Bạn hay thù và bị phát hiện
Đợi đã, nếu vậy, thì giữa Mark và Im Jaebum có xuất hiện tình cảm đồng giới sao??? Bỗng một giây nào đó, Taehyung nghĩ tới mình và Jungkook, liệu họ..... Thôi bỏ đi. CHuyện này sẽ chẳng bao giờ có thể xảy ra. Dù cậu không kì thị đồng tính, mà cậu còn có phát hiện mình có một chút tình cảm hơi khác với Jungkook, nhưng cậu vẫn thấy chuyện này là không chấp nhận được. Quan trọng là liệu anh ấy có chấp nhận được không? Nghĩ vậy, mọi đắc ý của Taehyung liền biến mất, thay vào đó là tiếng thở dài bất lực. Cậu không có quyền mang tình cảm người khác ra trêu đùa, nhất là tình cảm ấy thật hiếm có. Tốt nhất là nên trả lại cho thư kí Im và xem như không biết gì. Vừa định bước ra khỏi phòng chờ, cậu nhìn thấy Im Jaebum đang đứng đó. Mắt anh ta có sự lo lắng.
- Cậu.... ví của tôi.
- À, anh làm rơi trong phòng.
Anh ta giật lại chiếc ví rồi nhét vội vào cặp.
- Cậu... chắc không đến nỗi mở ví của tôi chứ?
- Thư kí Im, anh nghĩ tôi là hạng người gì??? Tôi có lòng tốt muốn mang trả lại cho anh, vậy mà anh lỡ nghi ngờ tôi.
Cậu hơi cố tình lớn giọng, đó là cách tốt nhất để khiến cho tên này không nghi ngờ cậu.
Hắn ta dường như không quan tâm, quay gót bỏ đi. Tên đáng ghét, nhưng ít ra anh ta ngoài lạnh trong nóng, cũng không phải người xấu. Taehyung nghĩ vậy.
- Xin chào mọi người, tôi tên là Kim Taehyung, là nhân viên mới của nhóm ta. Xin mọi người giúp đỡ ạ.
Taehyung bước vào phòng làm việc của nhóm, cậu lễ phép chào hỏi mọi người. Mọi người trong nhóm cũng rất thân thiện, chào hỏi lại cậu. Trong nhóm cậu có 6 người đàn ông, ai cũng rất đẹp trai, phải gọi là hảo soái, bên cạnh đó cũng có 2 người con gái nữa, cũng rất đáng yêu. Họ rất vui vì cậu đến và cũng rất tận tình chỉ dẫn giúp đỡ cậu. Cậu cảm thấy còn thoải mái hơn là ở phòng hành chính nhân sự, mấy người Kim Hana toàn bắt nạt cậu. Ông trời đúng là thương cậu mà. Ở đây, trưởng phòng là một tiền bối chỉ hơn cậu hai ba tuổi, tên Park Seo Joon, anh ta cũng rất thân thiện và vui tính.
- Taehyung ssi, cậu đi cùng tôi sang phòng training một chuyến.
- Vâng, trưởng phòng Park
Cậu vừa nói vừa đi đằng sau anh ta, bỗng dưng anh ta dừng lại, cậu mất đà đâm sầm vào lưng anh ta. Anh ta vội đỡ lấy cậu, cố tránh ánh mắt cậu.
- à... còn một chuyện, cậu không cần phải gọi tôi là " Trưởng phòng Park" như vậy. Cậu bé nhất ở đây, như những người khác cứ gọi tôi là Hyung được rồi.
- Vâng... Hyung nim.
Anh ta mỉm cười rồi bước tiếp. Cậu bước theo sau.
Đến một căn phòng rộng, anh ta đẩy cửa gọi một người khác ra. Cậu nhìn thật kĩ, đây là....
- Xin chào.
- Xin chào... mong... cô chỉ giáo. Tôi là Kim Taehyung.
- Tôi cũng chỉ là thực tập sinh thôi.
Cậu kinh ngạc, đây là Lee Han dong, là đồng nghiệp cũ của cậu ở công ty trước. Sao giờ cô ấy lại ở đây. Và sao cô ta lại tỏ vẻ không quen biết cậu???
.............................................................
Sau khi giờ Training kết thúc, Taehyung cậu chính là được mở rộng tầm mắt bởi cách làm việc chuyên nghiệp của tập đoàn Wings. Giờ học training của công ty mô phỏng các tình huống trong thực tế để kiểm tra cách ứng xử của hướng dẫn viên với khách. Đồng thời các kĩ xảo, các thiết bị máy móc còn rất hiện đại, xung quanh được lắp màn hình cảm ứng để thay đổi địa điểm, cảnh vật để kiểm tra kiến thức của người khác. Hơn hết trong đó còn có chuyên gia ngoại quốc đến đánh giá, quả thật rất áp lực. Giờ cậu đã hiểu, tại sao Wings lại trở thành một tập đoàn lớn đến vậy.
Không chỉ có thế, cái khiến cậu ngạc nhiên nữa đó là cậu gặp Lee Handong ở đây! Cô ấy chẳng phải đang làm ở công ty cũ hay sao? Sao một thời gian đã đến đây rồi. Ngạc nhiên hơn, cô ấy ban đầu chẳng phải là nhân viên nhân sự sao?? Sao lại một bước được nhận vào làm hướng dẫn viên rồi.
- Taehyung ssi. Này!
Lee Handong đến bên chỗ Taehyung đang ngồi đưa cho cậu một lon nước.
- Cảm... ơn...
- Ra ngoài nói chuyện với tôi chứ.
_____
Lee Handong trong suy nghĩ của cậu rất hay cười, khuôn mặt khả ái. Cô ấy cũng là người duy nhất bênh vực cậu khi cậu bị oan ở công ty cũ, duy nhất. Chính vì thế mà cậu cũng không có ác cảm với cô ấy.
- Sau khi cậu đi, tôi đã rất buồn, nên tôi cũng xin nghỉ việc luôn. Tôi tin cậu bị oan Taehyung à.
- Cảm ơn cậu Lee Handong. Nhưng tôi đang thắc mắc, sao cậu lại được nhận vào đây.?
- Tôi á??? Thực ra,...... tôi đi thay cho chị tôi. ....Chị sinh đôi của tôi bị tai nạn, bị liệt nửa người, hiện chị ấy đang rất suy sụp. Nhưng tôi không muốn lãng phí mơ ước của chị ấy, tôi muốn tiếp tục nó.
Lee Handong vừa nói vừa khóc thút thít. Trong cái hoàn cảnh này, Taehyung cũng bối rối, cậu có làm gì đâu chứ.
- Cậu bình tĩnh,... đừng khóc...
- Taehyung, cậu làm ơn đừng nói chuyện này cho ai. Tuy đây không phải là chuyên môn của tôi, nhưng tôi sẽ cố gắng mà, hức hức...
Taehyung cũng dần hiểu ý của Handong.
- Vậy bây giờ cậu đang làm trên danh nghĩa của chị cậu.?
- Phải, chị ấy được tập đoàn WIngs chiêu mộ, tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi sẽ sống dưới danh nghĩa của chị ấy, chúng tôi là sinh đôi nên không ai nhận ra hết. Tôi muốn nói với cậu chuyện này bởi tôi tin cậu sẽ thông cảm cho tôi. Nhất định tôi sẽ cố gắng mà. Taehyung, xin cậu hãy giúp tôi.
Lee Handong hiểu rõ Taehyung là một người hay mềm lòng, điều cô không ngờ chính là lại gặp Kim Taehyung ở tập đoàn WIngs, tại sao cậu lại ở đây? Lòng lo sợ cậu sẽ vạch trần mình, tốt nhất là nói thật cho cậu rồi cầu xin cậu. Với bản tính của cậu, nhất định sẽ giúp đỡ cô. Nói thật, nhìn dáng vẻ của Taehyung, cô cảm thấy ganh tỵ. Người gì mà đẹp hơn cả con gái, lại suốt ngày được sếp khen ngợi, cướp mất vị trí thân thiện trong cơ quan của cô. Vì thế cô mới giở thủ đoạn một chút hòng đuổi cậu đi, rồi khi mọi người trách cứ cậu thì giả bộ bênh vực cậu một chút cho đỡ thương tâm, sau này có sao đó còn lợi dụng được. Sau đó cô ta bị phát giác, mọi người mới vỡ lở trách nhầm Taehyung, cô ta bị đuổi khỏi công ty. Lại nhân đến vụ tai nạn của chị gái, cô ta không an ủi lấy một câu, bày mưu nới với gia đình với tâm trạng muốn giúp chị hoàn thành ước mơ. Nào ngờ, cô ta lại gặp Taehyung ở đây, có chút lo sợ, đối với cô ta Taehyung cậu chính là một âm hồn không tan. May mắn trước đây không trở mặt ngay với cậu, nếu không thật là khó lường. Nhưng Taehyung cậu lại không hề biết lòng dạ của Lee Handong cô.
- Được rồi. Tôi sẽ giúp cô!!Vậy bây giờ tôi không được gọi cô là Lee Handong nữa đúng không???
- hức hức.... Đúng vậy, bây giờ tên tôi là Lee Hanshim.
- Được Hanshim.
Nói rồi cậu vươn tay vỗ về cô gái nhỏ nhắn trước mặt mà không hề nhận ra nụ cười đắc chí trên khuôn mặt ngấn nước của cô ta.
Thế nhưng, ông trời cũng thật biết trêu ngươi, cảnh tượng này của cô ta thu hết vào mắt một người đàn ông. " Cô gái này, có vấn đề".
--------------
Lòng cậu về vụ của Lee Handong mà hơi trùng xuống. Ngày đi làm đầu tiên kết thúc, cậu lững thững đi về bến xe bus. Lúc này về nhà nhậu với Jimin một bữa hẳn sẽ rất thích đây.
"Bíp Bíp"
Cậu quay người lại khi nghe thấy tiếng còi xe. Cậu ngạc nhiên, người ngồi trong xe là Jungkook. Cậu quay người ngó nghiêng xung quanh, thật may lúc này tối rồi nên ở đoạn đường này rất vắng, nếu không anh sẽ bị phát hiện mất. Jungkook ra hiệu cho Taehyung lên xe, thuận tiện nhoài người mở cửa lái bên cạnh cho Taehyung.
- Chào em, Taehyung.
Anh cười ngọt ngào, cậu lại hơi đơ ra một lúc.
- vâng... chào anh
Hai người cười với nhau.
- Để anh đưa em về.
- thật trùng hợp, sao anh lại ở đây,
- à... anh chỉ đi dạo thôi... vừa mới luyện tập xong đi dạo cho khuây khỏa.
- à....
Cậu cũng ngửi thấy mùi mồ hôi từ trên người anh. Nhưng cậu lại cảm thấy thích nó, Cậu điên mất rồi.
- Xe của anh sao????
- Không của thầy dạy nhảy đấy.
- Các thành viên khác đâu ạ???
- Hoseok hyung và Jin hyung đang luyện tập, Namjoon hyung và Suga hyung thì đang sáng tác. Họ chắc ăn ngủ nghỉ trong đấy quá.
- Sao anh không luyện cùng họ mà chạy đi chơi chứ, thật hư!!!
cậu bĩu môi. Anh liền thọc tay nhéo éo cậu, cậu giãy nảy lên.
- Cậu bạn này, dám nói anh hư sao???? Thật là...
"Nếu anh nói anh nhớ em và muốn nhìn thấy em thì sao??"
Những lời trong sâu thẳm trái tim của Jungkook rốt cuộc bị anh kìm lại. Anh đã cố hết sức rồi, anh vẫn quyết định, ở bên cậu bé này mà bảo vệ cậu. Đơn phương cũng được, đau khổ thì mình anh chịu cũng được.
Về đến nhà thì cũng đã hơn 10 giờ, ngõ vào nhà Taehyung cũng rất vắng, Jungkook liền bước xuống, đi tới phía Taehyung xoa đầu cậu.
- Taehyung của chúng ta hôm nay làm việc tốt chứ???
- Ổn ạ! Thôi anh về đi không bị phát hiện.!!!
Cậu nghe câu này mà tưởng hai người đang hẹn hò thật, mặt có chút ửng đỏ
Cậu cố ủn anh về phía xe thì bỗng nhiên, một giọng nói cất lên:
- H... hai... người.....
Cả anh và Jungkook đều kinh ngạc quay về phía có tiếng nói. Một cảm giác bất an lan trong người cậu khi cậu nhìn thấy người đó:
- J..Jimin....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com