Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cháp 3


Anh chầm chậm tách môi khỏi nụ hôn dài để cả hai có thể lấy một chút dưỡng khí. Nuối tiếc, lại thả mình vào một cơn mưa hôn ngọt ngào khác.



-"Uhm...Mình lên phòng đi anh..."Thật nhẹ nhàng, anh bế bổng nó lên, môi vẫn không rời môi. Tiến vào phòng ngủ của hai người, cánh cửa bị khép lại một cách thô bạo. Hạnh phúc hay là nỗi đau? Từ nơi đây tình yêu bắt đầu....hay ở đây chỉ là đau khổ vô bờ?.......




Ép nó xuống giường, anh nhấn chìm nó trong những nụ hôn dài vô tận, tay khẽ đưa lần mò hàng cúc áo. Từng lớp vải rơi xuống để lộ thân hình tuyệt mĩ anh muốn chiếm hữu từ lâu. Nhanh chóng, anh đặt 1 nụ hôn kéo dài trên chiếc cổ thơm tho, cái lưỡi tinh ranh khẽ liếm láp mật ngọt trên đó, từng chút, từng chút một. Chuỗi nụ hôn kéo dài xuống bụng, lần mò khắp cơ thể, lan khắp mọi ngóc ngách. Trên nền tuyết trắng tinh là vô vàn dấu đỏ - 1 sự chiếm hữu ngọt ngào anh dành cho nó. Nó như chìm đi trong hạnh phúc. Ôm anh thật chặt như thể nếu buông tay, nó sẽ mất anh vĩnh viễn. Từng nhịp đẩy mạnh bạo giúp anh tiến sâu hơn vào trong nó. Đau, nó bất giác khẽ nhăn mặt. Qủa thật rất đau, nhưng là đau vì hạnh phúc. Áp sát cơ thể mình vào anh để cảm nhận thứ tình cảm lớn lao ấy. Từng nhịp thở sâu và mạnh, không gian xung quanh ngập tràn thứ hương vị tình dục. Những tiếng rên thoả mãn, những nhịp đẩy ngày càng nhanh, giọng nó như lạc đi trong khoái cảm:



-"In-ah...Em...muốn anh...Em yêu...anh"


-"..."


Anh không đáp lại, tiếp tục cuốn mình vào vũ điệu đam mê. Từng ngón tay lướt nhẹ như phím đàn trên da thịt mềm mại. Nó cong người lên đầy kích thích trước những cử chỉ đầy quyến rũ mê hoặc. Dường như anh đang chuẩn bị cho 1 cuộc xâm nhập tiếp theo. Đột nhiên anh xoay người nó lại, ấn cái đã cương cứng của mình tiến sâu vào lỗ nhỏ chật hẹp. Anh đẩy mạnh hơn nữa, rên lên từng tiếng đầy thoả mãn:


-"Urghhh....Arghh-h.........."


Từng đợt thúc như sóng tình trào dâng bên trong cơ thể anh và nó. Chạm đến đỉnh điểm cũng là lúc cả anh và nó đã mệt nhoài. Mồ hôi rịn khắp cơ thể, tiếng thở hổn hển, anh phóng toàn bộ tinh dịch cuả mình bên trong người nó. Thứ dung dịch nóng ẩm ấy tan trong cơ thể khiến nó như mê dại đi....




Anh đứng lên, nhặt lấy quần áo mặc vào. Nó hơi ngạc nhiên, nhưng rồi khẽ mỉm cười dịu dàng:


-" Sao anh phải mặc vội thế?"


Anh không trả lời nó, chỉ lẳng lặng quẳng một tập tiền trước mặt. Bàng hoàng, mọi thứ xung quanh nó như mờ đi. Anh làm vậy là sao? Anh coi nó là gì? Anh không thật lòng yêu nó ư? Chỉ coi nó là món hàng thôi sao?



Bàng hoàng, khẽ lấy tay che miệng, nó bật khóc. Sao anh nỡ đối xử với em như vậy? Anh làm thế khiến em đau lắm, anh có biết không?




Anh nhìn nó, ánh mắt trở nên khinh bỉ, dường như mọi sự yêu thương ngày nào chỉ là sự giả dối. Đau! Buốt giá đến tận tim. Khẽ ôm ngực ngăn dòng nước mắt lăn dài. Nó vẫn cố chấp không muốn tin vào sự thật. Bờ môi run run cố nhấc lên để hỏi anh, để kiểm chứng cái sự thật phũ phàng này:



- " Anh không phải là yêu em sao? Sao lại đối xử em như thế?Tại sao....Anh....coi thường em ư?



-" Tôi yêu cậu ư? Đúng là tôi đã từng yêu cậu, đã từng muốn rũ bỏ hận thù để ở bên cậu...đã từng muốn tha thứ cho cậu. Nhưng nghĩ đến những gì mẹ tôi phải chịu đựng, tôi lại không tha thứ cho cậu đựơc. Tôi muốn cậu phải đau như mẹ tôi từng đau. Cậu hiểu chưa?


Vậy là anh có yêu em,thế là quá đủ rồi....



-" Nhưng sao anh lại hận em? Em đã làm gì mẹ anh chứ? Thậm chí anh còn chưa bao giờ nói với em về gia đình mình!"



- " Vậy ư?"...Anh cười nhạt."Cậu không biết mẹ tôi, nhưng cậu có quan hệ với bố tôi. Bố tôi....ông ta chỉ vì si mê cậu mà bỏ mặc mẹ tôi, để mặc mẹ ốm đau trong cô độc. Rồi mẹ cũng ra đi vì không chịu nổi sự ghẻ lạnh đó. Tôi... ở nước ngoài về... nghe tin mẹ đã mất... cậu có hiểu cảm giác của tôi lúc đó không? Tôi chỉ muốn giết chết kẻ đã hại gia đinh tôi đến nông nỗi này"



Từng lời của anh nó nghe rất rõ, như hàng vạn mũi dao đâm sâu vào trái tim vốn chỉ mới lành lại. Vết thương lại rỉ máu 1 lần nữa, khiến nó đau đến nghẹt thở.



Vậy là anh chỉ trả thù em thôi đúng không?




- "Nhưng..." nó thổn thức."Em không có biết bố anh là ai cả... Em đã bỏ nghề lâu rồi mà..."



-" Im đi...".Giọng nói của anh vang vọng khắp ngôi nhà."Tôi sẽ không tin đâu, đừng có hòng lừa tôi. Tôi đã cho người điều tra rồi, hoàn toàn chính xác..."



Anh không tin em nữa sao?



-" Tôi căm thù cậu, tôi muốn cậu phải đau khổ, đúng, phải thật đau khổ. Tôi làm cậu phải yêu tôi, sau đó vứt bỏ cậu, để cậu hiểu thế nào là nỗi đau bị ruồng bỏ. Giờ thì cút đi, đừng bao giờ để tôi trông thấy cậu nữa. Chúng ta, ai đi đường nấy".



Nỗi đau cứ thế sâu thêm, khoét vào một tâm hồn cô độc đầy tổn thương. Thế giới này rốt cuộc cũng chỉ như vậy, cũng chỉ toàn những con người giống nhau, tham lam và ích kỉ. Yêu ư? Giả dối.Giả dối hết mà thôi. Nó mệt mỏi quá rồi. Tâm hồn này, thể xác này đã thương tổn quá nhiều rồi, đâu thể lành lặn được như xưa nữa?




Ra đi thôi. Người ta đã không níu kéo, cớ sao còn cố gắng làm gì. Tình cảm cũng chỉ là thứ phù du, qua 1 đêm đã chẳng còn gì nữa. Em đi, em sẽ đi. Dẫu lòng này không muốn xa anh cũng không được nữa rồi. Anh bây giờ hận em lắm đúng không? Ở lại còn ích gì nữa đâu? Em chỉ có thể mang theo những kỉ niệm yêu thương anh đã dành cho em, dẫu em không biết nó có nằm trong kế hoạch trả thù hay không. Anh ạ, tình yêu của em nó dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn lắm, dù rằng anh đã khiến em đau thế này! Chúng ta chỉ có thể nói là có duyên mà không có phận thôi. Anh hãy nhớ về em - dẫu là hận em cũng được, để em có thể ngẩng cao đầu khi ra đi, để em biết rằng có 1 người yêu em như thế...





Nó nặng nhọc nhấc phần thân dưới đau buốt của mình lên, mặc lại áo quần. Đồ đạc cũng chẳng có gì nhiều, từ lúc dọn đến với anh cũng chỉ có chiếc vali này thôi. Nó bước đi, mặn đắng nước mắt, quay lại khẽ nói với anh:




-" Anh à, em xin lỗi. Em không còn tư cách ở bên anh nữa rồi. Tha lỗi cho em nhé! Anh ở lại giữ gìn sức khoẻ, thỉnh thoảng nếu có thể hãy nhớ về em, 1 chút thôi cho em được an ủi. Em đi đây!"




Nó bước từng bước nặng nề xuống chân cầu thang. Vài tiếng trước đây nơi này còn là ngôi nhà hạnh phúc của anh và nó, là bến bờ yêu thương mà nó những tưởng có thể gửi gắm cả đời mình. Nhưng tất cả đã sụp đổ rồi. Tình yêu nó tin tưởng rốt cuộc cũng chỉ là công cụ để trả thù mà thôi. Nghĩ đến đây, lồng ngực nó lại nhói đau. Chẳng lẽ nó không thể có được hạnh phúc, không xứng đáng có hạnh phúc hay sao? Vì sao ông trời nỡ đối xử với nó như vậy? Tình yêu nó vất vả lắm mới tìm ra...




Anh đứng lặng nơi góc phòng, nước mắt khẽ rơi xuống. Anh xin lỗi, Kyungsoo à! Anh không đủ can đảm để tha thứ cho em. Anh....cứ nghĩ đến mẹ là anh như mất đi lý trí vậy...Anh không kiểm soát được nó. Ra đi cũng tốt, anh chẳng thể mang lại điều gì cho em với trái tim hận thù này. Cứ đi tìm hạnh phúc khác đi, quên anh đi, Kyungsoo của anh...





Bước trên con đường này sao mà quá nặng nề đến vậy. Nó đau lắm rồi, bàn chân liệu có nhấc nổi nữa không? Nước mắt rơi trên khuôn mặt vô hồn. Ám ảnh. Nụ cười của anh cứ ám ảnh nó. Anh thật sự không có chút tình cảm nào dành cho nó sao? Nó đáng khinh bỉ đến thế sao?






Nó cứ thế bước đi trong đau khổ, từng bước chân nặng nhọc nhưng đau vô hạn. Ánh đèn ô tô loé lên, chỉ kịp nghe tiếng kêu thảm thiết của một người, và tiếng rơi trên nền đất khô khan. Máu tràn lênh láng trên mặt đường, người nằm đó vẫn nắm chặt trong tay sợi dây chuyền ánh bạc - quà tặng tình yêu ngày đầu anh gặp nó. Tiếng thở nặng nhọc, cố mở mắt thật to để không quên mình đang sống. Giọt lệ tuôn rơi nóng hổi trên gò má gầy, rơi xuống mặn chát nơi đầu môi. Lại khẽ nhắm mắt đi ngăn đau thương ùa về trong kí ức. Gió thổi xào xạc hất tung những chiếc lá nâu bám bên vệ đường, cuốn chúng lên không rồi buông thõng trên mặt đất. Số phận con người có phải cũng giống như chiếc lá kia không? Nó không còn sức để tìm cho mình câu trả lời nữa. Chỉ biết thở khẽ gắng gượng tìm chút hơi sức nhỏ nhoi.....Trong mơ hồ, nó thấy bàn tay ai đó thật dịu dàng bế nó lên. Mệt mỏi quá, không mở mắt nổi nữa rồi. Nó thiếp đi mà lệ vẫn không ngừng tuôn rơi....


Tớ post bên YAN đến part 11 òy, sang đây post thử xem thía nào. Com cho tớ nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com