Chương 23: Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng tỉnh lại.
Vương Nguyên thức trắng mấy đêm chăm sóc cho Vương Tuấn Khải không ăn uống đúng bữa lại thêm cơ thể cậu vốn dĩ khá yếu còn có bệnh tim bẩm sinh nên rất dễ nhiễm các bệnh cảm mạo thông thường. Mặc dù Diệp Ngân đã khuyên can hết lời nhưng mà Vương Nguyên vẫn cứng đầu không nghe mãi đến hôm qua cậu lên cơn đau tim dọa Diệp Ngân một phen kinh hãi.
"Con đó Nguyên Nguyên, muốn chăm sóc Tuấn Khải mẹ không cản con nhưng mà con lao tâm lao lực như vậy, không ăn uống gì có biết là rất nguy hiểm hay không? Lại nói con muốn vào nằm chung với nó để thân già này chăm sóc hai đứa à?"
Vương Nguyên ngồi trên ghế im lặng nghe Diệp Ngân giáo huấn ngoài câu xin lỗi ra cậu chẳng nói gì cả. Bà cũng không muốn trách cậu nhiều mắng cậu thêm hai ba câu nữa lại quay sang dỗ dành cậu.
"Nguyên Nguyên của mẹ rất ngoan mà, nghe lời mẹ ăn uống đầy đủ đi con, mẹ không muốn con xảy ra chuyện gì đâu."
Vương Nguyên giương mắt nhìn bà cậu chợt nhận ra hốc mắt của Diệp Ngân đỏ hoe đã ngấn nước rồi, bàn tay bà ấm áp vuốt vuốt mái tóc cậu.
"Ngoan, ăn chút gì đi con."
Vương Nguyên không nói gì gật đầu vài cái sau đó cầm lấy bát canh nóng hổi trên bàn mà Diệp Ngân mang đến uống một hơi hết sạch. Bà nhìn thấy điều này liền mỉm cười.
"Nguyên Nguyên rất ngoan."
[...]
Vương Nguyên mang mấy cái khăn đi giặt lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Diệp Ngân với mấy nhân viên của công ty, cậu nép người ở một góc gần đó mà quan sát.
Diệp Ngân đỡ trán xoa xoa hai bên thái dương nghe thư kí Lâm trình bày tình hình công ty hiện tại.
"Chủ tịch phu nhân, hiện tại công ty đang có mấy bản hợp đồng cần phải giải quyết nhưng mà Vương tổng hiện tại thì...."
Diệp Ngân thở dài não nề hỏi thư kí Lâm.
"Có thể dời lại đến khi Tuấn Khải hồi phục không?"
Lý Phàm nằm ở tổ chiến lược cảm thấy việc dời lại là không khả thi liền lên tiếng.
"Chủ tịch phu nhân việc tạm hoãn lại có khả năng sẽ gây ra thua lỗ lớn cho công ty chúng ta nên tìm đối sách khác thay vì hoãn nó lại."
"Biết là thế hưng cậu xem công ty chúng ta có mấy ai đủ khả năng đủ để toàn bộ công ty tin tưởng?"
Lý Phàm do dự.
"Quả thật là không có ai."
Thư kí Lâm như nhớ ra điều vì liền lên tiếng nhưng cùng lúc đó Vương Nguyên cũng bước ra ngoài.
"Chủ tịch phu nhân tôi biết một người có khả năng."
"Mẹ, con có thể... "
Diệp Ngân xoay người nhìn Vương Nguyên đang cầm mấy cái khăn trên tay, gương mặt vô cùng nghiêm túc nhìn bà. Đột nhiên Diệp Ngân cảm thấy ánh mắt của Vương Nguyên vô cùng quen thuộc, phải rồi, ánh mắt này rất giống ánh mắt cương quyết của Vương Tuấn Khải lúc hắn mới vừa lập nghiệp.
"Nguyên Nguyên con muốn nói gì?"
Vương Nguyên nhẹ giọng nói nhưng mà đằng sau sự nhẹ nhàng đó là một sự đanh thép không có gì có thể làm lung lay.
"Con sẽ thay anh ấy hoàn thành dự án này."
Diệp Ngân ngạc nhiên tột độ mở to mắt nhìn Vương Nguyên.
"Con nói thật sao Nguyên Nguyên? "
Vương Nguyên kiên định gật đầu, Diệp Ngân vốn dĩ đang đau đầu không biết phải làm sao vừa thấy cậu xác nhận liền vui sướng khôn xiết, nếu là Vương Nguyên thì bà vô cùng an tâm, đột nhiên như nhớ ra điều gì bà quay sang thư kí Lâm.
"Thư kí Lâm khi nãy cô là muốn đề bạt ai sao?"
Vương Nguyên cùng lúc cũng hướng mắt sang nhìn Lâm An Nhi trong ánh mắt pha lẫn giữa sự tò mò và lãnh đạm. Thư kí Lâm liền huơ tay cười cười.
"Thật ra người mà tôi muốn đề bạt là Vương Nguyên ạ"
Vương Nguyên nhíu mày.
"Sao lại đề bạt em ạ?"
Lâm An Nhi nửa thật nửa đùa nói.
"Em ở bên cạnh Vương tổng lâu như vậy chị nghĩ bản kế hoạch ấy chắc chắn em cũng đã thấy qua, lại nói lúc nào Vương tổng cũng hỏi ý kiến của em rồi mới quyết định bấy nhiêu thôi đủ biết em có năng lực như thế nào rồi."
"Chị quá lời rồi."
Lý Phàm ngẫm nghĩ một lúc liền reo lên.
"Phải rồi lần trước là em giúp đỡ Vương tổng trong dự án với Tạ thị đúng không?"
Diệp Ngân híp mắt cười.
"Còn có chuyện này nữa sao?"
"Đúng vậy ạ, lần đó bên Tạ thị muốn chèn ép chúng ta Vương tổng đang công tác ở Singapore về không kịp may mà có Vương Nguyên mọi chuyện mới được giải quyết ổn thỏa."
Diệp Ngân vẻ mặt tự hào, ý cười cũng ngày một đậm.
"Nguyên Nguyên của mẹ thật giỏi a~~~"
Vương Nguyên chỉ lặng lẽ gật đầu.
"Cũng không có gì to tát con giúp được gì thì hay phần đó thôi ạ."
Thư kí Lâm đột nhiên lên tiếng hỏi.
"À, Vương Nguyên khi nào em bắt đầu?"
"Càng sớm càng tốt ạ."
"Vậy mai chị sẽ mang toàn bộ tài liệu qua cho em."
Vương Nguyên gật đầu đồng ý. Diệp Ngân lại có chút lo lắng.
"Nguyên Nguyên con nên nghỉ ngơi rồi hẳn bắt đầu công việc. "
Vương Nguyên vội ngắt lời Diệp Ngân.
"Con không sao đâu ạ, hôm đó con đã làm loạn lên con không muốn mình như vậy nữa, chỉ có công việc mới có thể giúp con tạm quên đi anh ấy một chút."
Ánh mắt cậu u buồn nhìn lấy mũi dép của mình không muốn ngẩng lên, Diệp Ngân thấy vậy cũng im lặng không nói thêm bất kỳ điều gì.
[...]
Quả thật sau khi nhận được tài liệu từ Lâm An Nhi, Vương Nguyên liền dành rất nhiều thời gian cho nó. Vương Tuấn Khải đã nằm viện hôn mê một tuần rồi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy công việc cũng vì điều đó mà đã trì hoãn một tuần rồi, ngẫm nghĩ thời gian lại thì chỉ còn vài ngày nữa là phải gặp đối tác bàn về hợp đồng, Vương Nguyên không thể lơ là được.
Cậu mỗi ngày đều ngồi trên sofa làm việc với cái máy tính, thi thoảng sẽ đến thăm Vương Tuấn Khải. Bác sĩ bảo tình trạng sức khỏe của hắn chuyển biến rất tốt, thể chất của người trẻ tuổi hồi phục vô cùng mau nên không cần quá lo lắng, nhưng mà còn việc khi nào hắn tỉnh lại thì còn tùy thuộc vào gia đình. Vương Nguyên cũng vì thế mà ngày nào cũng ngồi bên giường bệnh trò chuyện với một khúc gỗ.
"Vương Tuấn Khải hôm nay đã là ngày thứ 10 anh nằm bất động ở đây rồi đấy, muốn nhân viên công ty chê cười Vương tổng của họ lười biếng hay sao?"
"..."
"Anh à, mau tỉnh dậy đi, lời hứa anh còn chưa thực hiện em không cho phép anh ngủ nữa, mau dậy nhanh lên."
"..."
"Vương Tuấn Khải anh mà còn không chịu tỉnh dậy là em bỏ nhà đi đấy, em sẽ biến mất cho anh khỏi tìm được em luôn đấy."
"..."
"Em nhớ anh lắm..."
Đáp lại Vương Nguyên vẫn chỉ là khoảng không yên ắng, Vương Tuấn Khải một câu cũng không đáp lại. Cậu nắm chặt lấy bàn tay bất động của hắn mà mèo nheo, khóc như một đứa trẻ bị cướp đi món đồ mà nó yêu thích nhất vậy. Diệp Ngân nhìn thấy không khỏi quặn lòng, mọi thứ bà đều có thể giúp Vương Nguyên nhưng mà lại không thể giúp cậu gọi Vương Tuấn Khải dậy.
Thời gian Vương Nguyên ngồi trò chuyện với Vương Tuấn Khải ngày một thưa dần đến kì hạn của hợp thì hầu như không thấy bóng dáng cậu đâu cả. Diệp Ngân ngồi bên giường bệnh vừa gọt trái cây vừa thở dài trách móc Vương Tuấn Khải.
"Con đó Tuấn Khải, muốn trốn việc thì có thể xin nghỉ phép mà. Con xem con nằm lì ở đây người chịu khổ không phải Vương Nguyên hay sao?"
Vương Tuấn Khải vẫn im lặng, máy điện tâm đồ kêu píp píp đều đều.
"Con mau tỉnh lại trả một Vương Nguyên hoạt bát lại cho mẹ. Suốt ngày thấy nó đầu tắt mặt tối với công việc mẹ đau lòng lắm, thằng bé lại không phải người trong nghề, lại nói con đó, hùng hổ tuyên bố không cần gia đình giúp đỡ vào việc làm ăn của mình giờ thì hay rồi. Tiểu tổ tông à, mẹ van con mau tỉnh lại đi."
Mí mắt hắn khẽ động, ngón tay cũng bắt đầu phản ứng. Con dao vốn dĩ trên tay Diệp Ngân lại rơi xuống sàn nhà leng keng một tiếng, bà có chút hốt hoảng.
"Tuấn Khải, con....con nghe mẹ nói phải không? mở mắt ra nhìn mẹ đi Tuấn Khải... Tuấn Khải.... Bác sĩ, bác sĩ đâu hết rồi?"
Sau tiếng hét thất thanh của Diệp Ngân một đội ngũ y bác sĩ liền chạy tới, Vương Tuấn Khải nghe những tiếng ồn ào ầm ĩ liền nhíu mày lại cố gắng mở mắt ra. Đôi mắt hắn ngờ nghệch nhìn mọi thứ xung quanh tất cả đều mờ mờ ảo ảo, toàn thân hắn cứng ngắc tay chân không nhấc lên nổi, Vương Tuấn Khải cảm nhận được từng cơn đau dần xâm chiếm lấy các tế bào, bả vai hắn lúc này như đang bị ai đó ghì chặt bên tai tất cả đều lad những âm thanh ù ù cạc cạc.
_______
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com