Chương 19: Tai nạn không mong muốn(P1).
Vương Khang do dự một chút cuối cùng cũng đưa ra quyết định của bản thân mình, ông đặt tay lên cửa chưa kịp gõ đã nghe tiếng Vương Yên hét thất thanh.
"Các người cút hết đi đừng ai quấy phá cuộc sống của Vương Yên tôi nữa.''
Vương Khang lặng người đi, tay ông cũng buông thõng không gõ cửa nữa. Vương Yên khóc nức nở.
"Giá như năm đó tôi không nói dối có phải hay không mọi thứ đều sẽ tốt đẹp hơn và tôi cũng có thể an ổn ở bên Hàn Văn, có thể sống đúng với con người thật của mình?"
Vương Khang bật lên tiếng cười tự trào chua xót khi nhớ về buổi lễ tốt nghiệp năm đó của Vương Yên, khóe môi ông cảm nhận được mùi vị mằn mặn của nước mắt bên tai văng vẳng tiếng dương cầm. Đúng như cô nói, nếu như năm đó ông kiên quyết một chút, mọi thứ sẽ không tồi tệ như bây giờ, A Yên của ông cũng sẽ không phải uất ức như thế này. Nhưng trên đời này làm gì có "nếu như", vậy nên ông vẫn là một người cha tồi.
"Xin lỗi con A Yên , tất cả đều do ba mà ra cả."
[...]
Vương Tuấn Khải đeo đồng hồ vào tay của mình nhưng mà vẫn không quên đưa mắt nhìn Vương Nguyên đang nghiêm nghiêm túc túc đứng trước tủ quần áo của hắn chọn cà vạt. Cậu cầm lên hai cái lên quay sang Vương Tuấn Khải thầm đánh giá.
"Không được, cái này không hợp phải chọn cái khác."
Hắn cười khổ nhìn Vương Nguyên đang đau đầu chỉ vì cái cà vạt kia, liền kéo tay cậu lại. Vương Tuấn Khải vờ cốc lên đầu cậu một cái.
"Bé hư đừng có nghịch nữa."
Vương Nguyên bĩu môi.
"Em không có nghịch."
Nói rồi lại chạy đi lựa, Vương Tuấn Khải nhìn nhìn cuối cùng vẫn chỉ có thể cười trừ để cậu muốn làm gì thì làm vậy. Lại có chút không đành lòng nhìn tâm can bảo bối của mình đau đầu liền nói.
"Cà vạt thì cái nào cũng như nhau cả thôi, em hà tất phải tốn công lựa chọn."
Mặt Vương Nguyên đen lại lườm hắn một cái.
"Anh thì biết cái gì. Cái gì cũng cần sự hòa hợp, nếu tùy ý lựa chọn theo lời anh thì người ta cần gì phân ra nhiều loại chứ!?"
Vương Nguyên đột nhiên reo lên
"A!! Tìm được rồi, là cái này nhất định không sai."
Cậu hí hửng cầm vật phẩm mình vừa tìm được chạy đến bên cạnh Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên đưa cà vạt lên cổ áo của hắn xem xét, rồi búng tay một cái.
"Tuyệt vời."
Vương Nguyên vui vui vẻ vẻ thắt cà vạt cho Vương Tuấn Khải, hắn vậy mà lại càu nhàu cậu.
"Lần sau cứ chọn đại một cái là được em không cần phải nghiêm túc như vậy đâu bé hư"
Cậu nghe xong có chút không vui nha, rõ ràng là đang giúp hắn vậy mà hắn nói như cậu đang làm chuyện dư thừa vậy. Vương Nguyên lườm Vương Tuấn Khải, tay kéo cà vạt lên đến tận cổ hắn, hắn liền ai oán.
"Bé hư...ngộp chết anh đấy."
Cậu ở thế thượng phong liền không kiêng dè, mạnh dạn nói.
"Cho anh chết luôn"
"Em vậy mà lại mưu sát chồng mình?"
"Thì đã sao? Anh dù gì vẫn chưa chết không tính là mưu sát."
Vương Tuấn Khải cười gian manh một chút, túm lấy cậu.
"Em được lắm."
Vương Nguyên có chút sợ sệt.
"Anh muốn gì?"
"Trừng phạt em."
"Trừng pha.... haha... haha... Vương....Tuấn Khải.... haha... anh mau dừng....haha....dừng lại cho em....."
Vương Tuấn Khải không để cậu nói hết câu đã ngay tức khắc cù lét cậu, Vương Nguyên bị cù lét cười đến chảy cả nước mắt, vừa tức giận nhưng lại không thể kém phần vui vẻ. Đúng vậy, là rất vui vẻ chính là nơi đâu có Vương Tuấn Khải đối với cậu đều là nơi chứa đầy hạnh phúc.
—Chúng ta sẽ mãi cười đùa như vậy nhé, Vương Tuấn Khải.—
Cả căn nhà rộn vang tiếng cười giòn giã của một tình yêu chân thành.
[...]
Vương Tuấn Khải bước ra khỏi cửa nhà vẫn không quên ngoái đầu lại nhìn Vương Nguyên bằng cặp mắt đầy luyến tiếc, hắn trong lòng oán trách buổi gặp mặt đối tác hôm nay. Cả tuần bận rộn cũng chỉ có mỗi ngày chủ nhật rảnh rỗi để ở bên bé hư của hắn vậy mà lại bị phá hỏng, trong lòng Vương Tuấn Khải ngoại trừ căm phẫn ra thì chẳng còn lại biểu tình nào khác. Vương Nguyên nhìn hắn nhăn nhó liền phì cười, con người này đã 28 tuổi rồi mà tính tình chẳng khác trẻ con, cậu đưa hai tay xoa xoa hai má hắn.
"Anh cười lên cái nào, gặp đối tác kí được hợp đồng lớn kiếm được nhiều tiền cho em, em liền có thưởng cho anh."
Vương Tuấn Khải vẫn không thay đổi, gương mặt hắn vẫn như cái bánh bao chiều. Cậu dở khóc dở cười nhìn con người đang bày bộ mặt chù ụ kia, nhẹ đặt môi mình lên má hắn, hôn hôn một cái.
"Như vậy được chưa?"
Vương Tuấn Khải được tiểu ngốc nghếch của hắn hôn liền cười tươi như hoa.
"Quá được luôn ấy chứ!"
"Được thì nhanh đi làm đi."
"Tuân lệnh bảo bối"
Nói rồi lại chạy nhanh ra xe, Vương Nguyên lắc đầu ngán ngẩm.
"Haizzz, con người này băng lãnh chỗ nào, đáng sợ chỗ nào vậy? Tôi thấy một chút cũng không có."
[...]
Vương Tuấn Khải vừa bước lên xe sắc mặt liền quay về trạng thái không mấy vui vẻ, biểu tình trên gương mặt chính là kiểu bị bắt ép phải đi. Lâm An Nhi ngồi bên cạnh cảm thấy bản thân là đang ở giữa cơn mưa tuyết mùa đông lạnh giá chứ không phải ngày xuân ấm áp như hiện tại. Cô hít thở sâu quay sang bạo gan hỏi Vương Tuấn Khải.
"Vương tổng tâm trạng anh xấu như vậy có nên nghỉ ở nhà không?"
Vương Tuấn Khải chăm chú nhìn vào điện thoại mà trả lời bâng quơ
"Cô nghĩ xem?"
Lâm An Nhi nghĩ nghĩ nghĩ, nghĩ mãi vẫn là một con số không liền chuyển hướng chủ đề cuộc nói chuyện.
"Thế vì sao anh lại khó chịu? Chắc không phải là chuyện của Vương tiểu thư đi?"
Hắn bỏ điện thoại xuống đưa mắt sang nhìn cô thư kí của mình, giọng nói không lạnh không ấm truyền vào tai Lâm An Nhi.
"Đừng nhắc người đó trước mặt tôi. À mà lần trước ý tứ của tôi cô còn chưa rõ?"
Lâm An Nhi giật mình, thái độ của hắn đối với Vương Yên từ khi nào đã hoàn toàn lạnh nhạt đến thế này, cô miên man nhớ về tuần trước, như nhận ra được điều gì Lâm An Nhi quay sang nhìn Vương Tuấn Khải liền có chút ngạc nhiên. Hắn vừa rồi không phải đang nổi cáu hay sao, đột nhiên lại mỉm cười là vì chuyện gì?
Thư kí Lâm liếc nhìn trộm phát hiện Vương tổng là đang nhắn tin với Vương Nguyên, bất chợt mỉm cười, suýt chút nữa cô đã để lỡ mất một sự thật tốt đẹp rồi.
[...]
Sau gần một giờ đồng hồ cuối cùng chiếc xe Audi màu đen của Vương Tuấn Khải cũng chịu dừng lại trước một nhà hàng năm sao sang trọng - Bách Hương.
Suốt quãng đường đi Vương Tuấn Khải cứ dán mắt vào điện thoại của mình vừa đến cửa lại bày ra vẻ mặt băng lãnh nhưng đâu đó vẫn hiện lên sự nuối tiếc. Miễn cưỡng gửi một tin nhắn thoại với nội dung "tạm biệt." hắn nhanh chóng cất điện thoại đi tiêu sái mà bước vào trong theo sau là Lâm An Nhi cùng với trưởng phòng chiến lược Lý Phàm.
Vừa thấy bóng dáng Vương Tuấn Khải thấp thoáng ngoài cửa, Tạ tổng liền hân hoan cả lên miệng giảo hoạt gọi hai tiếng "Tuấn Khải!!!" vô cùng tự nhiên và thân thiết. Hắn vừa nghe thấy liền lịch sự cúi chào khuôn miệng vẽ lên một nụ cười thương mại.
"Tạ tổng, tôi đến trễ. Thất lễ rồi."
Tạ Doãn liền khua tay, cười cười.
"Gì mà khách sáo thế, nào, ngồi xuống đi."
Vương Tuấn Khải gật đầu sau đó kéo ghế ngồi xuống lúc này mới chú ý đến bên cạnh Tạ Doãn còn có một cô gái đang ngồi, hắn cũng không bận tâm lắm bởi bây giờ hắn cần phải kí xong cái hợp đồng này để quay về với bé hư của hắn. Vừa nghĩ đến Vương Nguyên ở nhà Vương Tuấn Khải liền khẽ cười nhưng rồi cũng nhanh chóng thu hồi mọi cảm xúc lại nhẹ giọng nói.
"Tạ tổng về dự án sắp tới của hai công ty tôi nghĩ...."
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị Tạ Doãn ngắt lời.
"Ể, Tuấn Khải đừng gấp gáp, nào, chúng ta dùng bữa trước rồi hẳn bàn công việc cũng chưa muộn."
Vương Tuấn Khải hắn hiểu rõ tình huống này là gì, lại muốn mượn công việc để nói chuyện riêng tư đi. Nhưng mà dù muốn dù không Vương Tuấn Khải vẫn không thể làm mất lòng đối tác được liền miễn cưỡng gật đầu. Trong suốt bữa ăn hắn một câu cũng không nói, cứ tập trung ăn uống phần của mình. Bầu không khí yên ắng đến quỷ dị, cô gái bên cạnh Tạ Doãn từ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn Vương Tuấn Khải trong lòng thầm cảm thán.
Người này vì sao lại hoàn mỹ như vậy chứ!?
Cô ta không kiềm chế được vội vàng bắt chuyện với Vương Tuấn Khải.
"Vương tổng, chào anh! Em là Tạ Vũ Hy là em gái của Doãn ca, rất vui khi gặp anh."
Vũ Hy cười e thẹn, Vương Tuấn Khải lại hời hợt đáp cho có lệ.
"Ừm, chào cô."
Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc không khí lại rơi vào sự trầm mặc. Vũ Hy trong lòng tò mò bức bối khó chịu liền đánh liều hỏi hắn.
"Vương tổng, mẫu bạn gái lí tưởng của anh là như thế nào vậy?"
Tạ Doãn phì cười.
"Vũ Hy em thẳng thắn quá rồi đấy."
Vương Tuấn Khải buông dao nĩa xuống ánh mắt vô cùng lãnh đạm, Lâm An Nhi hiểu là hắn không muốn trả lời câu hỏi đó liền thay hắn đáp.
"Tạ tiểu thư Vương tổng chúng tôi không muốn trả lời mấy câu hỏi đời tư, vậy nên mong cô....."
Lâm An Nhi bắt gặp cái nhíu mày của Tạ Vũ Hy liền ngập ngừng trong giây lát. Cô ta giọng khinh bỉ hướng thư kí Lâm mà buông lời nhục mạ.
"Từ bao giờ mà chó lại thay chủ trả lời mấy câu hỏi này vậy? Thật là vô lễ quá rồi đi."
Lâm An Nhi trong lòng thầm phán xét.
—Nhân cách thì thuộc tầng lớp hạ đẳng mà muốn trèo cao sóng vai cùng Vương tổng? Xin lỗi, cô một góc của Vương Nguyên cũng không bằng.—
____________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com