐẤY ?! - HanMi từ đâu bay vào la
- sao tự nhiên lại vào đây ? - Jimin khó chịu hỏi
- cô đừng tưởng bản thân tự tử rồi muốn làm gì thì làm ! Chỉ là một đứa thấp hèn có cha sinh không có mẹ dạy thôi !
- CÔ VỪA NÓI CÁI GÌ ĐẤY ? CÔ NÓI AI CÓ CHA SINH KHÔNG CÓ MẸ DẠY ?! - bạn tức đến nổi chỉ muốn bay vào tát một bạt tay vào mặt HanMi.
- THÔI ĐI ! - Jimin thật sự rất nhức đầu
- anh à, đi ra ngoài đi, ở trong đây thực sự rất khó thở. Đúng là thấp hèn, được ở đây là tốt lắm rồi !
- BIẾN ĐI ! Biến khuất mắt tôi !
Cô ta kéo Jimin ra, sau đó một nụ cười khinh với bạn.
"Lần này cô chết chắc !"_ HanMi pov
Jimin vẫn như lần trước, im lặng để HanMi kéo đi. Chắc tại vì lúc nãy hất tô cháo mà Jimin đã bỏ ra rất nhiều công sức để làm, anh đang thật sự quan tâm bạn mà bạn lại làm vậy.
- buông ra đi, tôi muốn vào phòng nghỉ ngơi, đừng vào làm phiền trong vài tiếng, ok ? - anh lạnh nhạt nói
- em biết rồi...
--------------------
HanMi tức tốc chạy xuống nhà, nơi mà bà SongHy đang ngồi chờ nãy giờ.
- bác..bác ! - cô ta vừa thở dồn dập vừa lay tay bà SongHy
- sao ? Có chuyện gì ? Đã xảy ra chuyện gì ở trên đó mà ồn ào quá vậy ?
- lúc nãy con có cãi với con nhỏ đó một chút. nhưng không quan trọng. Quan trọng là con mới phát hiện ra một việc cực kỳ cực kỳ nghiêm trọng !
- chuyện gì ?
- hình như...hình như con nhỏ đó có thai ấy bác !
- có thai ?
- vâng, lúc nãy con có vô tình thấy cái sổ khám bệnh, phía trên có một tấm hình siêu âm.
- nhưng con có chắc là nó có thai với một tấm hình siêu âm ? Mà còn trắng đen nữa ?
- con có linh cảm như vậy. Con không chắc nhưng.... Nhưng con sợ nếu cô ta có thai thật, không phải Jimin phải cưới cô ta về làm vợ sao ?
Bà SongHy suy nghĩ một hồi, nghe cũng có lý, không có thai thì không sao, nhưng nếu có chắc chắn Jimin có thể cưới bạn làm vợ.
Với tính cách của Jimin chắc chắn sẽ không sẵn sàng vào bếp để nấu cháo, lại còn là cho người con gái ăn, nhưng lại làm vậy đối với bạn, chắc hẳn là một sự quan tâm không hề nhẹ
- lỡ đó không phải con Jimin thì với lý do nào mà Jimin phải cưới con nhỏ đó ? - bà ta nhíu mày hỏi
- bác ơi, cô ta có thể nói dối là con Jimin mà. Cô ta sẽ làm Jimin tin đứa con trong bụng là của ảnh !
- con nói đúng. Được rồi. Nếu nó có con sẽ thuận lợi cho kế hoạch sắp tới của chúng ta, nếu không có thì coi như lần này thất bại, chờ lần sau vậy.
- bác có cách ?
- phải. Lại đây bác nói cho nghe
Bà SongHy kéo HanMi lại nói nhỏ. Sau khi nói xong, cả hai đều nở một nụ cười khó hiểu.
- con hãy cầu cho nó có thai đi, HanMi.
_______To be continued________
Tuôi siêng quá mà. Tuôi thương mấy cô quá mà 😭😭 mà mấy cô đâu có biết, hixxxx 😢
Mấy người cảm thấy sao về bà SongHy và HanMi ??? Tui viết mà tui thấy ghét ghê
hà :)))
#Ahn💋
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com