Chương 4: Cảm ơn mẹ!!!
Tiếng của Chủ tịch phu nhân vang lên đầy uy vũ liền khiến cho Tuệ Hoa hồn bay phách lạc. Cô lúc này nơm nớp lo sợ, sợ bản thân mình đã chọc giận Diệp Ngân. Tuệ Hoa cứ nghĩ mình ở thế thượng phong mà trù dập Vương Nguyên nhưng thật không ngờ lại khiến bản thân phải đối đầu với vị Chủ tịch phu nhân quyền cao chức trọng này. Cô ngàn vạn lần cũng không thể lường trước được sự có mặt của Diệp Ngân ngày hôm nay. Tâm tình của Tuệ Hoa lúc này ngoại trừ hai chữ sợ hãi ra thật không biết lấy gì để miêu tả cho đặng. Diệp Ngân đảo mắt đều quanh căn phòng làm việc, giọng lãnh khốc hỏi tất cả mọi người có mặt ở đấy.
"Là ai khiến Nguyên Nguyên của ta chịu ủy khuất?"
Vương Nguyên lúc này mới đi đến trước mặt bà, đôi môi giảo hoạt vẽ lên một nụ cười tươi tắn.
"Mẹ, không ai khiến con ủy khuất cả."
Bà thấy Vương Nguyên cười như vậy đủ hiểu là cậu chỉ đang giả vờ, lại đưa mắt nhìn sang Vương Tuấn Khải liền thấy một bộ dáng lãnh đạm của hắn. Xoa đầu Vương Nguyên lại bâng quơ trách cứ Vương Tuấn Khải.
"Có phải là Tuấn Khải nó khiến con chịu ủy khuất không? Con cứ nói mẹ chủ trì công đạo cho con."
Vương Nguyên nghe thấy như vậy liền nhìn Vương Tuấn Khải một cái, song, lại quay sang nhìn Diệp Ngân khí chất ung dung ánh mắt hiện rõ ý cười. Cậu vui vẻ như vậy cũng đúng thôi bởi vì người phụ nữ này đây chính là người yêu thương cậu nhất so với mẹ ruột chính là tốt hơn gấp trăm lần. Vương Nguyên lúc này cứ như trẻ con mà bám vào cánh tay của Diệp Ngân làm nũng.
"Con đến để đưa tài liệu cho anh ấy thôi, mẹ xem sấp tài liệu này dày không? Haizzz, dày như vậy thế nào cũng tăng ca làm việc đêm, con chỉ là lo cho sức khỏe của anh ấy nên mới buồn thế này a~"
Vương Tuấn Khải lúc này chỉ cảm khái hành động của Vương Nguyên bằng một câu là nói dối không biết ngượng miệng rồi đi, nhưng suy đi nghĩ lại cậu vẫn là vì tất cả mọi người ở đây mà phải nói dối như vậy. Ai trong công ty này cũng ngầm thừa nhận một điều rằng chọc đến Vương Nguyên chính là chọc đến Diệp Ngân cũng như là tự tìm đường chết cho mình. Tuệ Hoa là biết rõ tính tình Vương Nguyên hiền lành không muốn hại ai nên sẽ không vì mấy câu sỉ vả ấy mà mách lẻo với Diệp Ngân, được nước lấn tới, Tuệ Hoa càng không coi Vương Nguyên ra gì mãi cho đến ngày hôm nay cũng hiểu được cảm giác tự tìm đường chết là như thế nào. Trong lòng cô lúc này rối loạn vô cùng, cứ phập phồng sợ hãi, chỉ cần Vương Nguyên nói ra đầu đuôi ngọn ngành với Diệp Ngân thì đời cô coi như xong.
Nhìn thấy Tuệ Hoa cứ nhìn mình ánh mắt dường như đang muốn nói gì với cậu, Vương Nguyên thầm cười nhạt trong lòng. Cô ta là đang cầu xin cậu sao? Thật có chút buồn cười với hành động đó. Cậu quay sang Diệp Ngân từ tốn nói một câu làm cho mọi người chấn kinh.
"Mẹ à, chúng ta lên phòng Tuấn Khải nói chuyện đi. Ở đây mọi người còn phải làm việc nữa."
Vương Nguyên vẫn hòa nhã tươi cười, Vương Tuấn Khải lại nhìn cậu hồi lâu cuối cùng kết luận một điều Vương Nguyên chính là kiểu người không thích chuyện thị phi luôn cam chịu mọi thứ ủy khuất bao nhiêu cũng sẽ không nói ra, ngoài cậu có thể cười rạng rỡ nhưng trong lòng quả thật chẳng ai biết được cậu là đang cô đơn như thế nào.
Diệp Ngân nhìn Vương Nguyên một chút, ánh mắt của cậu thật sự khiến bà cho dù muốn ở đây vạch mặt hung thủ cũng không ở lại được. Bà phì cười một cái véo má cậu một cách yêu, miệng nói câu trách móc nhưng nghe ra lại vô cùng cưng chiều.
"Ánh mắt của con đúng là vũ khí lợi hại. Mẹ chịu thua con luôn rồi. Nhưng mà trước khi đi mẹ muốn nói một điều với tất cả mọi người có mặt lúc này, con là con dâu ngoan của mẹ bất kể ai đối đầu với con chính là đối đầu với mẹ, đừng nhân từ quá Nguyên Nguyên à nếu chịu ủy khuất gì thì phải nói với mẹ, con không cần phải sợ ai cả. Ai khi dễ, ai miệt thị con thì cứ trực tiếp đuổi đi mẹ cho phép con làm điều đó."
Vừa nói vừa nhìn tất cả mọi người, sự lãnh khốc của Diệp Ngân so ra chỉ có phần hơn chứ không hề kém cạnh Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên lúc này nhẹ gật đầu đáp "Con biết rồi a!", trong lòng lúc này dấy lên cảm giác vô cùng ấm áp. Cậu mơ hồ nhớ về tuổi thơ của bản thân mình, một tuổi thơ thiếu vắng tình yêu thương của người mẹ. Vì thế cho nên từ lúc kết hôn cho tới bây giờ cậu thật sự rất trân trọng người mẹ chồng này.
Thật ra Vương Nguyên là con cùng cha khác mẹ với Vương Yên, mẹ cậu chỉ là nhân tình của ba cậu ở bên ngoài mà thôi. Sau khi có cậu thì hai người họ định giải mọi chuyện cho mẹ Vương Yên biết nhưng mà còn chưa kịp nói đã bị bà ta phát hiện.
Mọi chuyện vỡ lở, mặc dù mẹ Vương Yên đã gây xào xáo một trận kinh thiên động địa nhưng ba cậu vẫn nhất quyết mang hai mẹ con cậu về nhà, không đám cưới rình rang không hôn lễ long trọng tất cả chỉ trong âm thầm mà mang mẹ con cậu về. Không danh phận, không có lấy một quyền hạn nào mẹ cậu bị người ngoài khinh thường nhưng vẫn kiên trì giữ cậu lại. Sau tám tháng mười mấy ngày mang thai mẹ cậu vì bị mẹ Vương Yên đả kích mà sinh sớm hơn dự định lại thêm sức khỏe không tốt nên bà đã qua đời trên giường mổ ngay lúc cậu vừa mới lọt lòng.
Sinh ra không có mẹ lớn lên lại phải nhịn nhục rất nhiều, bị ghét bỏ trong chính ngôi nhà của mình, thậm chí tới cả chồng cũng chỉ là hờ hững như không có vậy, bao nhiêu cay đắng cùng tủi nhục cậu đều trải qua hết cả rồi đến bao giờ mới cho cậu thưởng thức vị ngọt của cuộc đời này đây? Ba tháng nữa sao? Ngay khi hợp đồng giữa hai công ty kết thúc cậu và hắn cũng kết thúc đoạn nghiệt duyên này, rồi cậu sẽ được hạnh phúc chăng?
Vương Nguyên nhìn Diệp Ngân thật lâu thật lâu sau đó nhẹ nhàng như cơn gió ôm bà thật chặt. Ai cũng bất ngờ trước hành động đó của Vương Nguyên, Diệp Ngân lại thấy rất đỗi bình thường liền vuốt ve tấm lưng gầy guộc của cậu.
"Sao nào? Con muốn làm nũng sao?"
"Mẹ. Con.... Cảm ơn mẹ rất nhiều. "
"Hửm???"
"Cảm ơn mẹ đã yêu thương con. Cảm ơn mẹ đã không ghét bỏ con như người khác. Cảm ơn mẹ luôn bao dung thấu hiểu cho con."
"Được rồi, chúng ta lên phòng làm việc của Tuấn Khải đi mẹ có nhiều chuyện muốn nói với con lắm Nguyên Nguyên."
Nhìn thấy Diệp Ngân và Vương Nguyên vô cùng thân thiết như vậy trong thâm tâm Vương Tuấn Khải có chút gì đó dao động, hắn nghĩ tới Vương Yên thế nhưng vừa nghĩ đến trong đầu hắn lại hiện lên gương mặt của một người khác mà không phải cô. Gương mặt của một nam nhân an tĩnh ngủ say, nhìn trong rất yên bình, hắn nhận ra người đó cái gương mặt ấy chính là Vương Nguyên. Không thể nào trong lòng hắn chỉ có mình Vương Yên làm sao có thể là Vương Nguyên được và từ bao giờ cậu đã bủa vây lấy tâm trí hắn. Vương Tuấn Khải lắc đầu vài cái thật mạnh xem như thanh tĩnh đầu óc, Vương Nguyên thấy hắn hành động lạ liền hỏi.
"Anh sao vậy, Tuấn Khải?"
"Không sao."
"Ừm, mà anh đừng làm việc quá sức nhé. Nếu không anh....."
"Tôi đã nói là không sao mà. Em đừng có làm như...."
Vương Tuấn Khải quát lên khiến ai cũng giật mình, Vương Nguyên cũng không ngoại lệ, cậu cúi đầu thấp giọng nói ra ba chữ "xin lỗi anh." Diệp Ngân thấy vậy có chút xót thương cho tiểu hài tử hướng về phía hắn, bà lạnh giọng nói.
"Vương Tuấn Khải, con lên phòng cùng mẹ nói chuyện."
Nói rồi bà kéo Vương Nguyên vào trong thang máy, hắn chầm chậm theo sau. Vương Tuấn Khải thật sự không hiểu nổi bản thân mình nữa rồi, lúc nãy chẳng phải rất thèm nghe câu quan tâm của cậu sao? Sao đột nhiên lại cáu gắt khi Vương Nguyên quan tâm chứ? Hắn đứng một góc trong thang máy thi thoảng lại liếc sang nhìn Vương Nguyên, hắn lại nhận ra một điều nữa, ánh mắt của cậu.... Sao lại buồn đến thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com