Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20

[17 năm trước]

Ahn Tae Sung's POV

Dưới ánh nến lung linh và bản nhạc du dương bên tai tại một nhà hàng sang trọng, tôi ngồi thưởng thức bữa ăn thượng hạng của mình, không đoái hoài gì đến cô gái trẻ tuổi trước mặt. Tôi nghĩ cô ta cũng như tôi, cả buổi không hề ngẩng mặt lên hay nói lấy một lời. Chúng tôi hoàn toàn bỏ ngoài tai những gì người lớn trong nhà đang nói.

Đúng vậy, hôm nay gia đình hai bên chúng tôi gặp mặt, bàn bạc về kế hoạch cưới hỏi, hay nói đúng hơn là kế hoạch hợp tác đôi-bên-cùng-có-lợi của hai tập đoàn tài chính lớn mạnh của Đại Hàn Dân Quốc này. Có thể nói, đây là một cuộc hôn nhân chính trị thường thấy giữa hai nhà môn đăng họ đối, nhằm củng cố sự thịnh vượng bền vững cho dòng tộc.

Tiền bạc, quyền lực, danh vọng? Tôi chán ngấy rồi. Những thứ phù du đó đa phần đều đánh đổi bằng những thủ đoạn dơ bẩn, hèn mọn mà ba tôi thường gieo rắc vào đầu tôi và anh trai từ khi chúng tôi nhận biết được mình là một phần của cuộc chiến thượng lưu. Anh trai tôi thì đã chấp nhận nhập cuộc từ lâu, và vẫn đang nỗ lực trau dồi những mánh khóe kinh doanh "hợp pháp" mà ba truyền dạy. Còn tôi, tôi đang đứng trước cánh cửa của cuộc chiến. Nếu dắt tay cô gái ấy bước qua, thì coi như tôi chính thức tự vứt bỏ đi mục tiêu sống của chính mình: trở thành công tố viên để sát phạt cái chốn thượng lưu bỉ ổi này.

Tôi suy nghĩ, tay cũng ngưng lại động tác cắt thịt trên đĩa. Tôi cần phải phản đối cuộc hôn nhân này. Chỉ ngồi đây hơn một tiếng thôi mà tôi đã cảm thấy như không thể thở được đàng hoàng. Vậy thì làm sao tôi có thể tiếp tục điều này trong suốt quãng đời còn lại? Tôi thu hết can đảm ngẩng lên, dồn hết quyết tâm vào mắt, đầu lặp đi lặp lại những điều mình cần nói thật rành rọt rồi nhìn sang ba và ...

"Con sẽ không kết hôn với người đàn ông này đâu, thưa ba".

Tôi chưa kịp nói gì thì đã nghe một giọng nói trong trẻo cắt ngang mọi cuộc đối thoại mà kéo hết sự chú ý dồn về. Lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay, tôi mới bắt đầu nhìn kỹ người con gái trước mặt, lòng thầm cảm thán sự can đảm của cô ấy. Theo như ba giới thiệu, cô gái trẻ hơn tôi 2 tuổi này tên là Cheon Seo Jin, tiểu thư lá ngọc cành vàng của tập đoàn Cheong Ah.

"Cheon Seo Jin, ở đây không có chỗ cho con lên tiếng", ba cô ấy bên cạnh bắt đầu gầm gừ.

"Nếu ba tiến hành cuộc hôn nhân này, khả năng tập đoàn của chúng ta bị nuốt chửng là rất lớn", cô ấy không hoảng sợ trước cơn giận đang ập tới mà vẫn từ tốn nói, tay rút từ trong túi ra một tập giấy. "Đây là bằng chứng việc chủ tịch Ahn đã giấu tên, cho người thu mua nhiều bất động sản cũng như cổ phiếu tập đoàn và các công ty con của chúng ta, ba có thể tự mình xem xét".

Tôi vỡ lẽ, hóa ra cô ấy đã chuẩn bị từ trước. Thật là khiến cho người ta phải nhìn bằng một con mắt khác.

Chủ tịch Cheon ngập ngừng một lúc nhìn về phía ba tôi, rồi quyết định đưa tay đón lấy tập hồ sơ, lật lật xem xem. Được một lúc, ông ta đứng dậy thả đống giấy xuống bàn rồi phán với vẻ mặt vô cảm không khác gì con gái ông:

"Xem ra sự hợp tác của chúng ta chỉ có thể đến đây thôi, chủ tịch Ahn. Tôi có việc đột xuất nên phải đi trước. Xin thất lễ.".

Không nhiều lời, cả gia đình nhà gái đồng loạt đứng dậy theo gót chủ tịch Cheon ra về, mặc kệ những lời bao biện của ba tôi phía sau lưng.

"Chà cuộc vui tới đây là kết thúc rồi. Con có việc bận nên cũng xin phép đi trước đây, thưa ba", tôi lém lỉnh nhìn ba mình rồi đứng dậy, nhanh chân chuồn khỏi bầu không khí ảm đạm não nề đó vì vừa vụt mất một nguồn tiền béo bở.

Bước ra khỏi cửa nhà hàng, tôi cảm thấy như mình vừa gỡ được cục tạ trên hai vai xuống, lòng sảng khoái vô cùng. Chủ tịch Cheon mà đã từ chối thì sau này còn ai dám đến xin gả con gái họ cho tôi nữa. Đúng là phải cảm ơn con gái ông ta một bữa ra trò. Vừa nghĩ đến, tôi liền thấy một bóng hình thon thả mảnh mai ở gần đó đang đứng đợi tài xế.

"Tiểu thư Cheon, tối nay tôi nợ cô một chầu cảm ơn rồi đấy". Tôi gọi với từ sau lưng. Cô ấy tuy nghe thấy nhưng vẫn không quay lại mà chỉ nói với tông giọng không cảm xúc:

"Việc tôi từ hôn cũng đủ làm mất mặt của anh rồi. Xem như chầu xin lỗi của tôi và chầu cảm ơn của anh đã huề nhau. Chúng ta không ai nợ ai cả".

"Chà, cô khách khí quá nhỉ. Còn tôi thì không phải là người câu nệ tiểu tiết đâu", tôi vượt lên đứng trước mặt cô ấy, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt nâu lạnh lùng kia, "tôi nghĩ chúng ta dù không có duyên phận, nhưng cũng có thể làm bạn bè thân giao đấy. Cô thấy sao?"

"Tôi đã có người muốn kết hôn nên tôi không có ý định qua lại với người đàn ông khác đâu, anh Ahn à", cô gái đối diện không hề chùn bước trước lời đề nghị kết thân của tôi, không hề lay động lấy một lần. Sau đó cô ấy bước về phía chiếc xe trắng mới đậu sau lưng tôi, ra về không một lời từ biệt.

Kể từ lần gặp đó, tôi không còn thấy cô ấy nữa. Chỉ biết cô đã trở thành một giọng ca Soprano nổi tiếng trong giới thượng lưu. Chà, nhưng ấn tượng về cô gái ấy đọng lại thật mạnh mẽ đến nỗi tôi luôn so sánh với những người con gái mình từng gặp trong đời. Không ai có được khí chất và cái đầu thông minh như cô ấy cả. Đôi lúc tinh thần mệt mỏi khi kẹt giữa đống hồ sơ tội phạm, tôi lại tự cảm thấy hối hận nhè nhẹ vì đã không cưới cô tiểu thư lạnh lùng đó mà tận hưởng cuộc sống giàu sang nhàn hạ.

Dần dà theo thời gian, hình ảnh cô gái trẻ nhà họ Cheon rơi vào một góc khuất sâu trong ký ức của tôi. Cho đến khi tôi lần đầu gặp lại cô ấy sau 17 năm trong một buổi lấy lời khai của một vụ án hình sự. Quả nhiên, thời gian không những không ngược đãi mà còn bồi thêm cho cô ấy nét mặn mà cùng sự thông minh sắc bén khó có ai cưỡng lại được. Hôm ấy tôi ra về trong lời thách thức của cô ấy, lòng quyết tâm tìm chứng cứ phục hồi danh dự.

Đó là lý do vì sao hôm nay tôi ở đây, trong văn phòng sang trọng này. Ngồi đối diện nhau như thế khiến tôi thoáng hoài niệm về buổi tối từ hôn từ nhiều năm trước.

"Thật ra, tôi biết trước được tương lai", cô ấy bỡn cợt nói với vẻ thành thật. Tôi tự cảm thấy nực cười vì trong một thoáng, tôi đã tin rằng người phụ nữ này đang nói thật, về việc biết-trước-tương-lai phi logic ấy.

"Hahaha. Không ngờ cô Cheon cũng có khiếu hài hước ... thật đặc biệt. Chính vì đó mà ấn tượng của tôi với cô trước giờ đều luôn khó quên".

"Trước giờ? Tôi có gặp anh trước đây ngoài buổi lấy lời khai hôm đó sao?". Cô ấy trông ngỡ ngàng hơn vì câu nói của tôi, hơn cả lúc tôi đưa ra bằng chứng về sự mờ ám mà cô ấy đang che giấu. Như thể vụ án chẳng quan trọng bằng việc trí nhớ của cô ấy bị đánh giá thấp.

"Ra là cô không nhớ tôi sao? Vậy thì đã thất lễ rồi", tôi cố kìm nén sự thất vọng ra mặt, đưa danh thiếp giới thiệu thật trịnh trọng tên mình, "tôi là Ahn Tae Sung, người đã bị cô từ hôn 17 năm trước đây". Một chút phũ phàng mang thêm dư vị tủi thân, tôi tin lần này cô ấy sẽ không thể quên được nữa.

"Ra là anh sao. Được gặp lại như thế này thông qua một vụ án xem ra nhân duyên của chúng ta cũng chả hay ho gì nhỉ".

"Cũng nhờ cô từ hôn mà tôi mới có thể trở thành công tố viên như ngày hôm nay, chúng ta mới có thể gặp lại nhau như thế này. Nếu không thì giờ này tôi đã phải dính lấy chiếc ghế phó chủ tịch tập đoàn AhnJin nhàm chán đó rồi". Tới giờ, tôi vẫn rất biết ơn cô ấy, đó là sự thật không thể chối cãi. Tôi càng trân trọng sự can đảm của cô ấy năm xưa để tôi có thể có được vị trí như ngày hôm nay.

Cô ấy im lặng không nói gì thêm, dường như đang chìm vào những suy nghĩ của chính mình sau khi nghe tôi trả lời. Nhìn cô ấy, tôi tự hỏi liệu người phụ nữ từng mạnh miệng tuyên bố sẽ không gặp lại tôi lần thứ hai có đang hạnh phúc với người mà cô ấy muốn kết hôn hay không. Trông cô ấy không có vẻ gì là đang hài lòng với cuộc sống hiện tại, hay vì cô ấy vốn là người giỏi che giấu cảm xúc? Tôi không thể đọc vị được người phụ nữ này, việc mà tôi thường làm rất tốt trước đám tội phạm.

"Cô có đang hạnh phúc không? Với người mà cô muốn kết hôn ấy?", tôi buộc miệng hỏi trước khi kịp hiểu những gì mình vừa nói.

"... Anh cảm thấy tôi đang rất thảm hại sao, ngay tại Hera Palace đắt đỏ nhất Seoul này? Tôi, đang có cuộc sống mơ ước của hàng trăm vạn người đấy", cô ấy cứng rắn phản biện cho bản thân, đồng thời lảng tránh câu hỏi của tôi. Có hạnh phúc hay không, khó nói đến vậy sao?

"Tôi cho là cô vẫn đang làm tốt nhỉ, cô Seo Jin", tôi nhanh chóng kết luận. Tôi biết rằng nếu gặng hỏi thêm, người phụ nữ lạnh lùng cô độc này sẽ chẳng mở lòng ra cho tôi xem đâu, ít nhất là bây giờ.

"Cuộc đời còn dài. Tôi hi vọng chúng ta sẽ có dịp khác gặp lại nhau, mà không phải thông qua một vụ án", tôi đưa tay cầm cặp da rồi đứng dậy, "hôm nay đến đây thôi, cảm ơn cô vì đã dành thời gian".

"Không tiễn", vẫn là giọng nói đều đều chào tạm biệt tôi vang lên sau cánh cửa. Người phụ nữ này, từ đầu đến cuối đều căng người ra phòng thủ, tự xây lên một bức tường ngăn cách với mọi thứ xung quanh. Rốt cuộc cô ấy thời gian qua đã sống như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com