Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22

Tôi nhanh chân hướng thẳng đến văn phòng hiệu trưởng, trên tay ôm đủ thể loại hoa to hoa nhỏ. Miệng tuy giữ nguyên nụ cười cảm kích fan hâm mộ nhưng lòng thì gào thét rủa thầm. Con nhỏ Bae Ro Na đó cố tình nhiều đoạn hát lấn át giọng ca chính của Eun Byul khiến tôi không khỏi tức giận. Hóa ra nó chơi kế án binh bất động khi luyện tập mà dồn lực tấn công vào buổi công diễn. Thật là khốn kiếp!

Vừa bước vào phòng, tôi ném những bó hoa thật mạnh xuống hòng hả giận. Cánh hoa bay tứ tung rồi rơi lất phất trên nền nhà lạnh.

"Thầy Ma Du Ki, gọi Bae Ro Na đến văn phòng tôi. Ngay lập tức!", tôi hét lên với người đàn ông lon ton theo đuôi mình từ cánh gà sân khấu, nay đamg khúm núm chắp hai tay trước bụng.

"Dạ, tôi đi ngay đây", hắn ta quýnh quáng chạy đi theo lệnh tôi. Hừm, tên tiểu nhân này chẳng được gì ngoài việc rất biết nghe lời.

[Một lát sau]

"Cô cho gọi em ạ?", Bae Ro Na trong bộ lễ phục xanh đen đơn giản bước vào, giả vờ ngây thơ hỏi.

"Bae Ro Na, rõ ràng tôi đã cảnh cáo em trước đó khi luyện tập. Có vẻ em không xem lời tôi ra gì nhỉ?", tôi nghiêm mặt nhìn nó. Sát khí tỏa ra từ tôi khiến tên thầy Ma Du Ki phía sau nhanh chóng nép vào một góc, không dám phát ra tiếng động nào cắt ngang sự im lặng bao trùm căn phòng.

"..."

"Em bị trừ 10 điểm hoạt động ngoại khóa và thêm 20 giờ lao động công ích", tôi đưa ra hình phạt theo luật của trường.

"Nhưng thưa cô, rõ ràng là nhờ em mà những khúc cao trào càng thêm ..."

"Trừ 20 điểm và 40 giờ lao động", tôi lớn tiếng cắt lời. Xem ra nó chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ở địa phận này, lời của tôi là tuyệt đối. Huống chi, người gây ra lỗi trước là Bae Ro Na. Haha, số phận của em đã định sẵn như kiếp trước, chính là số phận lao động công ích cho trường rồi.

Lúc này cánh cửa đột nhiên mở tung ra. Oh Yoon Hee hừng hực khí thế bước vào.

"Cheon Seo Jin, cô như vậy là đang lạm dụng quyền lực đấy", cô ta hét thẳng vào mặt tôi.

"Ha, cứ làm như là con gái cô vô tội vậy", tôi cười khinh nhìn mẹ con cô ả. "Những người không làm tròn vai trò được giao, hoặc là không có năng lực, hoặc là cố ý ... Nếu Bae Ro Na thừa nhận không đủ năng lực, thì tôi sẽ bỏ hình phạt này ngay", tôi hướng về phía con bé hỏi, "Sao nào Bae Ro Na, em có hay không có năng lực nhỉ?"

"Em ... em ... là cố ý", giọng Bae Ro Na nhỏ dần.

"Ro Na à ...", Oh Yoon Hee nhìn con gái đầy bức xúc.

"Cô đã thấy chưa, con gái cô cũng đã tự thừa nhận", tôi nhìn cô ta qua kẽ mắt, "còn bây giờ thì đi đi, trước khi tôi đổi ý tăng hình phạt thêm".

Oh Yoon Hee nghe đến đây, tuy phản ứng tức tối lộ rõ nhưng cũng không thể cãi lại. Bae Ro Na bên cạnh trông cũng không cam lòng trước quyết định của tôi.

"Sao? Vẫn muốn thêm hình phạt à?", tôi thách thức khi thấy bọn họ vẫn chưa rời đi.

"Ro Na à, đi thôi con", người đàn bà đó cuối cùng cũng ý thức được ai mới là người nắm quyền ở đây, níu tay con gái đầy trăn trối. Đoạn, cặp mắt cô ả không quên liếc nhìn tôi một cách hằn học trước khi quay lưng ra về.

Chiến thắng nhẹ nhàng trước mẹ con họ khiến lửa trong lòng nguội bớt, tôi bèn liếc sang thầy Ma ra hiệu đi theo cặp phụ huynh học sinh nhiễu sự này rời khỏi văn phòng.

. . .

"Chà, không ngờ cô Seo Jin ở trường lại nghiêm khắc đến vậy", một giọng nam trầm vang lên sau khi bóng dáng ba người kia khuất sau cánh cửa.

"Công tố viên Ahn? Anh làm gì ở đây?", tôi thoáng bất ngờ vì sự hiện diện của anh ta. Một công tố viên trăm công nghìn việc lại đến xem hòa nhạc ư?

"À, vé cô gửi đến nhà ba tôi. Tôi chôm của ông ấy đến đây đấy", anh ta cười nói rồi móc trong túi áo ra một thiệp mời màu trắng ngà, chân tiến đến chỗ ghế tiếp khách mà thong thả ngồi xuống.

"Trông anh cũng không có vẻ gì là thích nghệ thuật", tôi thẳng thắn nhận xét. Người như anh ta, chắc là thích tội phạm hơn.

"Đúng. Nhưng tôi thích người liên quan đến nghệ thuật", anh ta trả lời không chút do dự, "lúc nãy nhìn cô và con gái song kiếm hợp bích trên sân khấu trông mãn nhãn lắm".

"Hôm nay anh lại đến vì muốn hỏi gì nữa sao?", tôi lái sang chủ đề khác khi ngồi xuống phía đối diện.

"Không không, hôm nay tôi chỉ tận hưởng ngày nghỉ của mình thôi", Ahn Tae Sung quơ tay trước mặt phủ định.

"À, ra là vậy", tôi khoanh tay, nhàm chán trả lời. Hóa ra chỉ là một tên vô công rỗi nghề đi kiếm trò giải trí.

"Mẹ, lúc nãy con hát không hề mắc lỗi nào luôn", Eun Byul xông vào phòng nói to mà không kịp nhìn thấy người đàn ông mặc vest xám trước mặt tôi.

"A, cháu là Ha Eun Byul độc xướng lúc nãy sao. Chú nghe cháu hát xong cảm thấy ... đầu óc bay bổng theo đấy", Ahn Tae Sung lôi kéo sự chú ý của con bé.

"Chú là ..."

"A, thất lễ quá. Chú là Ahn Tae Sung ... một người bạn cũ của mẹ cháu", anh ta ngập ngừng đôi chút rồi nhẹ nhàng trả lời.

"Chào chú. Vậy hai người nói chuyện đi ạ", Eun Byul lễ phép nói rồi quay sang tôi, "mẹ, tí nữa con quay lại sau".

"Không cần đâu, chú cũng nói sắp xong rồi", Ahn Tae Sung nghe thấy liền lên tiếng, "chỉ cần hỏi thêm một việc nữa là xong".

"Vậy anh nói nhanh đi", tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Vì để hoàn thiện một ngày nghỉ xả hơi nên tôi đã đặt một bàn tiệc tối nay ở nhà hàng H rồi. Nhưng đi ăn một mình thì lại buồn quá", anh ta vờ vịt chần chừ nói tiếp, ánh mắt trông đợi vô cùng "Không biết là tôi có được vinh dự mời hai người đến ăn tối cùng không?"

Tôi nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Đi, chính là đồng ý cái yêu cầu từ trên trời rơi xuống của người chỉ mới gặp lần thứ ba, à không, thứ tư. Còn không đi, chính là không nể mặt tập đoàn AhnJin. Đã đắc tội với họ một lần rồi, thêm một lần nữa liệu sẽ có thêm tổn thất chăng?

"Được, cháu và mẹ sẽ đến", Eun Byul không đợi tôi đồng ý mà trả lời.

"Eun Byul à, con ...", tôi quay sang con gái nhìn trân trối. Mẹ chính là muốn một bữa tối ăn mừng chỉ có hai mẹ con chúng ta thôi.

"Mẹ à, chúng ta vất vả luyện tập hơn hai tháng qua. Gặp lại bạn cũ chắc mẹ cũng có nhiều chuyện muốn nói mà. Nhân dịp này mẹ con mình ra ngoài ăn đi, với chú Tae Sung".

Thấy con gái nghĩ cho tôi như thế, thôi thì đành nhận lời vậy.

"Tốt rồi, vậy tối nay 7 giờ tôi đến đón hai người nhé", anh ta hào hứng nói.

"Không cần đâu. Anh cứ nhắn địa chỉ, chúng tôi sẽ tự đến". Tôi chưa thân đến mức phải nhờ anh đón đưa.

"À, vậy cũng được. Thế tôi đi đây, hai mẹ con nói chuyện tiếp nhé", Ahn Tae Sung không chút phật lòng, đứng dậy gài nút áo vest rồi ra về.

Tôi nhìn theo anh ta, mãi suy nghĩ mà không biết rằng, một cặp mắt khác sau cánh cửa cũng đang chằm chằm theo dõi người đàn ông vừa bước ra.

___________________________________

Đố các bạn người ấy là ai mà lại núp lùm rình mò sau cánh cửa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com