Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 96:

Dân chúng chung quanh nghe được nàng khóc lóc kể lể, không khỏi nghị luận rối rít mở ra . Nhất là một ít phu nhân ở gần đó, lại càng nghĩa phẫn điền ưng (lòng đầy căm phẫn).

" Đây không phải là Vương tiểu thư sao? Thì ra là phụ thân của con nàng chính là người đàn ông này !"

" Khó trách Vương tiểu thư vẫn che giấu, không chịu nói ra phụ thân của hài tử là người nào, nguyên lai là có người đoạt nam nhân của nàng, nàng có khổ không thể nói ra. Không nghĩ tới cô gái Thánh cung hạ tiện như thế, lại cướp trượng phu người ta, quá vô sỉ rồi!"

"Không biết xấu hổ! Lại cướp trượng phu nhà người ta, còn muốn hạ độc hại chết Vương tiểu thư cùng hài tử của nàng, quả thực heo chó không bằng!"

" Thánh cung chính là nơi Long thần cư trú, bảo vệ Ngạo Thiên đại lục chúng ta nên là một địa phương vô cùng thánh khiết mới đúng, không nghĩ tới từ nơi nào lại ra một nữ tử hạ tiện như thế, thật là làm cho người khác không dám tin tưởng nữa!"

"Nam nhân kia cũng thật là mắt bị mù mà, làm sao lại thích một nữ nhân lòng dạ rắn rết như vậy? Ta xem a, xà hạt mỹ nhân kia lớn lên cũng không có gì đặc biệt, yêu khí ngàn dặm, đâu có như Vương tiểu thư mỹ lệ hào phóng đây. . . . . . "

". . . . . . "

Tiếng nghị luận không ngừng mà truyền đi ra, không tới một khắc thời gian, cơ hồ mọi người cả con đường đều nghe nói tin tức kia. Vương Nguyên ở Thấm Dương thành vốn đã là nhân vật phong Vương rồi, các loại lời đồn về nàng bay đầy trời, hiện tại lại có sức lực bạo phát không lường trước, mọi người tự nhiên là không muốn bỏ qua .

Chung quanh xe ngựa, đám người càng tụ càng nhiều, đem xe ngựa vây quanh đến nước chảy không lọt.

Vương Tuấn Khải ngồi yên tĩnh trong xe ngựa, bất động như núi, đáy mắt lại có ánh sáng vẻ giảo hoạt quang mang chớp động lên, độ cong bên mép cũng càng cao hơn.

Thần sắc của Lãnh Mi Nhi chợt lạnh, một cổ tức giận xông thẳng lên não, nữ nhân này sao lại vô sỉ như thế , ở bên đường lên tiếng chửi bới danh dự của nàng? Đây chính là nàng ta muốn trả thù sao?

Nàng hướng hộ vệ thủ hộ ở ngoài xe ngựa liếc mắt, hơn mười người hộ vệ tức thì rút ra bội kiếm bên hông, hướng Vương Nguyên tiến công tập kích.

" Ngươi đừng ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ! Dám chửi bới tôn giả nhà ta, người giết không tha!"

Vương Nguyên ngước mặt lên, nước mắt tạo ra dấu vết loang lổ, trên mặt của nàng lộ ra vẻ hoảng sợ, đẩy chân liền hướng trong đám người chen chúc, vừa chạy, vừa vẫn không quên lớn tiếng kêu la:

"Giết người! Thánh cung Huyền Long tôn giả muốn giết người rồi!"

" Huyền Long tôn giả? Thì ra là nàng chính là Huyền Long tôn giả Lãnh Mi Nhi? Không phải nói nàng ôn nhu lương thiện, giống như thần nữ hay sao? Làm sao mà lòng dạ độc ác như rắn rết thế?"

" Cõi đời này nữ nhân càng xinh đẹp, càng là ác độc, hiện tại ta rốt cục tin."

" Hạ tiện, vô sỉ! Sau này ta không bao giờ ... lạy người Thánh cung nữa, một Huyền Long tôn giả cũng có thể ác độc như thế, vậy cả Thánh cung có thể thánh khiết chỗ nào chứ?"

" Đúng vậy! Uổng ta còn muốn đem con ta mang đến Thánh cung, phụng dưỡng Long thần, nhưng hôm nay xem ra, người Thánh cung cũng không thánh khiết cao như chúng ta suy nghĩ, nếu để cho con của ta biến thành ác độc như Huyền Long tôn giả vậy, ta chẳng thà để cho hắn ở nhà trồng trọt. . . . . ."

Bên cửa sổ căn phòng ở lầu hai của một nhà tửu lâu gần sát đường, một nam tử toàn thân bạch y thon dài cao ngất đang đứng. Hắn nghe được lầu dưới xôn xao cùng ồn ào, liền theo cửa sổ hướng xuống phía dưới ngắm nhìn. Ngón tay thon dài của hắn khẽ đẩy rèm cửa ra, khi nhìn thấy thân ảnh nữ tử chạy tán loạn ở trong đám người, tức khắc lông mày cao cao nhướng lên, phượng mâu híp lại, từ đó bắn ra ánh sáng nguy hiểm.

Là nàng?

Nữ nhân này thật to gan, lại không thèm nghe mệnh lệnh của hắn, rời đi Từ Vương sơn, còn ở trên đường cái hướng về phía một người đàn ông mà cầu khẩn. . . . .

Mạng của nàng, là do hắn nhặt được .

Hắn muốn nàng sống, nàng cũng chỉ có thể sống, hắn muốn nàng chết, nàng cũng chỉ có chết!

Chén bạch ngọc cầm ở trong tay hắn ầm ầm vỡ vụn, một lúc sau liền hóa thành màu trắng phấn vụn, lưu loát từ bệ cửa sổ nhẹ nhàng rớt xuống.

Vương Nguyên ở trong đám người cảm ứng được có một đạo tầm mắt mãnh liệt, phảng phất như có thể xuyên thấu toàn thân cao thấp của nàng, từ trong ra ngoài, toàn bộ xỏ xuyên qua hoàn toàn. Cảm giác như vậy quá mức thân thuộc, làm cho nàng không nhịn được phải quay đầu lại đi tìm kiếm tầm mắt đó.

Nàng quay đầu, ánh mắt liền rơi vào vị trí cửa sổ lầu hai của tửu lâu gần nhất, nàng tin chắc, tầm mắt mãnh liệt mới vừa rồi nhất định là từ nơi này truyền đến. Cách một đạo rèm mỏng, nàng mơ hồ thấy được thân ảnh thon dài tuấn dật đứng gần cửa sổ, tuy thấy không rõ thân ảnh, cũng thấy không rõ vẻ mặt, song đạo ánh mắt mãnh liệt kia vẫn tồn tại như cũ.

Cảm giác này, rất quen thuộc. . . . . . Đáy lòng của nàng đột nhiên rung lên một cái, chẳng biết tại sao, trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện ra một khuôn mặt làm cho nàng sợ hãi .

Ngay cả chính nàng cũng nói không rõ, từ trước đến giờ kẻ không sợ trời không sợ đất như nàng, vì sao mỗi lần thấy người kia, thì từ đáy lòng sinh ra một loại cảm giác sợ hãi. Nhất là ánh mắt khiếp người đó, mỗi lần nhìn nàng, cũng có thể làm cho nàng cảm giác được hắn yêu hận đan xen, khi thì sát ý nồng đậm, khi thì quyến luyến khó tả. Hắn thật giống như là xuyên thấu qua nàng, nhìn về phía một người khác, người kia để cho hắn vừa yêu vừa hận. Ánh mắt kia, cùng hiện tại rất giống nhau, cũng làm cho nàng sợ hãi phát ra từ nội tâm .

Thần thức của Vương Tuấn Khải vẫn vững vàng khóa ở trên người Vương Nguyên, cách rèm cửa xe ngựa, hắn đã nhạy cảm nhận ra nàng đang từ trong đám người giơ đầu nhìn lên cái gì đó, vẻ mặt có chút khác thường. Đuổi theo ánh mắt của nàng, hắn cũng đi theo hướng tửu lâu gần, nhìn lên cửa sổ lầu hai, tuy thấy không rõ dung nhan đối phương, chỉ có thể loáng thoáng thấy đường viền thân hình của hắn .

Thật giống như đã nhận ra hắn đưa mắt nhìn, nam tử ở sau rèm mỏng xoay chuyển ánh mắt, tầm mắt sắc bén rơi vào trên người Vương Tuấn Khải .

Hai đạo ánh mắt chạm vào nhau, cách hai lần rèm, nhưng đồng dạng đông lạnh, đồng dạng mang theo lực uy hiếp, phảng phất như hết thảy vạn vật thế gian đều ở trong nháy mắt không tiếng động mà đông lạnh .

Bên này, Lãnh Mi Nhi nghe tiếng nghị luận của bách tính bên ngoài , tức giận đến phình lên. Hiện tại nàng muốn giết nữ nhân kia, nếu nàng không giết được, thì không thể giải mối hận trong lòng của nàng. Nhưng hiện tại, nàng quyết định tạm thời bỏ qua cho tánh mạng của nữ nhân kia, chờ có cơ hội, mới hạ thủ giết nàng ta cũng không muộn.

" Dừng tay! Tất cả trở lại cho ta!"

Nàng phun ra từng lời lạnh như băng , mang theo nồng đậm sát ý.

Vương Nguyên thu hồi ánh mắt, lại lần nữa đem lực chú ý tập trung ở bên trong xe ngựa, đáy lòng hừ hừ. Tốt cho ngươi Vương Tuấn Khải, ta đã làm đến như vậy rồi, ngươi lại chỉ đợi ở một bên xem cuộc vui, cũng không trả lời một tiếng. Chẳng lẽ ngươi cứ như vậy muốn cùng nàng ta tiêu dao sung sướng sao?

" Phụ thân của hài tử, ngươi rốt cuộc có theo ta trở về hay không? Nếu ngươi không theo trở về, ta đây chỉ đành phải nghe theo nương ta , tìm người khác để gả cho. . . . . ."

Hừ, cho ngươi thêm một liều thuốc mãnh liệt nè!

Đừng cho là ta chẳng qua thuận miệng nói một chút, nếu như ngươi không ra gặp ta, ta sẽ thật sự đáp ứng nương đi chọn rể.

Bên trong xe ngựa, Vương Tuấn Khải khóe miệng nhếch lên dữ tợn, nữ nhân này thật là vô tình!

Nếu hắn không phải thân bất do kỷ, hiện tại hận không được đi ra túm lấy nàng, đem cái mông nhỏ của nàng hung hăng mà giáo huấn một phen. Lại dám không nhìn hắn, đường đường là một Tà tôn mà lại chạy đi chọn rể? Nàng có thể thử một chút xem!

Ngoài xe ngựa, Vương Nguyên không thấy hắn có bất kỳ động tĩnh, đáy lòng không khỏi nổi giận.

Vì hắn, nàng ngay cả tự ái của mình cũng vứt bỏ rồi, giống như người đàn bà chanh chua ở trên đường cái khóc rống. Hắn lại không làm gì, chỉ lẳng lặng yên tĩnh ngồi ở bên trong xe ngựa xem cuộc vui, đối với chuyện bên ngoài ngoảnh mặt làm ngơ.

Chẳng lẽ nàng thật như vậy buồn cười?

" Vương Tuấn Khải, ngươi nghe kỹ cho ta! Ngươi đã vô tình, từ bỏ mẫu tử chúng ta như vậy , ta cần gì phải coi chừng dùm mặt mũi của cái đầu gỗ của ngươi? Mười ngày sau, bổn tiểu thư sẽ ở bên trong Thấm Dương thành công khai khuếch trương chọn rể, ta nhất định sẽ tìm một người nam nhân hơn ngươi gấp mấy trăm lần ! Để cho xà hạt mỹ nhân cùng ngươi, hết thảy đi tìm chết đi! Ta nói được là làm được!"

Vương Nguyên bực tức xoay người, rời đi đường cái.

Vương Tuấn Khải đột nhiên đứng dậy, đang muốn lao ra xe ngựa, thì một cái tay vững vàng bắt được cánh tay hắn.

" Khải, đừng quên ngươi đã đáp ứng ta. . . . . ."

Tửu lâu lầu hai nơi gần cửa sổ, nam tử khi nghe được" Vương Tuấn Khải" Ba chữ sau, thân hình đột nhiên chấn động, tầm mắt càng thêm mãnh liệt mà đông lạnh, hướng về phía xe ngựa phóng tới.

"Vương Tuấn Khải? Ngươi thật to gan, lại dám một thân một mình xuất hiện ở Thấm Dương thành?" Nam tử tuy là hừ lạnh, nhưng thanh âm lại giống như là đến từ một nơi nào đó, thanh nhã cao quý, làm cho người ta nghe thấy không khỏi thần thanh khí sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com