Chương 5: Hối hận!?
Về đến phòng làm việc của Vương Tuấn Khải, Diệp Ngân không hề kiêng dè đây là công ty trực tiếp la mắng hắn.
"Con đó Tuấn Khải, mẹ thật sự quá thất vọng về con rồi. Bảo vệ Nguyên Nguyên là trách nhiệm là bổn phận là nghĩa vụ con phải làm vậy mà con lại để cho nhân viên trong công ty xem Vương Nguyên như không khí mà sỉ vả khi dễ? Có phải con ghét Nguyên Nguyên đến mức như thế không? "
Vương Tuấn Khải im lặng không đáp, Vương Nguyên lại thấy bầu không khí này có chút khó thở rồi đi liền hướng về phía của Diệp Ngân nở một nụ cười gượng gạo.
"Chủ tịch phu nhân, người không cần vì con mà phải nổi nóng với Vương tổng."
Giống như Vương Tuấn Khải từng nói, trước mặt mọi người Vương Nguyên tha hồ mà diễn cái vai "vợ hiền dâu thảo" nhưng mà sau lưng thì cậu không có cái quyền tỏ ra thân thiết với họ.
Cũng đâu phải người thân gì đi!?
Là "người nhà" nhưng lại không phải "người nhà"? Lòng cậu nguội lạnh, chua xót tự khinh miệt cho chính số phận của mình.
Diệp Ngân nghe đến bốn từ "Chủ tịch phu nhân" lửa tức bừng bừng nổi lên, liền mắng Vương Nguyên một trận.
"Nguyên Nguyên con vừa mới gọi mẹ là cái gì? Chủ tịch phu nhân? Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi là con phải gọi là mẹ, vì sao con lại...."
Bà còn chưa nói xong Vương Nguyên liền đánh gãy lời bà, ngữ khí có chút gượng ép gương mặt cố nắn ra một nụ cười miễn cưỡng.
"Chủ tịch phu nhân xin đừng nói vậy. Phu nhân cũng biết rõ mối quan hệ giữa con và anh ấy chỉ là hợp đồng, người không cần phải vì con mà la mắng Vương tổng. Con tự biết giới hạn của mình là ở đâu, đúng là trên giấy tờ con là người hợp pháp được ở bên anh ấy nhưng mà....tình cảm của anh ấy không dành cho con."
Diệp Ngân lặng im câm nín, Vương Tuấn Khải sững người một chút. Vương Nguyên vậy mà lại chịu nhiều ủy khuất như vậy. Phải rồi hắn đã quên mất một điều, sau ba tháng nữa hai người họ chính thức thành người dưng rồi, sẽ không còn một người nào đó mỗi ngày đều nấu những món ăn ngon cho hắn, sẽ không còn một ai ngồi trước cửa nhà hơn hai tiếng đồng hồ mặc cho thời tiết lạnh cóng vẫn kiên trì đợi hắn về,.... Cuộc sống của Vương Tuấn Khải rồi sẽ quay trở lại như ban đầu mà hắn muốn nhưng ngay thời khắc này trong lòng Vương Tuấn Khải không phải là cảm xúc hân hoan mà lại sinh ra một cảm giác lo sợ, mất mát, sợ bản thân mình sẽ đánh mất đi một thứ tốt đẹp.
Diệp Ngân cũng không còn bộ dạng nổi giận mắng người như lúc nãy nữa, thay vào đó là một gương mặt đầy nét thương tâm mà nhìn Vương Nguyên. Phải, cậu nói đúng. Bà biết tất cả, biết rõ về cuộc hôn nhân hợp đồng này, biết rất rõ về mọi ẩn khuất đằng sau vai diễn "vợ chồng hạnh phúc" của cả hai người. Chính vì quá hiểu rõ về mọi thứ nên kể từ ngày Vương Nguyên kết hôn cùng Vương Tuấn Khải, Diệp Ngân chưa ngày nào xem cậu là người ngoài, nhìn cái cách cậu chăm sóc Vương Tuấn Khải từng chút một Diệp Ngân lại càng thêm yêu thương Vương Nguyên nhiều hơn, thật sự không mong muốn cái hợp đồng này chấm dứt rất muốn cậu ở lại nơi này. Sự yêu thương mà Diệp Ngân dành cho Vương Nguyên ngày một lớn, bà luôn chăm sóc, quan tâm, lo lắng cho cậu như con trai ruột của mình nhưng mà Vương Nguyên lúc đó đã nói một câu khiến bà chạnh lòng, cơ hồ có một nỗi buồn đang quấn lấy tâm tư của Diệp Ngân.
"Chủ tịch phu nhân, con chỉ có thể gọi người là 'mẹ' trước mặt người khác nhưng khi chỉ có chúng ta ở đây thì từ 'mẹ' đó con không có tư cách gọi. Sáu tháng sẽ trôi qua nhanh thôi, khi hợp đồng giữa hai công ty kết thúc con sẽ rời khỏi căn nhà này cũng như là kết thúc vai diễn 'vợ hiền dâu thảo'."
Nghĩ nghĩ vài điều Vương Nguyên lại nói tiếp khiến Diệp Ngân từ chạnh lòng mà chuyển sang khổ tâm.
"Chị Vương Yên là một người vô cùng tốt, con tin sau một thời gian nữa chị ấy sẽ quay về thôi. Lúc đó..." Vương Nguyên dừng một chút rồi cười nhẹ một cái "Lúc đó gia đình này sẽ tự khắc hoàn hảo thôi."
Tiếc thay nó không có phần của con.
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên thật lâu, hắn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu nhưng rồi lại không biết bản thân mình nên hỏi từ đâu, lấy tư cách gì để hỏi cậu? Vương Tuấn Khải chưa bao giờ thấy bản thân mình tịch mịch như vậy, cũng chưa từng nghĩ qua bản thân lại tổn thương người khác nhiều như thế. Đầu óc của hắn miên man một chút nhớ về hai tháng trước hắn đã đối xử tệ như thế nào với Vương Nguyên.
[...]
Bầu trời của ngày hôm đó vẫn xanh thăm thẳm, trong veo như đôi mắt của Vương Nguyên. Cậu vẫn như thường lệ mà chuẩn bị bữa sáng cho Vương Tuấn Khải sau đó sẽ dọn dẹp nhà cửa một chút, rồi sẽ cùng chị giúp việc đi chợ mua vài thức vặt vãnh. Cuộc sống của cậu ở đây chính là một vòng tuần hoàn như vậy, không có những cuộc tụ tập bạn bè sôi nổi, không có những buổi hẹn hò lãng mạn cùng chồng mình,... Cuộc sống chỉ có tẻ nhạt cùng tẻ nhạt mà thôi.
Đang đứng trả tiền mớ rau củ mình vừa mới lựa xong, điện thoại rung lên đổ chuông hai tiếng nhìn lướt qua tên người gọi tới Vương Nguyên liền ngay lập tức bắt máy, giọng có chút khẩn trương.
"Alo, Tuấn Khải anh gọi em có việc gì sao?"
Vương Tuấn Khải đang chuẩn bị tài liệu cho buổi họp bàn về chiến lược kinh doanh mà công ty sắp hướng tới, sắp xếp một hồi thì thấy thiếu một vài tài liệu phân tích thị trường mà hắn đã soạn tối qua. Vương Tuấn Khải nhíu mày, định quay về nhà hắn lấy nhưng nhìn lại đồng hồ trên tay hắn, thời gian quả thật không cho phép quay về nhà. Còn khoảng 30 phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu hắn chỉ có một biện pháp duy nhất là gọi điện về nhà nhờ Vương Nguyên mang đến công ty cho hắn. Hết cách rồi, Vương Tuấn Khải liền lấy điện thoại ra ấn số của cậu, sau hai hồi chuông liền có người nghe máy giọng có chút gấp gáp, xung quanh nghe rất ồn ào, tiếng người này trả giá tiếng người kia rao bán hàng,.... Vương Tuấn Khải sắc mặt không đổi, giọng nói không nóng không lạnh hỏi Vương Nguyên.
"Cậu có ở nhà không? "
"Không có, em đang đi chợ. Anh cần em giúp gì sao?"
Vương Nguyên càng lúc càng khẩn trương, mỗi lúc một căng thẳng hơn, cậu cố kiềm chế bản thân không được hỏi Vương Tuấn Khải mấy câu quan tâm.
"Ừm, cậu về nhà lấy giúp tôi sấp tài liệu để ở ngăn bàn bên trái bàn làm việc trong phòng tôi." Nghĩ một chút Vương Tuấn Khải lại bổ sung thêm: "Sấp tài liệu màu xanh lục ấy."
Vương Nguyên chưa kịp đáp lại đã nghe tiếng tút tút từ bên kia truyền tới.
Tắt máy rồi!?
Vương Nguyên không nghĩ ngợi quá nhiều sợ sẽ khiến tâm tình của mình trở nên u ám, liền gấp gấp rút rút chạy về nhà lấy tài liệu cho Vương Tuấn Khải.
Đến trước công ty của Vương Tuấn Khải, cậu vừa khẩn trương vừa nơm nớp lo sợ. Lấy điện thoại ấn số Vương Tuấn Khải, chớp mắt liền có người bắt máy.
"Em tới rồi."
"Cậu đẩy cửa vào đi, đứng đó đợi tôi sẽ ra lấy."
Vương Nguyên ngoan ngoãn nghe theo đẩy cửa bước vào bên trong, phút chốc cậu phát ngốc ngay tại chỗ mọi thứ đều không phải quá xa lạ với cậu chỉ là trình độ nghiệp vụ ở đây quá cao rồi đi, ai cũng đang nghiêm túc làm việc của mình.
Đứng chôn chân tại chỗ, thang máy ding một tiếng phía sau cánh cửa ấy là một người có khí chất vô cùng lãnh đạm. Nghe mọi người hô "Chào giám đốc." Vương Nguyên nhắm mắt cũng biết người này là Vương Tuấn Khải. Mỉm cười nhìn người kia đi về phía mình, giá mà trên mặt hắn hiện lên một nụ cười thì tốt biết mấy.
"Tài liệu đâu?"
Vương Tuấn Khải đứng trước mặt cậu, chất giọng thanh lãnh hỏi cậu một cách cộc lốc. Mọi người cũng tò mò nhìn xem giám đốc của họ là đang nói chuyện với ai, vừa đưa mắt nhìn thì thấy là một cậu trai nhỏ nhắn thấp hơn hắn tận một cái đầu, Vương Tuấn Khải đứng trước cậu cơ bản là không thấy cậu ở đâu. Mà nhìn hai người họ lại thấy vô cùng đẹp đôi, một người thanh lãnh cao ngạo một người lại rụt rè e thẹn, nhìn cách hai người họ nói chuyện với nhau ai cũng mơ hồ đoán ra đây là người vợ hờ của giám đốc họ.
Nghe Vương Tuấn Khải hỏi, Vương Nguyên liền rụt rè đáp lại.
"Đây ạ."
Vương Tuấn Khải nhận lấy sấp tài liệu trong tay Vương Nguyên, để lại câu "Cảm ơn." sau đó liền quay lưng rời đi. Nhưng đi được hai bước liền cảm nhận được có người níu áo mình lại, hắn nhìn đồng hồ đeo tay còn 5 phút nữa sẽ bắt đầu họp không quay lại phòng họp sẽ không kịp. Cố gắng kiềm chế cảm xúc một chút, xoay người lại đối mặt với người phía sau lưng mình.
"Còn chuyện gì?"
Vương Nguyên vẫn cúi đầu, nhút nhát không dám đối mặt với hắn. Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu như vậy liền sinh ra tức giận.
"Cậu rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Em.... em chỉ muốn hỏi là trưa nay anh có về nhà ăn cơm không thôi?"
"Không."
"Ưm, vậy anh ở công ty nhớ ăn uống nhé đừng bỏ bữa. Công việc của anh em không thể quản lý được nhưng mà.... Sức khỏe của anh em có thể..... "
"Cậu nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì đi ngay đi, cậu có biết cậu làm hao phí thời gian của tôi không? "
"Em xin lỗi, em không cố ý chỉ là...."
"Vương Nguyên, cậu đừng có giả vờ quan tâm tôi được không? Tôi cảm thấy kinh tởm lắm."
"Em....em... "
"Đủ rồi, cho dù cậu có làm gì thì tôi cũng không thể yêu cậu được. Tôi là thẳng nam chỉ yêu thích con gái còn đối với cậu chính là ghê tởm. Cậu hiểu chứ?"
Không gian trong công ty lặng ngắt như tờ, mọi người đến cả thở cũng không dám trong lòng thầm cảm thán giám đốc của họ quá là thẳng thắn rồi đi. Nói rồi không thèm nhìn Vương Nguyên một cái Vương Tuấn Khải trực tiếp xoay người rời đi để lại mình cậu đứng chôn chân tại đó. Khóe mắt Vương Nguyên cay cay, nước mắt lưng tròng Vương Tuấn Khải vừa mới nói cái gì? Ghét loại người như cậu, ghê tởm loại người như cậu?
Bầu trời ngày hôm đó vốn rất trong xanh lại vì tâm trạng của người nhìn mà thiên biến vạn hóa trở nên u ám não nề. Vương Nguyên chầm chậm bước về nhà, từ lần đó trở đi đa phần ai trong công ty cũng có loại ánh nhìn khinh bỉ đối với cậu nhưng cũng có những người chân thành quan tâm cậu, dành sự thương cảm cho cậu chỉ có điều... số lượng quá ít mà thôi.
[...]
Vương Tuấn Khải lại nhìn Vương Nguyên, hắn cuối cùng cũng quyết định lên tiếng sau một màn trầm mặc từ nãy đến giờ.
"Vương Nguyên, cậu thật sự không hối hận sao?"
Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải bằng ánh mắt kinh ngạc sau đó lại quay sang nhìn Diệp Ngân trạng thái của bà ngạc nhiên cũng không kém Vương Nguyên là bao. Vương Tuấn Khải vẫn lạnh nhạt lặp lại câu hỏi của mình.
"Bị ép phải kết hôn với tôi, cậu đã bao giờ hối hận chưa?"
Hối hận?!? Có hối hận không? Hiển nhiên là có rồi, nhưng không phải hối hận về việc kết hôn cùng anh mà hối hận về việc không thể gặp anh sớm hơn chị ấy.
Vương Nguyên khẽ mỉm cười, một nụ cười vui buồn lẫn lộn.
"Có chứ."
___________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com