Chương 7 : Ghen tỵ
Hậu đậu trong việc phục vụ người khác. Vương Nguyên không quen với chiếc khay trên tay với những lần đầu tiên đem thức uống đến cho khách. Trải qua một chút cũng trở nên quen tay hơn. Đôi khi liếc mắt nhìn Tiểu Ngôn như tìm kiếm động lực. Không sao cả. Bên cạnh cậu còn có cậu ấy mà...
" Ờm... Vương Nguyên? "
" Ảh? "
" Có bàn mới vào ngồi ở bên ngoài hoa viên ấy. Em giúp chị đem thức uống ra đó được không? "
Gật đầu như gà mổ thóc. Cậu thật sự muốn giữ công việc này. Như vậy thì ba cậu sẽ không vì tiền học phí mà mỗi ngày đều phải lo lắng nữa. Không những vậy cậu còn có thể chi tiêu cho riêng mình. Chẳng liên quan đến ai...
Trên tay là vài ly trà ngọt lạnh dùng trong lúc chờ đợi thức uống chính. Vương Nguyên cẩn trọng đến từng bước chân. Chầm chậm tiến ra ngoài hoa viên của tiệm. Dừng chân lại một bàn nhỏ ân cần đặt nước xuống. Nói câu nói cửa miệng : " Nước của... "
Hạ Niên ngước mặt gật đầu một cái thay lời cảm ơn. Chạm vào mắt cậu chính là khuôn mặt có nét quen thuộc này. Cậu cũng không thể quên đi được... Chỉ vừa gặp hôm qua. Hạ Niên là người trong khung ảnh mà cậu làm vỡ. Tình huống như vậy cậu muốn nói trọn vẹn một câu nói cũng khó huống hồ gì có thể giữ được bình tĩnh.
Dương Hạ Niên dừng mắt trên thân hình của cậu. Cũng chính là cảm thấy cậu thật quen mắt. Nhớ lại người được các bài báo chí đăng lên với nội dung là người cùng Vương Tuấn Khải kết hôn ngầm trong mấy ngày qua. Cậu quay mặt qua Vương Tuấn Khải bên cạnh. Dần dần bốn người ngồi đó lần lượt liếc mắt nhìn cậu như tội nhân thiên cổ. Không gian như lắng đọng lại giây phút này. Một chút cũng không trôi đi.
" Cậu ấy không phải người kết hôn với anh sao? " - Câu nói đầu tiên phát ra đánh tan bầu không khí này chính là của cô bạn thân Hạ Niên.
Mức độ vui vẻ của anh khi nhìn cậu liền hạ xuống còn mức âm. Lập tức đứng dậy khỏi bàn. Không cần biết cậu cho phép hay không. Nắm lấy cánh tay cậu mà kéo đi ngược ra phía bên ngoài. Chính là đang cố ý để cậu tránh mặt đi.
" Ahh. Đau. Anh làm gì vậy!!! "
" Tôi mới chính là người hỏi câu đó. Cậu đang làm gì ở đây vậy? Phục vụ? Cậu có thể làm ngưng làm tôi xấu hổ được không!!! "
" Tôi cũng không phóng hỏa giết người. Cái gì là làm anh xấu hổ!!! "
" Tiền của Vương Gia chưa đủ thỏa mãn cậu? Cậu lại phải chạy đến đây làm phục vụ? "
Vương Nguyên phì ra một tiếng cười nhỏ. Thì ra anh nghĩ cậu bước vào nhà anh chính là vì tiền. Xem ra anh cũng xem thường cậu quá rồi. Liếm môi quay lại dùng đôi mắt kiên định mất mà đối đầu với anh. Mỗi chữ mỗi câu đều toát lên sự mạnh mẽ không khuất phục : " Vừa mới đây mà anh quên rồi? Vậy để tôi nhắc anh nhớ. Anh nói giữa chúng ta sẽ không liên quan mà? "
" Nhưng mà... "
Bị câu nói của cậu cản ngay cổ họng. Muốn nói gì tiếp theo cũng hoàn toàn quên sạch. Quay lưng đi một chút soạn văn bản trong đầu. Sau khi quay lại thì đã thấy Đạt Sinh mon men đến gần cậu. Nhìn cậu như bảo bối nằm ở viện bảo tàng. Cứ lướt ánh mắt lên xuống. Cảm thấy người con trai này có chút gọi là dễ thương. Chọt chọt thử đôi má phúng phính của cậu vài cái.
" Ể. Cậu là người của Vương Tuấn Khải sao? Không tồi nha. "
" Không phải chuyện có cậu. Vào trong. "
" Cậu đừng có mà vô lí như vậy. Mình chỉ muốn làm quen một chút. À xin chào. Tôi tên Lục Đạt Sinh. Là bạn của tên này. "
Đưa tay về phía cậu thật tâm làm quen. Vương Nguyên cầm trên tay khay sắt. Có chút ngại ngùng trước mặt nam nhân này. Chỉ đơn giản gật đầu. Không dám chạm tay : " Chào ạ... Thật ngại quá. Tay của tôi... "
" Ây. Không sao. "
Đạt Sinh nhanh nhẹ nắm lấy bàn tay cậu lắc nhẹ một cái. Có lẽ vì cậu ngượng việc bản thân làm phục vụ cho khách. Nên việc chạm tay sẽ khiến nhiều người e ngại. Đối với Đạt Sinh thì không. Nhìn thấy dánh vẻ của Vương Nguyên cũng không phải là thuộc về loại người không ngay thẳng. Từ cái nhìn đầu tiên đã có thiện cảm.
Hạ Niên rón rén theo sau Lục Đạt Sinh không rời. Nhìn ngắm thần sắc Vương Nguyên một chút. Đáy mắt dâng lên một cảm giác hoàn toàn ngược lại. Không hề thấy thiện cảm đối với cậu một chút nào. Cố gắng vẽ lên một nụ cười. Xen vào giữa cái bắt tay của hai người. Khoác tay lên vai cậu làm quen.
" Ah. Tôi là Dương Hạ Niên. Cứ gọi Hạ Niên là được. Chúng ta... Vào trong cùng ngồi một lát đi. Tuấn Khải. Em đưa cậu ấy vào trước. Bọn anh từ từ vào sau. Ha. "
Tỏ ra thân thiện kéo Vương Nguyên vào bàn đã định. Để lại anh chàng trai ngơ ngác đứng lại. Cảm thấy nhân sinh quá là khó hiểu rồi.
Lục Đạt Sinh choàng lấy vai anh. Trơ ra bộ mặt ngưỡng mộ : " Vương thiếu gia của chúng ta thật có phúc hưởng rồi. Cưới được một người đẹp đến như vậy... Còn quen được một em người yêu hiểu chuyện. Hình như hai người họ chẳng có chút mâu thuẫn nào cả. "
" Đừng nhắc đến Vương Nguyên. "
" Cậu làm vậy là đang tổn thương em ấy đấy. "
" Nếu cậu thích... Tôi tặng cậu. "
" Quân tử nhất ngôn đấy nhé. "
Lại lần nữa anh ngơ ngác nhìn cậu. Đạt Sinh tung tăng chạy vào trong. Chọn vị trí ngồi cạnh bên Vương Nguyên. Thỏa sức nhìn ngắm mỹ nhân của bạn thân mình. Anh rõ ràng là buộc miệng nói ra. Không phải Đạt Sinh thật sự muốn tiếp cận cậu đấy chứ!!!
Giữ khuôn mặt khó chịu ấy mà trở vào bàn. Cứ nghĩ rằng hôm nay sẽ được một bữa thoải mái cùng Hạ Niên. Cuối cùng vẫn là gặp cậu. Đạt Sinh dùng ly nước của mình đưa đến cạnh cậu. Dường như anh thật sự để tâm với cậu rồi.
" Thật ngại quá... Tôi còn phải làm việc... "
" Ngồi với chúng tôi một chút thôi. "
Đạt Sinh thật sự muốn giữ cậu ở lại. Liên tục đẩy ly nước đến bên cậu. Dương Hạ Niên cố gắng giữ vững chiếc mặt nạ thân thiện trên mặt. Bàn tay đã sớm nắm chặt lại. Đột nhiên vươn tay đến ly nước ấy mà giành lại. Bằng một lực tay khá mạnh. Toàn bộ nước trong ly liền đổ ra ngoài. Vươn vãi đầy trên người của Vương Nguyên.
Giật mình đứng dậy như con lật đật. Cả thân người từ trên xuống dưới đều loang lổ vết ướt. Hạ Niên để lại chiếc ly rỗng ấy. Tìm bừa một chiếc khăn mà hoảng hốt lau cho cậu. Miệng không ngừng xin lỗi.
" Âyda. Thật xin lỗi. Tôi chỉ muốn giúp cậu nhận ly nước ấy thôi. Xin lỗi xin lỗi. "
Chiếc khăn mà Hạ Niên lấy bừa chính là chiếc khăn lau bàn ở đó. Vết dơ ngày càng lan rộng ra trên bộ đồng phục của cậu. Mọi thứ mà Hạ Niên làm... Đều là cố tình.
Tiểu Ngôn chạy đi chạy lại với dàn khách bên ngoài cuối cũng cùng được thảnh thơi một chút. Lon ton đi tìm cậu. Toàn bộ cảnh tượng khi nãy đều bị cậu nhìn thấy.
Vương Tuấn Khải nhíu mày kéo tay Hạ Niên về phía mình. Gạt tay khiến cậu buông đi chiếc khăn kia. Lạnh nhạt : " Em không cần lo cho cậu ấy. Tự cậu ấy chạy đến đây làm phục vụ. Em cần gì phải phục vụ cho cậu ấy. "
" Ái nè nè. Là do các người trước mà!!! "
Xù lông lên xông đến bên cạnh họ. Vương Nguyên vội giữ Tiểu Ngôn lại bên mình. Dùng hết sức bình sinh mà kéo đi : " Tiểu Ngôn. Đủ rồi. "
" Buông ra!!!! "
Vương Nguyên khó xử nhìn anh. Một lời cũng không muốn nói. Chỉ muốn kéo Tiểu Ngôn đi mà thôi. Chỉ là kéo được thân... Không kéo được miệng.
" Dù có thế nào thì cậu cũng đừng ghen tỵ với Vương Nguyên đến mức hại cậu ấy như vậy chứ!!! "
Hạ Niên trợn mắt với cú sốc đến từ bạn thân của Vương Nguyên. Ở trong lòng anh mà quỵ xuống. Đôi mắt ướm lên một lớp nước với giọng nói run rẩy : " Em... Em ghen tỵ sao... Em không có hại cậu ấy mà. Vương Tuấn Khải. Em không có... "
Anh nắm chặt bàn tay lại lườm Vương Nguyên một cái rõ đáng sợ. Tay thì lại ôn nhu vuốt ve đầu của Hạ Niên. Giọng an ủi : " Ngoan. Em không có làm gì cả. Ha. Đừng khóc. "
Nghiến răng kéo Tiểu Ngôn ra ngoài. Muốn giải thích nhưng một câu cũng khó nói hết. Tránh mặt trước đi đã. Cuộc sống sau này của cậu dường như bị người bạn này phá nát rồi.
By_Nguyet_Nu_Anh_Trang
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com