Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Mẹ không hiểu con!?

Hối hận? Có hối hận không?

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải thật lâu, rất lâu sau mới lên tiếng đáp.

"Có chứ."

Em hối hận vì không thể đem bản hợp đồng đó kéo dài thời gian một chút để em được ở bên anh lâu một chút.

Vương Tuấn Khải có chút sáo rỗng mà hướng mắt về phía Vương Nguyên, ánh mắt đó như phức tạp lại như trống rỗng chẳng có gì mà nhìn thấu cả tâm can của cậu.

Nghe câu trả lời của Vương Nguyên, Diệp Ngân trong lòng như có lửa cứ thấp thỏm không an tâm dời tầm mắt lên người Vương Nguyên. Sự chua xót bắt đầu giằng xé trong tâm tình của bà khi nhìn thấy hai tay cậu bấu chặt lại đặt trên đùi giấu đi những đợt run rẩy. Tư vị của xót thương đang dần chiếm lấy từng tế bào cảm xúc trên mặt Diệp Ngân, giọng nói trở nên nghẹn ngào không còn mang theo khí tiết thanh lãnh nữa, nó cứ nghẹn ứ lại nơi cuống họng đắng ngắt của bà.

"Nguyên Nguyên.... Con hối hận sao?"

Vương Nguyên nở một nụ cười ấm áp với Diệp Ngân nhưng đằng sau sự ấm áp đó bà cảm nhận rõ được sự cô đơn, lạnh lẽo mà cậu đang gánh chịu.

"Con hối hận lắm. Hối hận vì con chỉ có thể là kẻ mãi chạy theo sau anh ấy lại chẳng thể khiến anh ấy hồi tâm chuyển ý mà yêu con. Hối hận vì không thể làm trái với hợp đồng, không thể ở bên anh ấy cả đời này. Chủ tịch phu nhân người nói xem con làm sao không hối hận được đây?"

Không gian tĩnh lặng, nặng nề giống như có mấy tảng đá đè lên trong lòng mỗi người. Vương Tuấn Khải muốn nói gì đó nhưng lại thôi cuối cùng là rơi vào sự trầm mặc, hắn có lẽ đã tổn thương cậu quá nhiều rồi.

Vương Nguyên vẫn gượng gạo mỉm cười nhưng trong lòng lại mang theo một nỗi buồn tê tái hệt như bầu trời u ám của hôm đó, ngày mà Vương Tuấn Khải khẳng định rằng bản thân hắn mãi mãi cũng không yêu cậu, đối với cậu chỉ có miệt thị mà thôi. Một giọt nước trong suốt lăn dài trên gò má giống như cảm xúc phút chốc vỡ òa ra khiến cậu không khống chế được, lại giống như bao nhiêu ủy khuất mà cậu phải gánh chịu suốt thời gian qua cuối cùng cũng không thể đè nén được nữa. Vương Nguyên khóc, khóc một cách âm thầm lặng lẽ, khóc trong đau đớn tuyệt vọng.

Vì sao lại yêu người này? Vì sao lại chọn cho mình một con đường đầy mảnh vỡ của thủy tinh vậy?

Cậu đưa tay lau đi mấy giọt nước mắt yếu đuối kia, vẻ mặt mang theo chút tiếu ý đầy gượng ép nhẹ giọng nói.

"Chị Vương Yên sẽ sớm quay lại thôi, rồi mọi thứ sẽ quay về quỹ đạo vốn có của nó. Tuấn Khải, có thể hay không lúc đó.... đừng xem em như người xa lạ?"

Có cái gì đó đang bóp chặt trái tim của Vương Tuấn Khải, có cái gì đó khiến lòng hắn đau âm ỉ. Vì sao khi Vương Nguyên nói ra điều đó mọi cảm xúc của hắn đều bủa vây lấy một chữ buồn?

Vương Tuấn Khải im lặng mãi đến lúc Vương Nguyên rời đi hắn vẫn im lặng, hắn không biết phải trả lời thế nào. Hắn yêu Vương Yên yêu ánh mắt dịu dàng trong veo ấy, hắn yêu Vương Yên yêu cái cách làm nũng đáng yêu của cô, hắn yêu Vương Yên yêu từ cái lần đầu tiên hắn nghe cô đánh dương cầm.

Nhưng mà......

Bây giờ hắn không thể xác định được mình còn yêu Vương Yên say đắm như lúc trước hay không....

Suốt ba tháng qua người ở bên hắn là Vương Nguyên, chăm sóc lo lắng cho hắn cũng là Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải đã rất nhiều lần tự hỏi rốt cuộc hắn đối với cậu là yêu thích hay ghét bỏ đây? Những lúc làm cậu buồn tủi hắn lại thấy áy náy trong lòng, lúc chứng kiến nhân viên trong công ty nhạo báng cậu hắn lại không kìm chế được muốn cho họ một bài học,...

Vương Yên và Vương Nguyên ai mới là người mà Vương Tuấn Khải yêu đây?

Là Vương Yên sao!?

Vậy tại sao lại đối tốt với Vương Nguyên khiến cậu lầm tưởng rồi đau lòng?

Có lẽ vì thương hại đi!?!

[...]

Vương Tuấn Khải tâm tư rối bời suốt buổi họp đều không thể tập trung được khiến các cổ đông trong công ty khó chịu. Trưởng phòng kinh doanh vừa thuyết trình xong bài báo cáo của mình, một trong mười mấy vị cổ đông ngồi đó lên tiếng.

"Vương tổng, cậu ổn chứ? Tôi biết là cậu có tâm sự nhưng ít nhất cũng nên để tâm vào buổi họp của chúng ta chứ."

Vương Tuấn Khải lúc này mới hồi phục tinh thần một chút khẽ nói hai từ "xin lỗi" sau đó tuyên bố cuộc họp kết thúc tại đây. Diệp Ngân ho khan hai tiếng nói:

"Xin lỗi tất cả cổ đông có mặt ở đây. Hôm nay Tuấn Khải nó không được khỏe cho lắm, mong mọi xem lại những thành tích của nó mà xí xóa cho nó lần này."

Giọng Diệp Ngân đều đều vang lên không nóng không lạnh, các cổ đông trong công ty ít nhiều cũng nể mặt bà, từng từng người một rời khỏi phòng họp để lại hai mẹ con họ. Đợi tất cả mọi người rời khỏi hết rồi bà mới truy vấn Vương Tuấn Khải.

"Tuấn Khải, con vì sao lại lơ là thế?"

Vương Tuấn Khải mơ hồ trả lời.

"Con cũng không rõ nữa."

"Vì Nguyên Nguyên phải không? "

Vì Vương Nguyên? Hắn thật sự vì câu nói của cậu mà u buồn hay sao?

"Con không biết. "

Diệp Ngân thở dài nói với Vương Tuấn Khải:

"Từ lúc Nguyên Nguyên rời khỏi công ty mẹ thấy con cứ trầm ngâm suốt, cả công việc con cũng không quan tâm đến từ trước đến giờ con đâu có như vậy. Kể cả lúc quen con bé Vương Yên đó con cũng không lơ là trong công việc như thế này."

"Không phải như vậy, con chỉ là....."

Không để Vương Tuấn Khải nói nhiều Diệp Ngân liền đánh gãy lời hắn.

"Mẹ nói thật, lúc trước con quen với Vương Yên là xuất phát từ sự mến mộ yêu thích tiếng đàn của con bé chứ không phải cái gọi là tình yêu như con nghĩ. Nhưng mà con đối với Nguyên Nguyên lại khác, con thích trêu chọc thằng bé thích làm cho thằng bé đau lòng nhưng rồi lại không kiềm chế được muốn bảo hộ cho thằng bé. Tuấn Khải con nên......"

"Mẹ không hiểu con đâu."

Vương Tuấn Khải gắt gỏng, mẹ hắn chưa bao giờ giảng giải nhiều như vậy với hắn, lúc trước cũng chỉ có vài ba câu luôn ủng hộ mọi việc hắn làm nhưng những việc liên quan đến Vương Yên bà lại tỏ ra khí chịu khi nhắc đến thậm chí có lần cãi nhau một trận lớn với hắn nữa. Còn đối với Vương Nguyên thì chính là hết mực đối đãi xem cậu như người thân trong gia đình, rốt cuộc mẹ hắn vì sao lại phân biệt đối xử như vậy?

Mặc kệ Vương Tuấn Khải gắt gỏng như thế nào Diệp Ngân vẫn thong thong thả thả nói hết những gì mình cần nói.

"......con vẫn là nên xác định lại tình cảm của mình, nên định nghĩa rõ ràng giữa tình yêu và sự mến mộ. Mẹ là mẹ của con, là người chứng kiến con lớn lên nếu mẹ không hiểu con thì trên đời này cũng không ai hiểu con cả."

"Mẹ là đang thiên vị Vương Nguyên, A Yên luôn quan tâm mẹ vì điều gì mà mẹ lại ghét bỏ cô ấy chứ? Còn Vương Nguyên đã cho mẹ uống bùa mê gì mà mẹ hết mực bảo vệ cậu ta?"

Vương Tuấn Khải không khống chế được bản thân mình, xúc cảm mãnh liệt trào dâng khi có người coi thường người yêu của hắn và không tin vào tình yêu hắn dành cho cô.

Diệp Ngân hơi kích động, trong quá trình trưởng thành của Vương Tuấn Khải không bao giờ có cái gọi là lớn tiếng với ba mẹ nhưng hôm nay lại vì đứa con gái chẳng ra gì, bỏ trốn chỉ vì không muốn kết hôn mà lớn tiếng cãi nhau với bà. Lửa giận trong Diệp Ngân bùng nổ liền hung hăng mắng Vương Tuấn Khải.

"Nguyên Nguyên có cái gì không tốt? Ít nhất vẫn tốt hơn loại con gái lẳng lơ như Vương Yên. Con nói Vương Yên tốt đẹp đến vậy thì giải thích cho mẹ xem vì sao nó phải đào hôn ngay trước ngày hôn lễ diễn ra? Nó yêu con vì sao lại không muốn kết hôn với con? Hãy xem lại những mối tình đổ vỡ của con đi, tại sao họ lại chia tay với con? Chẳng phải chỉ vì tính khí thất thường, nóng nảy của con hay sao? Rồi con nhìn lại quãng thời gian mà Vương Nguyên bên cạnh con đi thằng bé đã bao giờ than phiền về con chưa?"

Vương Tuấn Khải nộ khí thật rồi, hôm nay sẽ lại giống như hôm đó mà cãi nhau với mẹ hắn.

"Mẹ thì biết cái gì chứ? Cậu ta một thằng con trai bệnh hoạn, tại sao lại bắt con yêu thích cậu ta? Đó giờ mẹ có bao giờ xen vào chuyện tình cảm của con đâu, vì sao tới Vương Nguyên mẹ lại muốn quản?"

"Con im ngay cho mẹ, con không được mắng Vương Nguyên là đứa bệnh hoạn. Thằng bé đối đãi với con tốt như vậy, trái tim con là sắt đá hay sao mà không cảm nhận được? "

"Mẹ thôi đi chuyện tình cảm của con xin mẹ đừng có xen vào. Con yêu ai, thích ai cũng không đến lượt mẹ quản. Cậu ta đối tốt với con là vì điều gì? Hừ, chẳng phải vì tiền của nhà mình sao?"

Vương Tuấn Khải đứng dậy đẩy ghế ngã về phía sau, nổi giận đùng đùng mà bỏ đi. Diệp Ngân vốn muốn thúc đẩy mối quan hệ giữa hắn và cậu kết quả lại thành ra như thế này khiến cho cả hai ngày một xa cách hơn. Đỡ lấy trán thở dài một tiếng, ảo não rồi lại thở dài.

"Đến bao giờ con mới nhận ra Nguyên Nguyên mới là người yêu con đây Tuấn Khải?"

Diệp Ngân lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho một dãy số lạ.

【Gửi tài liệu đó cho con trai tôi đi】

Nhanh như cắt số kia trả lời tin nhắn của bà.

【Dạ, phu nhân】

Diệp Ngân tắt điện thoại nắm chặt nó trong tay.

"Tuấn Khải mẹ sẽ không để con mù quáng như vậy đâu."

[...]

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com