Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23.2 - Ở bệnh viện.

Vương Nguyên ngẩng đầu, phát hiện mùi hương lạ xộc tới, nhanh chóng đứng dậy từ cơ thể Vương Uy Long, cậu vươn tay bật công tắc điện đồng thời đỡ đối phương dậy.

Vương Uy Long nhìn Vương Nguyên đang mặt hiện nét bối rối liền hỏi cậu: "Có đau ở đâu không? Sao mặt khó chịu thế này?"

Vương Nguyên hơi quay ra ngoài cửa nhìn, nhưng đều là không thấy bóng dáng Vương Tuấn Khải. Cậu lắc nhẹ đầu, quay vào ngồi lại giường. Vương Uy Long đem cửa đóng lại, đi lại đặt vào trong tay Vương Nguyên hộp cơm còn nóng và túi hạt dẻ Bắc Kinh.

"Cơm của em! Hạt dẻ của em! Đều là anh hai mua cho em!"

Vương Nguyên nghe xong có chút vui mừng, cong cong khóe mắt. Vương Uy Long nhìn biểu hiện này của cậu, mi tâm động nhẹ một chút.

"Cơ sở bên Thượng Hải gặp sự cố, anh ấy hai giờ trước đã li khai. Trước khi lên trực thăng đã chạy xe gấp rút đi mua đồ này cho em. Xem xem, anh ấy thật thương em!"

Nhìn nét cười trên môi Vương Nguyên ngày càng rõ, Vương Uy Long đóng nắp bình nước, đem cốc nước đến trước mặt cậu.

Vương Nguyên cầm cốc nước uống, thấy Vương Uy Long mím môi không nói gì cậu liền giải thích: "Cái kia... em xin lỗi! Em không nhìn ra là anh, em... nên em..."

Vương Uy Long ngấn dài hai chữ không sao, vươn tay xoa xoa đầu cậu nói mau ăn nhanh. Vương Nguyên khi ăn còn vài lần ngẩng đầu nhìn đối phương, y cũng chỉ nhẹ mỉm cười đáp lại.

Tâm can rung động kịch liệt, Vương Uy Long quay đầu đi.

"Nếu em nhìn rõ là không phải anh ấy, liệu em có làm thế không?"

.
.
.

Ăn xong cũng đã gần tám giờ, Vương Nguyên đem hộp cơm cất gọn trên đầu tủ. Ngồi lại cùng Vương Uy Long trò chuyện chuyện mụn ban mặt và học tập một chút cũng đã muộn. Cậu hỏi y đã ăn chưa? Vương Uy Long gật đầu trả lời: "Đã cùng anh hai ăn!". Quay ra nhìn lại đồng hồ, cậu nói: "Uy Long Ca, em có thể ở một mình! Anh cũng bận cả ngày, mau về nhà tắm rửa nghỉ ngơi!"

Vương Uy Long vuỗi vuỗi quần áo mình, nhìn cậu mỉm cười: "Không sao! Anh ở đây với em, sớm mai sẽ về tắm!"

Vương Nguyên hơi đảo mắt, xấu hổ cúi đầu nói nhỏ: "Nhưng mà... người anh hôi lắm!!!"

Vương Uy Long xấu hổ, hơi ngửi ngửi cơ thể mình. Quả thật, mùi mồ hôi có chút nặng, ha...:
"Nga... anh...!"

"Anh mau về tắm, em có thể một mình ở đây!"

Vương Uy Long rơi vào bế tắc, nhanh chóng tìm biện pháp ở lại. Liếc qua liếc lại cuối cùng liếc đến nhà vệ sinh trong phòng, mắt dường như lóe tia sáng, tay chỉ sang phía đó: "Kia... anh có thể tắm ở đó!?"

Vương Nguyên tiếp tục trả hỏi: "Nhưng anh đâu có quần áo thay?"

Vương Uy Long gật gật đầu. Nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt xong lại nhìn mình: "Anh thấy quần áo của em, miễn cưỡng anh cũng có thể mặc!"

Vương Nguyên phát hiện ý Vương Uy Long vốn là không muốn về, thở mạnh ra một hơi, mắt chớp chớp, hai tay vươn ra nhún vai: "Vậy... anh có đồ lót hả!"

Vương Uy Long không suy nghĩ liền trả lời: "Anh mặc của em cũng không vấn đề!"

Vương Nguyên lập tức xù lông, chạy đến tủ quần áo lôi toàn bộ quần nhỏ ôm vào trong ngực, trèo lên giường chui vào chăn.

"!!!"

"Anh cái gì cũng có thể mặc, nhưng đừng mặc đồ lót của em!"

Kết quả của cuộc đối thoại là Vương Uy Long tắm ở nhà vệ sinh, mặc quần áo của Vương Nguyên, và... không mặc đồ lót!

.
.
.

Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, Vương Uy Long thân diện bộ đồ ngủ màu nâu sẫm kẻ đen, có lẽ do chiều dài lưng và chân khác nhau nên nhìn y mặc bộ quần áo này... quả thật vô cùng miễn cưỡng.

Áo dài chỉ quá eo một chút, quần cao trên mắt cá trân khoảng mười xen-ti-met. À... do không mặc đồ lót nên khi đi ra Vương Uy Long có đem theo khăn tắm quấn quanh đùi...

Vương Nguyên trên giường nằm hơi ngó đầu, ba giây sau liền hết sức nén cười, cơ mặt do bị ép lại nên có chút ửng đỏ. Trời ạ, nếu cái bộ dạng này của Vương Uy Long mà để Vương Tuấn Khải nhìn thấy quả thật anh được hả hê mà.

Vương Uy Long mặt đen sì sì, nằm vào chiếc giường bệnh bên cạnh Vương Nguyên. Lột khăn tắm quăng ra một bên, đem chăn che kín nửa thân dưới. Nằm xuống quay lưng lại với cậu.

Vương Nguyên rốt cục bật cười hắc hắc: "Uy Long ca., anh... hahaha...!"

Thấy Vương Uy Long vẫn không quay ra, mặc dù không thấy biểu cảm của y nhưng Vương Nguyên nhìn ra, tai đối phương sớm đã nhuộm một màu hồng nhạt.

Vương Nguyên phách lối cười muốn rớt hàm, Vương Uy Long quay người nhìn cậu. Hai má y có chút sắc hồng, chắc là do... bị chọc tức.

Nhưng Vương Nguyên lăn lội mà cười, đâu có để ý đến phần lưng sau bị hở cả mảng: "Tiểu Nguyên... em còn cười?"

"Em không muốn cười... haha nhưng anh nhìn thực rất buồn cười!"

Vương Uy Long hỏi xong thấy Vương Nguyên cúi cúi, da thịt trước ngực cũng bị lộ ra, hô hấp vậy mà có chút chút gấp gấp, thấy cậu vẫn cười không ngưng liền hung hăng đe dọa.

"Em còn cười? Tiểu Nguyên, anh hai không ở đây... em không sợ anh động chạm em à?"

Vương Nguyên đang cười tuy nhiên có chút hơi bị ngưng lại. Hai môi hơi trề ra, bộ dạng ngây thơ trưng ra mặt: "Anh dám sao? Anh thử động chạm vào em, em liền đánh anh! Haha"

Vương Uy Long nâng mí: "..."

"Em chỉ dám đánh anh thôi! Không dám với anh hai?!"

Vương Nguyên mỉm cười, buông nhẹ một câu: "Là em không nỡ đấy! Anh ấy đẹp trai như vậy, đánh rồi bầm lên xót lắm! Với lại, mặt anh ấy còn để kiếm tiền đưa em đi ăn lẩu nữa!!!"

"Anh cũng có thể đưa em đi ăn lẩu!"

"Anh có nhiều tiền thế sao? Lương của anh có khả năng mua cho em một nồi lẩu thật nhiều tôm tít, thịt bò, lòng gà không?"

"Đầu nhỏ... Em từ bảo giờ hám tiền vậy hả!"

"Em không có! Em chỉ ham tiền của anh haiii! Em cho anh ấy chiếm tiện nghi nhiều như vậy. Phải bồi em mặp lên chứ, haha!"

Vương Uy Long bật cười! Nhóc con này...

Vương Nguyên cười haha, nói đã muộn rồi, em đi ngủ đây. Nói xong vươn tay tắt điện, đôi lúc bật thử điện thoại xem có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ không. Kết quả lại chẳng có tin tức gì.

Vương Uy Long vẫn để điện bóng bên mình, nhìn sang Vương Nguyên hướng lưng về mình cõi lòng có chút chua xót.

.
.
.

Vương Tuấn Khải từ lúc ấy vẫn trên trượt thăng, đã hơn 11 giờ, không biết bé con đã ngủ chưa? Có ngủ được không? Có nhớ anh không?

Anh lấy điện thoại, nhìn vào wechat phát hiện Vương Nguyên vừa hoạt động năm phút trước. Nhẹ nhàng nhấn vào nút gửi thoại, Vương Tuấn Khải dồn toàn bộ ôn nhu vào bốn chữ: "Bảo bối, ngủ ngon."

Trần Tiểu Kì ngồi bên cạnh nhẹ nhàng mở mắt, môi đỏ hơi cong lên, khoé mắt nhẹ miết lại. Vốn đang mừng thầm lại nghe thấy Vương Tuấn Khải bên cạnh nói: "Tôi làm cô tỉnh giấc sao?"

Trần Tiểu Kì ngồi thẳng dậy, lắc đầu: "Không có!"

Vương Tuấn Khải gật đầu, tiếp tục nói: "Cơ sở bên Thượng Hải ngày càng không ổn! Trong trụ sở cũng không có ai có khả năng thay thế. Trần Tiểu Kì, cô nghĩ sao khi tôi thăng chức cô lên làm Giám đốc rồi điều đến địa phương kia?"

Trần Tiểu Kì vốn mong đợi câu nói khác, khi nghe đến đây, cô quay sang nhìn Vương Tuấn Khải chằm chằm.

"!!!"

"Vương Tổng..."

Vương Tuấn Khải không quay ra nhìn cô mà đứng thẳng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Anh vốn muốn nói tiếp, nhưng phía sau lại truyền đến tiếng của Trần Tiểu Kì: "Vương Tổng, tôi không muốn! Tôi không muốn được thăng chức! Tôi cũng không muốn làm tổng giám đốc! Tôi không cần gì cả, tôi làm thư kí của anh là được rồi!"

Vương Tuấn Khải thở ra một hơi, quay người: "Cô có biết rất nhiều người muốn ngồi lên chiếc ghế kia không? Cô..."

"Tôi biết! Nhưng tôi không muốn..." Trần Tiểu Kì ngắt lời, hai chữ đầu tiên phát ra có chút ủy khuất. Nói ra vị trí thư kí này cô đã ngồi gần 3 năm. An an ổn ổn bên Vương Tuấn Khải, giờ đột nhiên anh nói như vậy... Cô thật không muốn chấp nhận!!!

Vương Tuấn Khải nhìn nước mắt cô gái đối diện dần lăn xuống, hai chân hơi tiến lại gần, rút lấy tờ khăn giấy trong hộp trên bàn đưa ra trước mặt đối phương: "Lau đi! Tôi mới chỉ giả dụ thôi mà! Chưa gì đã mắt mũi tèm lem!"

Trần Tiểu Kì ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải cao cao ở phía trên nhìn xuống. Cô cảm giác nhất thời tim đập mãnh liệt, hành động đều không theo kiểm soát nữa cứ như thế lập tức đứng dậy vươn tay giữ lấy gáy Vương Tuấn Khải hạ môi...

Vương Tuấn Khải lí trí, đem Trần Tiểu Kì thẳng tay đẩy cô ngồi xuống, tặng đối phương một ánh mắt nhạt nhẽo rồi quay đi.

"Đừng quá phận!"

Trần Tiểu Kì vẫn cúi sâu đầu, đem răng cắn chặt lấy bờ môi dưới, hai vai run rẩy kịch liệt: "Vương Tuấn Khải, bảy năm rồi! Anh một chút cũng chẳng đáp lại tôi!?"

...

#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com