Chương 59 : Thích em từ lúc nào?
Vương Tuấn Khải cứ muốn xuất viện, anh không muốn ở lại đây tiếp xúc với mùi cồn thuốc mỗi ngày, cũng không thích chuyện San San ra vào đây mỗi ngày làm phiền đến anh, mỗi lần nhìn thấy cô ấy anh lại không ngăn được mình nhớ đến mẹ, nhớ đến một người không tồn tại.
Vương Nguyên cũng không nỡ từ chối anh, về nhà dọn dẹp thật sạch sẽ ngôi nhà từ khi cậu gặp chuyện đến nay vẫn về về đi đi không ở nhà.
Cho đến khi cậu dọn dẹp xong thì quay lại bệnh viện với anh, trên tay cầm một vài nhánh hoa hồng nhỏ màu đỏ.
Không biết nữa, có một cô bé bên dưới sảnh bệnh viện bán hoa, cô bé ấy nói đón người yêu xuất viện thì dùng hoa hồng sẽ khiến người ấy rất thoải mái.
Cậu từng đọc trên mạng, dù là nam hay nữ, trong một mối quan hệ đều sẽ thích được nhớ đến.
Cho đến khi cậu cầm theo vài nhánh hoa nhét vào tay anh, anh ngồi trên giường trắng vẫn còn chưa thoát khỏi thất thần.
"Cái này tặng anh, chúc anh xuất viện không tái phát nữa."
Hương hoa thoang thoảng lên chóp mũi của anh, khóe miệng anh vô thức cong lên, đôi mắt cũng hơi híp lại, nhìn về phía bóng lưng của cậu : "Chỉ dành cho xuất viện thôi sao? ... Hoa này không có... Ý nghĩa khác à?"
Vương Nguyên xếp xong chiếc chăn nhỏ trên giường, quay đầu nhìn lại bắt gặp đôi mắt mong đợi của anh : "... Hết rồi."
Ánh mắt anh đột nhiên tối sầm, cầm nhành hoa trong tay hơi xoay mặt.
Không chút giận hờn nào hết.
Cậu mím môi cố gắng nhịn cười, chen chúc chạy đến ngồi cùng anh trên giường trắng, bàn tay đặt trước mặt anh xòe ra, lộ chiếc nhẫn nhỏ nằm gọn gàng trong đó.
"An Lạc nói cô ấy thay anh mua chiếc nhẫn này, người sở hữu lại là em?"
Vương Tuấn Khải nhận lấy chiếc nhẫn, nghiêm túc nâng bàn tay phải của cậu lên, đeo vào ngón tay ở giữa : "Không phải lời tỏ tình... Anh chỉ muốn chiếc nhẫn này theo em hết quãng đường còn lại."
"Nhưng nếu em cho anh một cơ hội để... Anh cùng chiếc nhẫn này đồng hành cùng em thì càng tốt."
Vương Nguyên hơi nâng tay, nhìn chiếc nhẫn uốn lượn ôm trọn lấy ngón tay của cậu, ánh mắt hơi rũ xuống, cậu nói : "Anh... Thích em từ lúc nào?"
Vương Tuấn Khải hơi khó khăn nâng tay, đem cậu tựa đầu vào vai mình, anh chậm rãi nhớ lại, cũng không biết từ lúc nào cái đầu toàn nghĩ đến công việc của anh xuất hiện hình ảnh của cậu ngày càng nhiều.
"Có lẽ ngày chúng ta gặp nhau trong quán bar, đã gieo xuống một hạt giống rồi."
Từng ngày bên cạnh cậu bình yên như vậy cứ thế mà trôi qua đi, anh đã thoát được gông xiềng của công việc, áp lực của tình thân, và cả trách nhiệm lớn lao của R.F.
Những vết thương nho nhỏ trên người anh cũng đã hoàn toàn lành hẳn, chỉ có một vết thương lớn ở tay trái khiến sau khi lành nó trở thành một vết sẹo rõ rệt. Về sức khỏe anh chỉ còn đau ở tay, căn bản đã có thể trở lại công ty, nhưng quan trọng là bản thân muốn hay không.
"Anh muốn cùng em đến thăm Thiên Bảo rồi mới xuất viện, em thấy sao?"
"Anh thích thì nghe theo anh vậy."
Vương Tuấn Khải hơi nhướn mày : "Anh thích là nghe theo anh à?"
Vương Nguyên nhăn mặt suy nghĩ sâu xa hơn, hất tay anh một cái khiến anh nhăn mặt : "Anh đang nghĩ gì thế?"
"Ah..." - Anh nhẹ giọng hừ trong cổ họng một tiếng.
"Em.... xin lỗi... Anh không sao chứ?"
Cậu xoa đi xoa lại xung quanh tay anh, lo lắng vì mình mà anh lại bị thương. Cậu không muốn cứ lần này qua lần khác anh đều vì cậu mà trên người đầy thương tích, anh dùng tay còn lại ôm chặt eo cậu lại, nâng bàn tay đeo nhẫn kia lên hôn xuống : "Đi thôi."
An Lạc ngày ngày đều đi làm đều đặn, chỉ riêng thời gian rảnh sẽ đến ngay bệnh viện để thăm Thiên Bảo. Vương Nguyên và anh đến trước phòng của Thiên Bảo, cùng nhau đi vào trong.
Vương Tuấn Khải nhìn thân ảnh nằm yên trên giường, âm thầm thở dài : "Cậu ngủ lâu vậy không sợ trừ hết tiền lương cậu sao."
Vương Nguyên để chiếc túi xách xuống bàn khẽ cười : "Anh và cậu ấy có lẽ rất thân."
"Cậu ta sống trong nhà anh từ lâu. Nhưng vì lớn lên muốn tự lập nên cậu ấy muốn ở ngoài nhưng vẫn làm việc cho anh."
Nhắc đến nhà anh, cậu chợt khựng lại : "Anh không định về nhà anh sao?"
"Anh định nói với em điều này. Em chuẩn bị đồ đi, xong thì chúng ta đi."
Vương Nguyên chỉnh lại cổ áo của anh lại một chút, lắc đầu :"Bác trai... Không thích em đâu. Em nghĩ là... em ở nhà là tốt nhất."
Tiếng máy trợ tim của Thiên Bảo đột nhiên báo động, An Lạc nhanh chóng chạy đi tìm bác sĩ. Vương Nguyên chưa kịp động đến Thiên Bảo đã lập tức đưa anh cùng nhau ra ngoài. Tiếng báo động ấy khiến cậu sợ hãi. Vương Nguyên luôn mong cậu ấy tỉnh lại, vì chuyện của cậu mà cậu không muốn ai là người bị hại và bị liên lụy vì cậu nữa.
Vương Nguyên đưa anh đến ghế ngồi lại, sức khỏe của anh vẫn là cần phải tịnh dưỡng nhiều hơn, sau khoảng thời gian ngắn, bác sĩ từ trong bước ra với vẻ mặt tươi tắn : "Cậu thanh niên đây gần như có dấu hiệu tỉnh lại rồi. Thần kinh cũng đã ổn định, máu bầm cũng được tan hết. Không lâu sau chắc chắn anh ấy sẽ tỉnh lại thôi."
Vương Nguyên mở to mắt xoay người nhìn anh, không kiềm được mà lao vào người anh : "Thiên Bảo không sao rồi, anh ấy không sao nữa rồi!!!"
________________
"Mẹ kiếp."
Uông Giai Từ sau vụ thất thoát cổ phiếu dẫn đến Uông Thị bị phá sản, liền nhanh tay đến tập đoàn của Vương Chí Vỹ mà nhờ sự giúp đỡ, không ngờ lại có thể thành công mà gầy dựng lại một công ty bất động sản nho nhỏ mà sống qua ngày. Uông Ức Tinh. Con trai ông cũng chính là người từng có ý xâm hại Vương Nguyên, thời gian gần đây có phần qua lại với tập đoàn Chí Viễn mà tình cảm hai gia đình đậm càng thêm nồng.
"Tử Lam, em nói xem Tiểu Nguyên sẽ nhớ mặt anh chứ?" - Uông Ức Tinh hẹn Tử Lam đến một quán cà phê gần công ty của hắn gặp mặt, cả hai hợp tác với nhau không ít lần.
Tử Lam vỗ nhẹ tay hắn an ủi : "Anh yên tâm đi. Tiểu Nguyên cũng không phải là loại người máu lạnh đâu, nếu nhớ mặt anh nó cũng không làm gì được anh đâu."
"Em nghĩ sao nếu như chuyện giả mạo của em tiết lộ."
"Hiện tại em không biết là Tiểu Nguyên có thật sự nói dối hay không. Nhưng đã hơn một tháng, với tính cách của Tiểu Nguyên thì đã từ lâu quay lại nhà Vương gia vạch mặt em rồi."
Ức Tinh nắm lấy bàn tay cậu ta đang đặt trên bàn khẽ rung nhẹ : "Còn có anh."
Tử Lam quay mặt nhìn hắn, đơn giản là từ khi cậu ta nhờ hắn giúp thì cậu đã toàn bộ kể cho hắn nghe rồi. Sự tin tưởng hắn từ đâu cậu cũng không biết, bất giác cậu nhìn hắn, hỏi một câu : " Anh thích em sao?"
"Thời gian sẽ cho em thấy."
End chương 59
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com