Chap 1
Mùa hè, Kyungsoo muốn tìm một công việc nho nhỏ để kiếm thêm thu nhập. Anh tình cờ đọc được một dòng status trên mạng, họ đang tìm kiếm một người giỏi nấu nướng và hiểu biết về các chế độ ăn uống lành mạnh: anh là người rất đam mê nấu ăn và đang theo học ngành dinh dưỡng và sức khỏe ở đại học, và thế là không chần chừ anh lập tức liên lạc và được nhận.
Công việc của anh là chăm sóc và nấu ăn cho một người ăn uống không điều độ. Kyungsoo nghĩ chỉ có những con người xa xỉ mới bỏ tiền ra để thuê người nấu ăn vs chế độ riêng cho mình (nhưng anh sẽ chẳng than phiền gì vì thật may mắn khi nhận được công việc anh yêu thích).
Và thế là Kyungsoo đang đứng trước căn hộ lớn, xách vài bao ni lông đựng đầy thực phẩm tươi trên tay đợi người ra mở cửa. Căn hộ anh đang đứng khá là tầm thường, không xa hoa tráng lệ, vắng người, hành lang tối tăm. Đón anh ở cửa là một thân hình cao ráo nhưng rất gầy yếu. Kyungsoo nhận thấy được các góc cạnh trên khuôn mặt hốc hác kia. Cậu khoác một chiếc áo rộng thùng thình (anh không chắc là vì chiếc áo rộng hay vì cậu quá ốm) cùng với làn da tái xanh cả lên.
Thứ duy nhất khiến anh bất ngờ là khi người ấy nở nụ cười tươi như hoa "Em là Jongin, mời anh vào nhà^^!" và Kyungsoo hy vọng Jongin không thấy được mặt anh đang đỏ lên. Cậu có thể trở thành con người đẹp trai nhất thế giới này nếu không phải vì căn bệnh, anh nghĩ.
Jongin để anh ngồi trên chiếc sô pha màu trắng đơn điệu cùng với 2 chú gấu nhồi bông bên cạnh, thật là đáng yêu quá, Kyungsoo không kìm chế được tim mình đang đập mạnh, anh đặt những chiếc túi lên bàn, ngắm nhìn xung quanh. Căn hộ thật sự không rộng lớn, nhưng cũng không quá bé, thứ duy nhất khiến cậu bận tâm là mọi vật xung quanh quá đơn điệu và tẻ nhạt. Mọi vật dụng đều chìm trong màu trắng, ra trãi giường, tường và trần nhà, chiếc ghế, thứ duy nhất nổi bật là Jongin khoác chiếc áo màu đen vừa bước ra khỏi bếp với chiếc cốc nước trên tay.
"Anh uống nước đi, trông mặt anh đỏ quá chắc là đến đây rất mệt đúng không?"
Kyungsoo mặt càng đỏ bừng khi Jongin tỏ ra lo lắng cho anh, mà bản thân anh lại đang đỏ mặt vì lý do khác.
"À cảm ơn cậu." -Kyungsoo ấp úng, giữ cho lời nói của mình ngắn nhất có thể. Jongin không để ý, vẫn tiếp tục mỉm cười.
"Em thật sự không muốn phải làm phiền đến ai, nhưng mẹ em lại nhất quyết đòi thuê anh cho bằng được để giúp em hồi phục, hy vọng ở cả ngày cùng em anh không sao chứ?"
Kyungsoo gật gù, trong status đã ghi "chăm sóc cho người mắc bệnh rối loạn ăn uống." Ở đại học Kyungsoo đã được trãi nghiệm với rất nhiều chế độ dinh dưỡng phù hợp với những căn bệnh khác nhau. Chuyện này hoàn toàn không quá khó với anh, đặc biệt là khi mẹ cậu đã dặn anh phải ép buộc Jongin ăn uống điều độ.
"Thằng bé thật sự rất cứng đầu."-bà nói. -"Mọi người đã tìm đủ cách để giúp nó, nhưng không ai thành công và chúng tôi không có thời gian để luôn bên cạnh chăm sóc nó, vậy nên mong cậu quản thúc con trai chúng tôi."
Kyungsoo gánh vác trách nhiệm trên vai, gậc đầu đồng ý.
"Trước đây em chỉ ăn đồ ăn ở ngoài, em cũng từng thử nấu ăn nhưng lần nào cũng làm hỏng. Có lần em còn làm cháy cả căn bếp và họ đã bắt tất cả mọi người trong căn hộ ra ngoài."-Kyungsoo không khỏi bật cười, nhưng ép mình gượng lại và tiếp tục lắng nghe. "Bác sĩ đã đưa cho em chế độ ăn nghiêm ngặc. Em không sống cùng với gia đình, nên để ăn uống điều độ và lành mạnh là thật sự quá khó, thế nên mẹ mới bắt em thuê anh đến. Mong anh sẽ giúp em nấu những bữa ăn thật ngon."
"Đương nhiên rồi, anh đã thích nấu ăn từ khi còn bé, em cứ yên tâm." -Anh mỉm cười với cậu. Lúc này đây khi anh đang ngồi đối diện cậu anh mới chợt nhận ra, con người này thật sự rất rất gầy so với người bình thường, xương hàm và xương quai xanh của cậu lộ ra hẳn hoi, đôi gò má lại còn hóp lại. Kyungsoo cảm giác như Jongin thật sự mắc bệnh nặng hơn thế này nhiều.
---------------
Kyungsoo đến nhà Jongin mỗi buổi sáng và ra về sau khi hai người đã ăn tối cùng nhau. Vài ngày đầu họ phối hợp rất tốt, Jongin ăn những thức ăn anh nấu và luôn luôn khen chúng là những món ăn ngon nhất cậu từng được ăn. Có một điều Kyungsoo nhận thấy khi ở cạnh Jongin đó là cậu luôn luôn mặc những chiếc áo khoác quá khố đối với mình mặc dù là ở nhà hay ra ngoài đường. Anh chưa bao giờ nhìn thấy bắp chân hay tay của cậu và điều đó khiến anh tò mò.
"Jongin à, sao cậu luôn luôn mặc mấy cái áo rộng thùng thình như thế vậy?"
Jongin mỉm cười, vẫn là nụ cười tươi tắn của hôm đầu tiên anh gặp cậu, vẫn là trái tim anh đập mạnh hơn mỗi khi cậu cười. "Em hay bị cảm lạnh ấy mà. Với lại, anh không thấy chúng thời trang sao?"-Jongin đùa, hất vạt áo ra phía sau như người mẫu chuyên nghiệp.
Kyungsoo cười, nhưng trong lòng anh lại không thật sự thất thoải mái. Anh luôn cảm thấy Jongin không thật sự là cậu khi họ ở cạnh nhau, cứ như Jongin luôn cố gắng che dấu một điều gì đó, và ánh mắt của cậu luôn nói lên tất cả. Anh cố tình phớt lờ, nhưng ngày qua ngày, các biểu hiện dần dần thấy rõ.
Sau vài ngày, Jongin bắt đầu than vãn mình đang ăn quá nhiều và cảm thấy bản thân mình đang béo lên. Cậu bảo Kyungsoo nếu tiếp tục thế này cậu sẽ nôn ra mất, nhưng anh vẫn bắt Jongin ăn đúng theo thực đơn, không được cắt giảm bớt.
Jongin không còn cười nhiều như những ngày đầu nữa.
Điều kì lạ là một tuần sau, anh cảm thấy Jongin càng ngày càng ốm đi, mặc dù Kyungsoo ép cậu ăn đủ bữa, đầy đủ các món lành mạnh tốt cho sức khỏe, thế nhưng tại sao? Cậu thường xuyên bảo chóng mặt và anh đỡ cậu lên giường. Cậu thường ngủ rất lâu và anh dần dần cảm thấy mọi chuyện phức tạp hơn anh nghĩ.
Jongin luôn luôn mỉm cười và xem nhẹ tình hình của mình.
"Anh đừng lo lắng, kể từ lúc có anh em đã cải thiện rất nhiều đấy!"
Cậu luôn bảo anh như thế, và Kyungsoo bất lực nhìn cậu né tránh ánh mắt của anh.
Lần đầu tiên Kyungsoo chứng kiến căn bệnh của Jongin là sau khi họ cùng nhau ăn bữa trưa. Không ai nói với nhau câu nào, mặt cậu thì tái mét đi còn anh thì lo lắng quan sát. Cơn đau gõ cửa khi cậu chỉ vừa ăn được vài muỗng cơm. Loạng choạng ôm bụng đứng dậy, Kyungsoo không khỏi nghi ngờ.
"Jongin cậu sao vậy? Jongi-"
Cậu lao vào phòng tắm trước khi nghe Kyungsoo nói xong. Đó là lần đầu tiên anh chứng kiến cậu nôn mửa, mặt nhăn lại đau đơn, da tái mét. Anh quỳ xuống cạnh Jongin, vuốt lưng vỗ về, đợi cơn đau vơi đi. Vậy đây là lý do cậu càng ngày càng ốm đi sao? Khi không có mặt anh cậu đã nôn mửa trong đau đớn thế này sao? Mắt trống rỗng, anh nhìn Jongin mà thấy tim mình đau thắt lại.
----------------
Lâu lắm rồi mình mới lại viết fanfic, vừa bế tắc câu từ lẫn nội dung, hy vọng mọi người vẫn ủng hộ mình^^
Dạo này mình bị cuồng Kai đến điên cuồng nên là mình muốn tập trung về cậu trong fanfic lần này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com