Chương 31 : Hành có vị vừa chua lại vừa cay
Vương Nguyên vốn không nghĩ chung cư này lại thoải mái đến như vậy. Chỉ cần một ly trà ngọt cũng có thể khiến cảm xúc của mình bình ổn thêm phần nào. Đứng nhìn thành phố dưới kia trong tầm mắt. Chợt cảm thấy mình đã vì những ảnh hưởng của ước mơ mà bỏ qua quá nhiều điều tươi đẹp trong cuộc sống. Dù biết đó là ước mơ duy nhất của mình nhưng... Có đáng không?
Cầm trên tay quyển sách " Tôi thích em như gió thổi tám nghìn dặm ". Là quyển sách duy nhất mà cậu đem theo. Xem ra sự thay đổi này cũng không có gì là khó chịu. Tại sao cứ phải gò bó bản thân vào một thứ không thoải mái...
Vương Tuấn Khải trở về nhà sau một ngày dài sắp xếp toàn bộ lịch tại công ty. Chỉ cần một phút anh vắng mặt cũng có thể để lại những hợp đồng chất đống trong phòng làm việc. Phải thừa nhận là tâm trí anh hiện tại chẳng còn mang tính chất công việc nữa. Chỉ nghĩ đến sau khi trở về chung cư của người nào đó... Sống một cuộc sống riêng của hai người thì sẽ như thế nào...
" Thiếu gia. Đàn Piano được di chuyển ra xe rồi. Chúng ta... Có đi không? "
" Có. "
Đêm qua lưu lại cùng với Hạ Niên cứ ngỡ là cậu sẽ thay đổi. Nhưng không. Cậu luôn hỏi anh những câu hỏi về Vương Nguyên. Người ngốc cũng biết là lòng đố kị của cậu đối với Vương Nguyên lớn đến như thế nào. Anh càng ở đây thì càng lúc càng tự trói mình vào thế giới áp lực này mà thôi.
Đem tâm trạng hào hứng ra ngoài cùng chiếc chìa khóa xe trên tay. Thản nhiên lái xe đi trong ánh mắt hoài nghi tột độ của Hạ Niên. Cậu đứng thẩn thờ trên tầng cao. Mỗi một giây phút đều muốn biết anh đã đem Vương Nguyên đi đến chân trời góc biển nào rồi. Cậu đương nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
" Chỉ một cái tát muốn tôi bỏ cuộc? Đừng có hòng!!! "
********
Cẩn thận kêu gọi người mang chiếc đàn vào trong chung cư của cậu khi vừa đến nơi. Căn chung cư được sắp xếp gọn gàng nên để thêm một cây đàn cũng không chiếm diện tích là bao nhiêu. Chỉ cần cậu thích. Anh tìm một nơi khác rộng rãi hơn cũng còn được.
Vương Nguyên lấp ló ở căn bếp nhỏ nhìn chiếc đàn được đặt ở gần cạnh cửa sổ. Đôi mắt cậu dần dần sáng lên khi nhìn thấy nó. Bản thân đang làm gì cũng không biết.
" Vương Nguyên? "
" ........... "
" Vương.... Nguyên??? "
" À. Hả? "
" Thích đến vậy? "
" Hì. Ừm!!! "
Nụ cười mỉm của cậu tươi đến mức không nhìn thấy mặt trời. Chỉ nhìn ngắm phút chốc cậu đã quay lại căn bếp kia tiếp tục việc thực hiện những món ăn cho bữa tối. Vương Tuấn Khải vươn vai một cái dài. Ngã lưng xuống chiếc sofa bên cạnh tận hưởng không khí ấm áp chẳng khác gì gia đình này. Vẻ mặt mãn ý thấy rõ.
Một lúc sau. Cậu đem hết những món ăn đã hoàn thành đặt lên bàn. Tháo ra chiếc tạp dề đáng yêu ấy khỏi người. Vui vui vẻ vẻ ra ngoài. Căn phòng không có tiếng động gì ngoài những tiếng động của thủy tinh va chạm với nhau ở bếp... Và tiếng thở đều đặn của anh.
Bước đến gần anh một chút. Vương Tuấn Khải để tay lên bụng mà thiếp đi từ lúc nào cũng không hay biết. Đôi chân dài cong lại khó khăn cuộn mình trên sofa. Xem ra những công việc hôm nay ở công ty không dễ dàng gì mới khiến anh thành ra bộ dạng này. Nhìn thật sự trẻ con không chịu được.
Cậu khẽ lắc đầu mỉm cười. Tiến vào trong phòng của chính mình lấy ra chiếc chăn ấm áp mà đắp cho anh. Không quên ân cần chỉnh chu lại tư thế chỉ sợ anh giữa chừng mà rớt xuống khỏi sofa không chừng.
" Hạ Niên... "
" Hửm? "
" Hạ Niên... Anh... "
Vương Nguyên đem đôi mắt của mình thu nhỏ lại nhìn anh. Anh trong khi ngủ cũng mơ mơ màng màng gọi tên người khác. Anh bị mộng du ư? Lườm anh một cái. Vẫn nở lên nụ cười thánh thiện kia. Cậu đem chiếc chăn ấy kéo lại một cách mạnh mẽ. Giận dỗi bước xộc vào trong phòng ném lại chiếc chăn lên giường. Để cho anh lạnh chết đi cũng được!!!
Lời nói của Vương Tuấn Khải vẫn chưa hết. Ngay lúc cậu vừa quay lưng đi thì anh đã mê man nói tiếp đó vài câu nói. Vài câu nói nhưng đủ để bộc lộ nơi yếu đuối nhất của anh...
" Hạ Niên... Anh xin lỗi... Anh mệt... Rồi.... "
Chu mỏ đứng sau cánh cửa nhìn lén sắc mặt đang rất không vui vẻ của Vương Nguyên. Lam Vị Y chỉ biết vò vạt áo đến nhăn nheo vẫn không dám hỏi. Vừa lúc nãy vẫn còn vui vẻ mà???
Miệng vừa lấy can đảm hỏi thì Vương Nguyên đột nhiên bước đến gần anh một lần nữa. Nắm lấy tay anh lay động mạnh mẽ nhằm kêu gọi anh thức dậy. Cô nhìn cũng không dám can thiệp.
" Vương Tuấn Khải anh dậy ngay cho tôi!!! "
Nheo mắt ngơ ngác tỉnh giấc. Đưa tay lên dụi mắt vài cái nhìn cực kì ngốc nghếch. Chân mày càng lúc càng nhíu lại bộc lộ sự khó chịu của mình cho cậu thấy.
" Em làm gì vậy!!! "
" Ai cho anh ngủ ở đây. "
" Ý em là vào phòng? "
" Cũng không được!!! "
" Em ăn trúng thuốc nổ rồi? "
" Anh còn ở đây nữa là tôi cắn chết anh đó!! Anh về nhà mà ngủ đi!!! "
" What??? "
Vương Nguyên bĩu môi phồng má dùng lực kéo anh đứng dậy. Nhắm đến cửa với ý định là đá anh ra ngoài. Nếu gọi tên người yêu của anh thì anh về nhà mà ngủ với người ta. Lưu luyến ở đây làm gì. Cậu không thèm!!!
Đẩy anh ra ngoài thành công. Cậu không một chút chần chừ nào cả mà đóng sầm cửa lại. Khuôn mặt vẫn chưa giãn chân mày ra được. Mạnh mẽ vào phòng một mình ở trong đó. Khiến người như Vị Y cũng khó xử không ngừng.
" Vương Nguyên!!! Em điên rồi sao? Mau mở cửa!!! "
Gõ cửa cả một thời gian dài cũng chẳng đón nhận được giọng nói của cậu đáp trả lại. Chỉ khiến những căn chung cư bên cạnh bị gõ đến ảnh hưởng. Phải thò đầu ra để xem xem ai là hung thủ.
" Này cậu. Muốn tìm người khác cũng đừng phiền những người không liên quan chứ cậu!!! "
Chán ghét lườm người bên cạnh một cái. Âm thầm dừng tay lại. Anh thật sự không hiểu được tính nết của cậu sao có thể thay đổi hơn cả thời tiết như vậy chứ. Anh căn bản không muốn ở nhà nên mới đến đây... Kết cục lại thành ra như vậy. Có thảm không chứ...
" Cậu... Chủ ơi? "
" Chuyện gì!! "
" Cậu không ăn bữa tối nữa sao? "
" Không ăn!!! "
" Ờm... Thiếu gia... Đang gọi cậu kìa... "
" Không nghe không biết không quan tâm. Kêu anh ta về đi!!! "
" Nhưng mà... Bên ngoài lạnh lắm luôn á... "
" Để anh ta chết cóng luôn cũng được!!! "
" Nhưng mà... "
" Cô còn nói nữa là tôi cho cô ra ngoài luôn á!!! "
Lam Vị Y im lặng trong vòng một giây. Không dám nói gì thêm nữa. Bữa ăn được đem ra thịnh soạn lại chẳng ai động đến. Đang yên đang lành tự nhiên lại có mâu thuẫn. Căn phòng cứ như vậy mà trở nên lạnh lẽo hơn...
Phía sau cánh cửa kia. Vương Tuấn Khải vẫn chưa rời đi. Ma sát hai tay vào nhau giữ ấm. Anh tựa vào bức tường cạnh cánh cửa kia mà ngồi xuống. Ngã đầu vào đó mà thiếp đi. Anh thà ở đây còn hơn trở về ngôi nhà kia.
Trong đầu đột nhiên dâng lên những đoạn kí ức đã qua. Anh từ khi nào đã chán ghét những khoảnh khắc bên cạnh Hạ Niên rồi? Mỗi khi từ bỏ công việc để trở về nhà thì điều mà anh muốn chính là bình yên. Chứ không phải lúc nào cũng có những chuyện khiến anh đau đầu.
Mỗi lúc một cảm thấy mối quan hệ này càng đi xa điểm đến. Không hề giống trong mong đợi ban đầu.
Nhưng mà đối với Vương Nguyên thì sẽ thấy bình yên? Bình yên thì chưa thấy. Đã thấy tối nay một giám đốc tập đoàn như anh phải ngủ ngoài đường rồi.....:v
Everybody say yeah:v Mọi ngừi 20/10 dui dẻ
{\__/}
( ● ●)
/ > ♡
( tym to pự )
By_Nguyet_Nu_Anh_Trang
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com