31
Yoongi với khuôn mặt mệt mỏi, một bên mắt lại còn bầm tím, khoé môi thì rách chảy máu sau khi đánh nhau với bọn người Choi JiWoo.
Họ sau khi thấy anh tới và dẫn theo rất nhiều người thì Kim JongIn và Choi JiWoo đã nhanh chóng lái xe đi mất, để lại "chiến trường" cho đàn em dọn.
- này ! Anh không sao chứ ?
- AISS ! NHÌN CÁI MẶT NÀY THÌ THẤY CÓ SAO KHÔNG ?! - Yoongi bực mình quát
- LÀM GÌ MÀ LA TÔI CHỨ ! KHÙNG HẢ !? - Taehyung nổi nóng
- ủa mà cậu là ai ? Người lúc nãy gọi cho tôi đúng không ? Taheyung ? Nghe quen lắm nè !
- quen hông ? Kim Taehyung bạn của Park Jimin đây ! Đi mới mấy năm mà không nhớ nhau à ?
- ủa Taehyung hả ? Em về khi nào ?
- mới về thôi. Ể ?! Jimin và T/b đâu rồi ?!
- ỦA ?! Anh tưởng em để họ về nhà an toàn rồi chứ ! Kim Taehyung ? HAI NGƯỜI ĐÓ ĐÂU ?!
- em...
- ĐÂU RỒI ?!
- em...em... Giờ sao, giờ sao Yoongi ?!
- anh hoảng hốt
- anh không biết, mình bình tĩnh nào, anh sẽ kêu người đi tìm, bây giờ về bang giải quyết vụ việc kia cái đã !
- anh nhớ đi tìm hai người họ về đó, nếu không em sẽ áy náy rất nhiều ấy... - sóng mũi Taehyung đã bắt đầu cay cay khi nhận ra hai người bạn của mình mất tích đi đâu.
- anh biết rồi, anh sẽ cố ! Lớn rồi đừng có mít ướt !
-------
Bạn từng chút một đi Jimin đi, cả hai đi vào khu rừng, ánh sáng của đèn dần dần không còn mà thay vào đó là một mảng bóng tối bao trùm.
Chúng ta đi lạc rồi ! Đã lạc vào một khu rừng tối...
- Jimin...anh ổn chứ..? - bạn để Jimin một tay khoác lên vai mình, tay của bạn thì ôm lấy eo anh để đỡ, nói thật chứ người Jimin lúc này đối với một người con trai thì rất nhẹ.
-...
- Jimin à !... - bạn sợ, hãy trả lời bạn đi được không ?
- t-tôi không sao ! K-không sao cả... Chúng ta đang ở đâu...? - Jimin yếu ớt mở miệng hỏi
- tôi không biết... Có lẽ tôi đã đi sai hướng... Đây không phải đường ra thành phố...
Nhận được sự im lặng từ Jimin làm bạn càng thêm hoảng loạng. Anh đừng có chuyện gì nha Jimin !
- Jimin, ráng một chút nữa thôi ! Phía trước có cái hang ! Chúng ta vào đó... Anh trả lời tôi đi... - giọng bạn run run
- ừ...
Chỉ cần một chữ ừ như vậy thôi cũng đủ để bạn thở phào nhẹ nhõm. Bạn cố gắng đi thêm một đoạn nữa là đến cái hang đó rồi. Jimin, anh cố lên.
-------
Bạn đặt anh ngồi xuống, xung quanh tối lắm, cũng rất yên tĩnh, bạn có thể cảm nhận nhịp thở, nhịp tim đập của Jimin.
Điều bạn làm đầu tiên đó là đi tìm củi và đá để có thể làm cho cái hang này phát sáng lên. Đúng là ông trời không phụ lòng người cuối cùng bạn đã tìm được.
Dùng tay cạ hai cục đá với nhau để tạo ra lửa. Lúc trước đâu có bếp gas để sử dụng nên đã sử dụng thứ này để nấu thức ăn. Bạn đã thấy ông làm rất nhiều lần nên bay giờ nhớ như in cách làm.
Hai tay ma sát với đá đến nổi chảy máu bạn cũng mặc kệ.
Và bạn đã làm được rồi...
Miệng nở nụ cười mãn nguyện...
- Jimin...Jimin! ~ nghe tôi nói không ?
bạn bây giờ đã nhìn thấy rõ mặt Jimin, mặt anh nhợt nhạt như không còn một giọt máu, máu ở ngực chảy ra rất nhiều, xung quanh, xung quanh chỉ toàn là máu...chỉ có máu mà thôi...
- T/b... Em không sao chứ...? Có đau chỗ nào kh-không ?
Jimin đưa tay sờ vào má bạn, anh không quan tâm vết thương mình như thế nào nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh bạn bị bọn họ đạp mấy cái mạnh vào bụng thì tim Jimin lúc này như ngàn mũi dao gâm vào.
Bạn đột nhiên khóc nấc lên, nhìn Jimin như vậy nước mắt không thể nào kìm được mà rơi.
- đừng có khóc... Em khóc chẳng xinh chút nào !
- hức...Jimin a...
Jimin đưa cái tay lạnh ngắt của mình chạm vào những giọt nước mắt trong veo của bạn
"Chạm nhẹ vào đôi mắt..."
"Chạm nhẹ vài bờ vai..."
"Chạm nhẹ vào đôi môi, ngày mai xa anh rồi..."
- T/b à, em b-biết không ? Thấy em khóc bao nhiều lần...t-tim tôi đau bấy nhiêu lần... Vậy nên đừng khóc... - anh mỉm cười
"Chạm nhẹ vào trí nhớ..."
"Chạm nhẹ cơn mơ..."
"Mình đã chạm khẽ vào nhau những ngày ngây thơ..."
- hức...đừng nói nữa...đừng nói - bạn nắm chặt tay anh
- hmm...có một điều tôi có lẽ chưa bao giờ nói với em cả...
"Anh yêu cô gái nhỏ bé, tin vào những lời bài hát, tin rằng nếu khóc trong mưa sẽ bớt đau hơn..."
"Anh yêu cô gái năm ấy...tin vào những điều viễn vông, rằng tay và tay sẽ nắm lấy nhau tận cuối cuộc đời..."
- tôi thật sự rất yêu em... Em có biết k-không, Lee T/b ? - anh lấy tay chạm vào nơi ngực đang rỉ máu của mình - chỗ này đã bị em chiếm đến không một ai có thể vào rồi ! - Jimin bật cười
Em có biết trong mắt tôi bây giờ là điều không ? Là em đó, cô gái mít ướt trước mặt tôi đây này... Tôi cũng là con người mà, cũng biết khóc chứ ! Em đừng để Park Jimin tôi không kìm lòng được mà khóc theo có được không ?
"Thời gian xoá đi những ngây thơ những điều vội vàng như trong giấc mơ, để lại những cơn đau vu vơ chẳng còn bất ngờ"
- Jimin, đừng nói nữa có được không ? Tôi, hức... - bạn lại oà khóc lên nữa rồi
"Một mai sớm kia em có thấy giữa lòng ngực mình đau khi nhớ anh, thì đừng vội khóc hãy siết tay anh nơi em bình yên..."
- T/b à... Nếu không có tôi mỗi ngày bên cạnh em, ôm em mỗi tối như lúc trước thì cũng đừng khóc nhé ! Tôi vẫn sẽ ở đây thôi, chỉ có điều là em không thấy được tôi đâu cả...
- ANH NÓI CÁI GÌ ĐẤY ?! TÔI KHÔNG CẦN ANH ! - bạn vừa khóc vừa đánh vào vào ngực Jimin.
- ah ~
- xin lỗi, xin lỗi... NHƯNG ANH KHÔNG ĐƯỢC NÓI NHƯ VẬY ?! Anh làm như anh sắp chết vậy là sao ?! KHÔNG ĐƯỢC NÓI ! Hic...
Jimin kéo bạn lại gần ép môi mình lên môi bạn. Anh có thể cảm nhận được vị ngọt của môi và vị mặn của nước mắt... Chưa bao giờ chúng ta hôn nhau như vậy cả. Một nụ hôn không có sự chiếm hữu, không có bất kỳ ép buộc nào
Đơn giản chỉ là hôn nhau một cách nhẹ nhàng để nghe được tim mình như thế nào mà thôi...
"Đừng hôn nếu môi em chưa quên dư vị ngọt ngào hai ta đã trao..."
- đôi môi này đừng để ai hôn em ngoài tôi ra đ-được không...?
bạn mím chặt môi, nước mắt cứ rơi mãi đến khó thở. Bạn không quen nhìn Jimin như thế này, thà là anh lạnh lùng chứ đừng như vậy... Bạn không thể chịu được đâu !
"Đừng ôm nếu em thấy anh ta chẳng thể vỗ về."
"Đừng tin nếu chia tay anh ta nói rằng mình không xứng đáng với em..."
"Và đừng vội khóc anh vẫn ở đây cho em bình yên..."
- đừng rời xa tôi...
Jimin cuối cùng cũng nói ra được câu nói ấy. Chỉ có khi cái chết và sự sống đang ở bờ vực thẳm thì con người ta mới có can đảm nói ra hết những lời chưa thể nói của mình.
Những lời trong tận đáy lòng luôn là những lời chân thật nhất.
- sẽ không đâu. Tôi sẽ không rời xa a-anh...
- hứa n-nhé...?
- ừm... Lee T/b này hứa sẽ ở cạnh Park Jimin mỗi khi anh buồn, hứa đ-đấy !
Anh phì cười
- ngốc !
Góc nhìn của T/b
Tôi nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của anh, nhìn sắc mặt trắng bệt cùng những giọt máu đang chảy khiến tim tôi không thể nào không đau.
Phải, tôi hận anh, hận anh rất nhiều vì anh đã làm tôi đau khổ, anh đã làm tôi người không ra người, ma không ra ma, làm tôi sống dở chết dở.
Nhưng ...
tôi vẫn yêu. Vì sao...?
Vì người ta nói hận càng nhiều thì yêu sẽ càng nhiều...
Anh không yêu tôi ?
Cũng được. Tôi chấp nhận. Chỉ là xin anh đừng rời xa tôi mà thôi...
T/b tôi mới là người phải cầu xin câu này...
.
.
"Chạm khẽ tim anh một chút thôi...mai xa rồi"
- JIMIN ! JIMIN AH ! ANH MỞ MẮT RA CHO TÔI ! NHÌN TÔI NÀY PARK JIMIN ! - bạn bỏ mặc cơn đau của vết thương lúc nãy đang từ từ truyền lên những dây thần kinh gây đau âm ỉ, cố gắng lây Jimin tỉnh dậy.
Có cách nào để nước mắt tôi đừng rơi nhiều như vậy nữa có được không...?
_______To be continued_________
Nếu chap này không hay hãy thông cảm cho tui nhá !
Ừm....Không biết chap này có đủ đô để làm nước mắt mấy cô rơi như Jimin đã làm T/b khóc không nhỉ ? 😗
#Ahn💋
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com