Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53 : Cùng nhau

Trời chập tối. Xe dừng lại trước căn nhà lộ những khung sắt hoang dại, nơi đâu cũng toàn thứ có thể làm người khác bị thương. Nhìn xung quanh chẳng thấy một bóng người, Thiên Bảo liền xuống xe đi trước, giữ anh an toàn ở phía sau.

Thiên Bảo thay anh lên tiếng, nói : "Tử Lam, lộ mặt đi, nếu không chúng tôi đem bản giám định giao cho Vương gia đấy?"

"Cần gì nóng nảy vậy anh bạn." - Tử Lam giẫm lên cỏ cùng sắt vụn bước ra, sau lưng là một số người kéo Vương Nguyên từ trong theo sau, dáng vẻ Vương Nguyên nhìn tiều tụy vô cùng, chỉ trong một buổi đã không còn sức sống.

Vương Nguyên dù mang trên mặt không ít thương tích, nhưng dáng vẻ quật cường của cậu vẫn không biến mất : "Anh không được nghe Tử Lam, anh không được thuận theo anh ta!!!"

Tử Lam không nể tình, liền vung tay ban tặng thẳng lên mặt cậu một cái tát. Anh trong lòng gắt gao nhịn xuống, người phía sau Tử Lam quá nhiều, chỉ cần anh tiến đến một bước cũng sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của cậu.

Anh gật đầu ra hiệu cho cậu lên xe trước, tay cầm bản kết quả giám định giơ cao : "Một tay giao giấy. Một tay giao người."

Tử Lam hơi suy nghĩ, một lúc sau mới gật đầu nhẹ đồng ý. Cậu ta cầm lấy một tay của Vương Nguyên, những người đi phía sau của Tử Lam cũng lùi lại.

Vương Tuấn Khải tiến đến một bước, Tử Lam nắm lấy cậu cũng tiến lên một bước, cả hai cứ như vậy cho đến khi chỉ còn cách nhau một bước chân, bắt đầu giao dịch.

Vương Tuấn Khải đưa bản giám định ra, đồng thời Tử Lam cũng đẩy cậu bước lên một bước. Một tay Tử Lam cầm lấy bản kết quả giám định, tay của Tuấn Khải cũng chạm được đến cánh tay Vương Nguyên, vừa ra hiệu thì đối phương liền buông tay.

Tử Lam che đi bản giám định vào người,  Vương Tuấn Khải nắm được Vương Nguyên liền kéo cậu vào lòng. Nhanh tay bế cậu lên di chuyển thật nhanh đến chiếc xe đã sớm khởi động, Thiên Bảo nhanh chóng đạp chân ga xe.

Sự gấp gáp này nảy sinh cho Tử Lam một điềm không lành. Thấy có chuyện không ổn Tử Lam liền mở bản kết quả giám định kiểm tra.

"Từ thiếu gia. Có khi nào đây là bản sao chép không?" 

"Vương Tuấn Khải anh đứng lại!!"

Đã quá trễ, xe đã khởi động chạy đi một đoạn đường, Tử Lam liền phất tay : "Mẹ kiếp. Mau, đuổi theo. Không được để bọn họ trốn thoát!!"

Vì không quen đường cho nên tay lái của Thiên Bảo có phần không nhanh, cũng vì giữ an toàn cho cả ba người. Tử Lam nhanh chóng đuổi theo, gần như đuổi kịp. Nhưng vì con đường quá hẹp nên chẳng thể nào cản được đầu xe của anh dừng lại. Tử Lam bất chấp nguy hiểm, dùng súng chỉ thiên ra hiệu.

Một tiếng *đùng* phát lên. Anh liền ấn đầu Vương Nguyên xuống ôm chặt, ánh mắt nhìn về phía sau : "Thiên Bảo. Cậu tăng tốc đi."

"Rất nguy hiểm." 

Đột nhiên vài phát súng lại vang lên, lần này là nhắm thẳng đến xe anh mà bắn. Lực bắn khiến mặt kính sau xe liền bể nát, một phát súng bắn bừa lại vô tình trúng bánh xe sau, nhanh chóng khiến cả chiếc xe mất thăng bằng lạc tay lái. Thiên Bảo đang lái với tốc độ nhanh, nhất thời chẳng thể dừng lại trong lúc này. Vừa cầm lái vừa nhấn chân thắng để ngăn sự nguy hiểm nhất có thể.

Nhưng đã muộn, chiếc xe vẫn trượt dài trên đường đất đá, vách núi gần đó hiện ra rõ ràng, Thiên Bảo liền buông ga mà dồn hết sức lực đạp thắng lại.

Cho đến khi tốc độ không còn tồn tại, chiếc xe đã rơi đến phân nửa phía trước là vách núi vực thẳm, bên dưới là những cơn sóng biển đập vào vách núi vang lên tiếng ầm ầm, sự thăng bằng còn chưa có, chiếc xe vì thế mà nhích nhẹ về phía trước, anh ôm chặt Vương Nguyên lùi về băng ghế sau : "Thiên Bảo. Nhanh ngã về phía sau."

Cân bằng về sức nặng, Thiên Bảo ngã người về sau khiến cho chiếc xe cũng giữ được yên lặng một chút.

Tình hình không ổn, anh buông Vương Nguyên ra, tay nắm lấy bản kết quả gốc cùng bản usb mà anh đã sao chép trước đó đưa cho cậu : "Tiểu Nguyên, anh đếm đến ba em phải thật nhanh nhảy ra khỏi đây. Nghe rõ chưa?"

Nắm lấy bản giám định, Vương Nguyên vẫn không buông tay, giữ chặt lấy anh bên mình : "Không, em không đi, nếu em đi chiếc xe nhất định mất thăng bằng, có chết thì cùng chết đi."

Vương Nguyên nhất quyết lắc đầu không cầm bản kết quả rời đi. Xiết lấy tay anh không buông.

"Em đừng có ngốc như vậy, nên nhớ. Cho dù anh còn bên em hay không em cũng phải trở về Vương gia lấy lại những gì của em, nhớ không?"

Vương Nguyên không biết cảnh sát đã được An Lạc gọi đến, cậu vẫn nhất định không rời đi, anh dùng chân đá thật mạnh cửa xe, khiến cửa xe mở tung ra, chiếc xe cũng vì thế là rung lắc dữ dội. Vương Nguyên biết anh sẽ dựa vào sức lực của anh mà đẩy cậu ra ngoài, nếu cậu ra ngoài thì chẳng khác nào nộp mạng cho bọn chúng, chi bằng cùng nhau rơi xuống, ít nhất sau khi gặp lại Vương Thiếu Minh cậu cũng sẽ không thẹn với lòng.

Cậu nhân lúc anh còn chưa động tay, nhanh chóng nhào đến ôm lấy anh nghiêng về phía trước, Thiên Bảo nhanh chóng bật túi hơi bảo vệ trong xe ra, cả chiếc xe trượt dài theo sườn núi đâm thẳng xuống biển.

Đồng thời đám người của Tử Lam cũng chạy tới.

Chẳng còn lại chút dấu tích nào, bọn họ nói : "Từ thiếu gia, xem chừng xe mất lái đã lao xuống vực thẳm rồi."

"Lớn chuyện rồi. Tại sao các anh lại bắn súng bừa bãi như thế hả? Còn không mau tìm đường xuống vực thẳm lấy bản kết quả cho tôi. Chuyện này còn làm không xong đừng hòng có một đồng nào!"

Tử Lam tức giận bỏ đi, những người theo sau đó vì tìm đường xuống mà cũng rời đi. Vách núi hơi nghiêng nên nhìn xuống cũng có thể thấy, chiếc xe đang dần dần bị biển lớn nuốt chửng.








End chương 53

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com