Chap 17: Xém chết
Cẩn thận…._ có tiếng hét to vang lên, 1 người lao đến ôm tôi ngã nhoài ra. chậu hoa từ trên rơixuống vỡ tan tành. Tôi nhìn chậu hoa đã thành nhiều mảnh nhỏ mà
người run lên bần bật, chúa ơi
xém chút nữa là tôi đã đi gặp các cụ nhà mình rồi, híc híc. Tôi vội nhìn lên phía tầng trên, 1 dáng
người vụt biến mất, chẳng lẽ chậu hoa vừa rồi là có người cố tình…?. Nhưng h mới nhớ, lúc ngã ra tôi
còn tưởng kì này mình phải ngã dập mông, gãy xương rồi chứ, nhưng tôi lại ko hề thấy đau đớn, cảm
giác như mình vừa ngã trên 1 tấm nệm êm, tôi còn thích thú, dùng tay đấm thùm thụp xuống cái nệm
ấy nữa, nhưng khoan đã tôi nhớ vừa nãy đã có người đẩy tôi ra mà, sao ko thấy đâu nhỉ? tôi bèn ngó
quanh quất rồi bật thốt lên:
- Quái nhỉ? chẳng lẽ người vừa cứu mình là 1 con ma
- Ma quỉ gì, người cứu cậu là tôi đầy này, và cậu cũng sắp giết chết ân nhân của mình rồi đấy_ tấm nệm tôi đang ngồi đột nhiên cựa quậy và phát ra tiếng nói khiến
tôi giật mình kêu lên rồi bắn người ra khỏi tấm nệm.
Người con gái mà ban nãy tôi còn tưởng là 1 tấm nệm, khuôn mặt lạnh lùng hơi nhăn nhó vì đau, khó
nhọc ngồi dậy, lấy tay vuốt ngực, rồi hướng ánh mắt lạnh như hồ băng vĩnh cửu sang tôi gằn giọng bực tức nói:
- Cô là người hay là heo đấy, nặng muốn chết, đã ngồi êm ái trên ngực người ta
lại còn đấm thùm thụp nữa chứ, cô đối xử vs ân nhân của mình như thế à?
Là Jiyeon, sao lúc nào cũng có cô ta thế nhỉ? Tôi bực mình định đứng dậy quạt cho cô ta 1 bài vì tội
dám sỉ nhục tôi, nhưng nhìn chỗ chậu hoa bể tan tành, tôi lại ngậm ngùi nếm mật ngồi im ko dám hé
răng nửa lời. Jiyeon nói đúng nếu ko có cô ta thì bây h tôi đã có 2 con đường để lựa chọn. 1 là nằm
trên xe cứu thương nghe bản nhạc du dương ò í e. 2 là…xách ba lô con cóc du lịch âm tào địa phủ
thăm các cụ, tổ tiên nhà mình híc.
2 cái lựa chọn đấy ms nghĩ thôi mà tôi đã rùng cả mình. Tôi nhìn khuôn mặt đến đứa mù cũng ngửi
thấy mùi sát khí của Jiyeon, lon ton chạy đến đỡ Jiyeon dậy, cố nặn ra 1 nụ cười đẹp nhất, dịu dàng
nhất nói vs cô ta:
- Xin lỗi, và cảm ơn cậu rất nhiều, nếu ko co cậu chắc tôi khó sống, cậu là mặt
trời, là ánh dương tươi đẹp chói lọi trong lòng tôi_ Tôi giở giọng nịnh nọt, rồi lẩm bẩm
"trừ khi tôi bị đui"
Ai ngờ tai cô ta thính như tai chó, nhíu mày nhìn tôi bằng đôi mắt ngờ vực hỏi:
- Này, cậu nói cái gì đui cơ
Tôi giật thót cả người vội cười hề hề lấp liếm:
- à…à tôi..ý tôi là..là người cậu tỏa ra ánh hào quang sáng chói đến nỗi cả
những người bị đui cũng thấy đc, hê hê…
Nhìn khuôn mặt giả ngu của tôi, Jiyeon khẽ nhíu mày nghi ngờ rồi nói:
- Coi như lần này cậu gặp may, nếu ko có tôi thì cậu đã nát sọ rồi.
Tôi nhăn mặt trc câu nói của Jiyeon, dù là đúng đi chăng nữa nhưng có cần phải miêu tả kinh dị thế
ko, làm tôi chỉ tưởng tượng thôi cũng đã nổi cả da gà. Lừ mắt nhìn hắn 1 cái rồi tôi kéo tay đỡ Jiyeon
dậy, nhưng tôi chợt chững lại, dòng máu đỏ tươi trên cổ Ji đập vào mắt khiến cả người tôi run lên bần
bật, sợ hãi đến ko thốt lên lời. Đó chính là điểm yếu lớn nhất của tôi- sợ máu. Nguyên nhân của vc tôi
sợ máu là do hồi tôi 7t, bố tôi đã tặng cho tôi chiếc xe đạp 3 bánh đẹp tuyệt vời, vì ham vui nên tôi
đã lén bố đạp xe ra đường chơi, loạng quạng thế nào mà tôi…đâm chết 1 con chó con[dã man
quá], (ms 7t tôi đã mắc tội sát chó huhu, tội lỗi), lúc đó tôi đã chạy đến bế nó lên nhưng quá muộn
rồi, con chó đã từ rần ngay sau đó..híc..híc, 2 bàn tay tôi và cả bộ váy mặc trên người đều dính đầy
máu O_O, cái ngày kinh hoàng ấy ám ảnh tôi đến tận bây h, vì thế cứ mỗi lần nhìn thấy máu là tôi lại
sợ đến khóc thét lên.
Nhìn thấy biểu hiện ko bình thường của tôi, Jiyeon bèn ngước đôi mắt lạnh băng lên hỏi tôi:
- Cậu sao vậy, bị mảnh chai đâm vào họng à?
Tôi đưa tay bụm miệng rồi run run chỉ vào chỗ vết thương trên cổ Jiyeon,Jiyeon ngơ ngác rồi cũng sờ
tay lên cổ cười khẩy giọng điệu thờ ơ:
- À, vết thương này hả? Chắc là bị mảnh chậu hoa văng ra cứa phải thôi, ko có
gì nghiêm trọng. haha ko ngờ cậu lại quan tâm đến tôi như vậy đấy.
Tôi thì ko thể chịu đựng đc nữa, sắp ngất xỉu đến nơi, cả người nhũn như con chi chi, tôi ngã khuỵu
xuống, 2 tay bưng lấy mặt khóc nức nở. Đến lúc này Jiyeon đã hoảng thật sự,vội vàng chạy
đến chỗ tôi quỳ xuống, bối rối hỏi:
- Này…này… cậu làm sao thế? Sao lại khóc? Nín đi tôi sợ con gái khóc lắm (nói phét chính cô ta đã làm hàng trăm cô gái khóc còn gì)
- T..ôi t..ô.i sợ…máu_ tôi lắp bắp nói rồi chỉ vào vết thương trên cổ Jiyeon lại khóc òa lên.
- Haizzz pó tay, máu mà cũng sợ._ Jiyeon thở dài hơi mỉm cười nói.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt tèm nhem nc mắt, thảm như sắp bị lôi đi trảm của tôi, Jiyeon bèn thu nụ
cười lại, cởi chiếc áo khoát trắng mình đang mặc ra quấn vào cổ để che vết thương rồi dịu dàng ôm
tôi vào lòng hỏi:
- Nói đi, sao cậu lại sợ máu như vậy.
Trong lúc sợ hãi, tôi chẳng thèm quan tâm đến điều gì cả, ôm chầm lấy Jiyeon như vớ đc cái phao
cứu sinh rồi khóc òa lên như 1 đứa trẻ, kể cho Jiyeon nghe về câu chuyện đâm chết chó năm 7t. ko
hiểu sao tôi lại đem chuyện đó kể vs Ji nhưng tôi chỉ biết ở bên cạnh Jiyeon tôi có 1 cảm an toàn,
thấy mình đc che chở, dù rằng em ấy là 1 đứa đc nhặt về từ hồ băng vĩnh cửu híc híc.
Rúc đầu vào lòng Jiyeon, tôi chợt thấy chiếc áo trắng quấn trên cổ của cô ta bị thấm máu đỏ, thế là
hình ảnh con chó đầy máu me lại hiện về trong tôi , quá kinh hãi tôi vội đẩy cô ta ra, rồi vs khuôn
mặt đầy nước mắt tôi túm lấy cổ áo cô ta nhìn thẳng vào hắn và gào lên = 1 cái giọng đầy hối hận:
- Chó ơi là chó, sao mày cứ ám tao mãi thế, tao đã xin lỗi, đã hối hận rồi mà,
hằng năm đến ngày giỗ của mày tao đều ăn ít đi 1 bát cơm để tỏ lòng hối lỗi, tao còn đốt cho mày
cục xương để mày ở bên đó gặm chơi. Tao làm đến như thế rồi mà mày vẫn ko tha cho tao ư? Huhuhuh…
- Cậu khóc thương xong chưa?_ giọng nói lạnh lùng chứa 1 bồ
dao găm của Jiyeon vang lên cắt ngang bài ca khóc thương chó con của tôi. Tôi bèn dừng khóc,
ngước khuôn mặt tèm nhem nước mắt lên nhìn con khủng long sắp phun lửa, vội vàng bỏ tay ra khỏi
cổ áo Jiyeon, đứng bật dậy mỉm cười hối lỗi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com