Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 83 : Liệu anh ta yêu cô không?

San San nhẹ nhàng đặt thân hình của mình xuống chiếc ghế trong sảnh lớn, nơi chờ đợi tập trung của R.F, Nhất Bân nhìn cô với ánh mắt dường như không quan tâm lắm, đôi chân vẫn muốn tự nhiên như không nhìn thấy mà lướt qua.

San San ưỡn người về phía anh, sắc mặt thoải mái chặn đường, tay không yên vị mà thỉnh thoảng lại vuốt ve bờ vai của Nhất Bân, trên mặt không thể che giấu nổi sự vui mừng : "Có thể anh mất hết cơ hội với Vương Nguyên rồi, bởi vì cậu ấy gặp tai nạn rồi, Tuấn Khải sẽ quay về với tôi."

"Từ lâu tôi đã không còn xem Vương Nguyên là mục đích hôn nhân nữa rồi." - Sắc mặt Nhất Bân vốn dĩ không vui lại càng thêm tệ hơn, bởi vì anh biết cậu đang gặp nạn trong bệnh viện. Khi anh chẳng dám đến thăm cậu thì ở đây San San lại đang khua tay múa mép không ngừng.

Bởi vì sợ hãi không kiềm được lòng mà lại tiếp tục thích cậu, tiếp tục bên cạnh cậu. Tiếp tục vì có được cậu mà năm lần bảy lượt lại làm hại đến cậu. Có vẻ như tình cảm của anh nếu trở thành tình cảm một người bạn một người anh để đối tốt với cậu nhìn cậu hạnh phúc có lẽ là việc sẽ khiến anh vui vẻ hơn trước kia.

"Tôi không nhìn ra anh lại là loại người bỏ cuộc nhanh như vậy nha."

"Tại sao cô nghĩ Vương tổng có thể dễ dàng đồng ý đến bên cô?"

"Tiểu Nguyên gặp tai nạn. Nếu không thể vượt qua thì... Anh cũng hiểu mà hả?"

Nhất Bân trầm mặc một lúc, buông tài liệu cùng cô ngồi xuống ghế, Nhìn cô nghiêm túc nói : "Kết hôn... Bước vào lễ đường. Trao nhau nhẫn cưới, về cùng một nhà thì cũng là thân xác của anh ta bên cạnh cô. Cô có nghĩ rằng Vương tổng sẽ yêu cô sao?"

"Còn nữa, cô nắm chắc Vương Nguyên sẽ chết sao? Trừ khi cô là thần chết, còn không thì không có khả năng."

San San đóng băng nụ cười đang thật tươi trên môi, đôi tay cũng dần giảm linh hoạt, gương mặt liền chuyển sắc : "Chỉ cần tôi yêu anh ấy. Sẽ nhất định khiến anh ấy hạnh phúc..."

"Lý do gì mà tôi từ bỏ Vương Nguyên cô biết không? Vì cậu ấy thật sự hạnh phúc khi bên Vương tổng và ngược lại Vương tổng cũng vậy. Cô có được anh ta nhưng còn tình yêu? Cô sẽ không hiểu sự hạnh phúc mà họ có đâu."

San San nhìn anh với sắc mặt khó chịu nhưng lại không hề nói ra một tiếng nào. Nhất Bân liền chiếm ưu thế, tiếp tục hỏi : "Liệu trái tim anh ta sẽ hướng về cô?"

San San dùng tay chạm xuống bàn phát ra tiếng động thay tiếng lòng tức giận của cô : "Đủ rồi. Anh từ bỏ thì anh cứ theo con đường của anh, còn tôi thì chuyện của tôi. Hạnh phúc của tôi không thể dễ dàng mà buông thả như anh được."

San San tức giận bỏ đi, Nhất Bân chỉ biết chống tay nhìn theo, mọi chuyện ở đây anh đã không màng quan tâm đến nữa rồi, vì chẳng còn bao lâu nữa... Anh sẽ rời khỏi đây mà đặt chân đến thành phố New York, sống và làm việc ở đó một khoảng thời gian, không ngắn cũng không dài.

Một thành phố mở đầu một cuộc sống... Anh không muốn mình phải động lòng rồi lại làm chuyện sai trái khác. Anh mong sau khi quay về thì tình anh em của anh và Vương Nguyên sẽ ngày một tốt hơn. Nụ cười trên môi anh lại hiện lên rõ rệt, đôi tay chạm lấy tài liệu, tiếp tục đi làm công việc của mình.

______________

Thiên Bảo tại bệnh viện vẫn là chạy đi chạy lại giữa hai phòng, nếu như không có An Lạc trợ giúp, cậu càng bận lại thêm bận hơn.

Anh vì kiệt sức mà ngủ đến một ngày một đêm. Vương Nguyên thì tình trạng đã khá hơn nhưng vẫn còn chìm trong hôn mê. An Lạc đi đến phòng của Vương Tuấn, bắt gặp thân ảnh mệt mỏi của cậu nằm trên sofa nhỏ.

"Thiên Bảo. Anh lên giường nghỉ ngơi đi. Dù sao bên Tiểu Nguyên cũng có đèn báo tính hiệu, em săn sóc cả hai một chút rồi khi anh tỉnh chúng ta đổi?"

Thiên Bảo hơi xoa xoa vầng thái dương, bị cô nặng nề kéo dậy, cậu miễn cưỡng đứng lên, đi về phía giường nhỏ bên cạnh Vương Tuấn Khải : "Vậy.... phiền em rồi.

"Không có gì."

Thiên Bảo vừa đi thì anh cũng vừa có dấu hiệu tỉnh, tay đặt lên trán che đi ánh sáng bên ngoài, Vương Tuấn Khải khó khăn trở người lật lại, nhìn An Lạc cách đó không xa hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"5h chiều rồi thưa Vương tổng."

"Tiểu Nguyên thế nào rồi?"

"Cậu ấy chưa tỉnh. Anh muốn qua đó một chút không?"

Vương Tuấn Khải tay cứ mân mê vần trán của mình vì đau nhức, nhưng vẫn đặt chân xuống sàn nhà gắng sức di chuyển. Thiên Bảo vẫn chưa kịp nghỉ ngơi, nhảy xuống đỡ lấy anh : " Vương tổng. Anh nên ăn một chút gì đi."

"Một lát cũng được."

"Không được. Anh đã ngủ một ngày một đêm rồi."

"Tôi ngủ đi sau 5h chiều cùng ngày phẫu thuật của Tiểu Nguyên sao?"

An Lạc mở to mắt lắc đầu, chính xác là từ khi anh đem theo sự mệt mỏi mà ngủ đi thì đã hơn 24 tiếng, sau Vương Nguyên một thời gian. Thiên Bảo cùng cô thay phiên nhau chăm sóc cả hai. Thiên Bảo ép buộc anh ở lại, nếu anh vẫn muốn đủ sức để bảo vệ Vương Nguyên thì buộc lòng phải ăn một chút thức ăn do An Lạc chuẩn bị. Sau đó mới để anh nhanh chóng chạy đến phòng của cậu.

Đã hồi phục sức khỏe không kém nên bác sĩ không cấm thời gian khi vào thăm, anh bước đến giường cậu, dùng tay chạm lên những vết thương nhỏ ở trên mặt. Kiểm trả nhịp tim của cậu bình ổn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấy. Sắc mặt khi ngủ của cậu nhìn ngoan ngoãn vô cùng khiến cho người khác không muốn rời xa chút nào.

Đặt bàn tay anh bên bàn tay dần trở nên ấm áp của cậu, ánh mắt lưu luyến khiến đôi môi có chút run rẩy : "Vương Nguyên. Em nhớ anh không? Còn anh thật sự nhớ em... "

Tiếng chuông báo động liền vang lên khi anh vừa dứt lời...











End chương 83

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com