Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28

Sự kiện phá rối giấc ngủ sáng nay là một khởi đầu tồi tệ. "Quả nhiên có Oh Yoon Hee thì mọi việc xui xẻo đều tự tìm đến mình", tôi lầm bầm rồi đưa ly nước lên uống trôi số thuốc trong miệng xuống, "... nhưng có lẽ không phải là tất cả mọi việc", tôi thầm nghĩ khi nhìn bịch thuốc được tặng trên bàn.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, tôi và Eun Byul rời nhà xuất phát đến trường. Nhìn Eun Byul vẫn bình thản như không có chuyện gì, tôi an tâm rằng con gái mình đã không nghe thấy vụ cãi vã hồi sáng. Tôi vẫn giấu chuyện ba nó chuyển tới đây ở cùng vợ mới vì sợ con bé sẽ bị đả kích mà bỏ bê chuyện học hát, dù sao thì cuộc thi cũng sắp diễn ra rồi mà. Nhưng tôi biết rằng mình sẽ không giấu được bao lâu. Cái kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra. Huống chi, ở Hera Palace này có biết bao nhiêu cái mồm lúc nào cũng rì rầm to nhỏ. Eun Byul dù không có quan hệ tốt với ai ở đây, thế nhưng những tin đồn lạ về ba nó sẽ tự tìm đến mà thôi. Còn chưa kể có khi con nhỏ Bae Ro Na sẽ dương dương tự đắc mà dùng chuyện đó để gây tổn thương cho Eun Byul ở trường. Đang mải mê suy nghĩ thời cơ nào thích hợp để nói với con gái thì cửa thang máy đã mở. Khu sảnh tiếp đón dát vàng quen thuộc lại hiện ra trước mắt.

Tôi cùng con gái đang khoác tay ung dung bước ra xe thì lại thấy Oh Yoon Hee trong bộ đồ không xứng tầm với không gian sang trọng này, đang tay bắt mặt mừng với mỗi người mà cô ta trông thấy. Trên tay cô ả còn cầm một khay bánh gạo tự làm, thật là quê mùa. Việc đó làm ở Hera này chỉ chứng tỏ đẳng cấp thấp kém của cô thôi. Ở đây, quà làm quen không chỉ đơn giản là đống bánh rẻ tiền đó đâu. Vì những người ở đây chỉ thích nhận những hộp thuốc bổ nhân sâm thượng hạng, có độn dưới đáy những cây vàng nguyên chất mà thôi. 

Đột nhiên ánh mắt của tôi và cô ta giao nhau. Vẻ mặt cô ta biến chuyển từ giận dữ, thù ghét rồi kiềm chế mà dịu lại, xong chuyển về sự vui vẻ giả tạo mà cô ta trưng lên một phút trước đó, tất cả chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi. Khi nhận thấy cô ta chủ động tiến về phía mình, tôi quay sang Eun Byul bảo con bé ra xe chờ tôi trước, vì Oh Yoon Hee có thể đá động đến Ha Yoon Cheol nếu cô ta bắt chuyện với tôi. Và đó là điều mà tôi không mong xảy ra lúc này, ít nhất thì Eun Byul không nên biết sự thật từ cái miệng dơ bẩn đó của cô ta.

Như dự đoán, Oh Yoon Hee cao giọng vui vẻ nói:

"Cô Seo Jin, lại gặp cô nữa rồi này".

"Đúng vậy, sáng sớm nay cô bỏ đi nhanh quá nên tôi vẫn chưa kịp chào cô", tôi cười nhếch mép đáp.

"À haha, vì tôi đã hiểu lầm anh Yoon Cheol nên hơi xúc động mà đã hành xử không phải phép rồi. Nhưng cô yên tâm, chúng tôi đã làm hòa và giải quyết hiểu lầm rồi. Trước khi anh ấy đi làm, chúng tôi còn ... ", cô ta đột nhiên cười ngượng nghịu nhìn tôi.

"Vậy sao? Quả nhiên là hồi xưa hay bây giờ thì Ha Yoon Cheol vẫn không thay đổi sự hai mặt của mình nhỉ. Phút trước còn đến tìm tôi ghen tuông, phút sau đã quay lại ân ái với cô rồi", tôi cười nhẹ rồi thản nhiên nói. Việc quá hiểu rõ Ha Yoon Cheol khiến tôi còn không cảm thấy bất ngờ bởi lời khiêu khích của người đàn bà trước mặt nữa.

Oh Yoon Hee nghe xong thì kiềm chế nét mặt phẫn nộ mà cười đáp: 

"Sao tôi lại có thể tin cô mà không tin chồng mình chứ. Anh Yoon Cheol đã giải thích với tôi rằng anh ấy đến cảnh cáo cô vì sự việc mẹ chồng tôi hôm qua. Anh ấy biết là do cô gọi bà ấy đến để gây khó dễ cho tôi. Nhân đây cũng cảm ơn cô nhé, nhờ cô mà tôi đã có màn chào sân ấn tượng đầy nước mắt, thu được biết bao nhiêu là lời chào mừng an ủi. Cô thấy đấy, khay bánh gạo của tôi cũng gần hết rồi này". 

Nực cười thật. Tôi suýt thì đã phì cười vì sự ngô nghê ngu ngốc của cô ta. 

"Chà có vẻ anh ta chỉ kể cho cô nửa đầu của cuộc đối thoại giữa chúng tôi thôi nhỉ. Cô mà nghe được đoạn sau chắc là sẽ thất vọng lắm đấy", tôi giơ tay lên bốc lấy một hộp bánh trên khay. "Nể tình chúng ta là chỗ xưa quen biết nên tôi sẽ nhận. Chứ không mà như những người khác ...", tôi hướng mắt ra phía xa sau lưng cô ta, nơi một phu nhân danh giá nào đó đang vứt hộp bánh gạo vào thùng rác, "thì sẽ không chút thương tiếc gì mà vứt đi". Oh Yoon Hee theo hướng nhìn của tôi cũng quay lại trông thấy cảnh tượng đó. Tôi đứng bên cạnh có thể cảm nhận được cơ thể cô ta đang run lên uất ức. Cô đã thấy tôi nói đúng chưa, Oh Yoon Hee, nơi này là địa ngục dành cho những người thấp kém như cô mà. Tôi cười thầm rồi bỏ lại cô ả đang đứng ngây người mà bước nhanh ra xe.

______________________________________________________________________

Sau giờ nghỉ giải lao buổi trưa, thầy Ma Du Ki bước vào văn phòng tôi hối hả:

"Thưa giám đốc, tôi muốn báo cáo một chuyện nghiêm trọng vừa xảy ra ạ."

"Nói đi", tôi dừng việc đọc tài liệu mà ngẩng lên nhìn vị thầy giáo được tôi mua chuộc làm tai mắt trong trường.

"Học sinh Bae Ro Na vừa bị các bạn cùng lớp phát hiện giấu thuốc lá và tập san người lớn trong cặp."

"Ồ thế sao?", tôi không kiềm chế được sự hào hứng mà hỏi lại. 

"Vâng ạ. Cũng nhờ việc em Je Ny bị mất chiếc kẹp tóc được ba em ấy tặng từ Dubai mà tôi mới có thể lục soát được cặp của các em khác trong lớp, nên mới phát hiện ra đấy ạ", thầy ta cũng hồ hởi trả lời tôi như thể mình đã lập được công lớn.

"Vậy thì chỉ có thể theo quy định mà xử phạt thôi nhỉ", tôi xoa tay suy nghĩ, "viết bản kiểm điểm và lao động công ích 20 giờ ... thêm nữa, đạo đức kém nên bị truất quyền tham dự cuộc thi lựa chọn gương mặt ngày mai. Người đại diện cho trường thì không nên bê tha như vậy đúng không thầy Ma?"

"Vâng vâng giám đốc nói chí phải ạ. Vậy tôi sẽ đi thông báo hình phạt ngay đây."

"Được, thầy vất vả rồi", tôi gật đầu hài lòng nhìn thầy ấy đóng của lại. 

______________________________________________________________________

Hôm nay là ngày buổi tuyển chọn gương mặt diễn ra. 

Tôi từng bước ung dung tiến đến hội trường tổ chức. Giữa đường thì trông thấy phía xa có Gu Ho Dong đang nói chuyện với ba bà mẹ ở Hera: Shim Su Ryeon, Kang Ma Ri, Go Sang Ah, những người đang cầm xô, chổi và cây lau nhà trong những bộ trang phục sang trọng. Cũng như kiếp trước, bọn họ ở đây là vì Gu Ho Dong, người đã đề xuất cho tôi gọi bọn họ đến lao động công ích thay cho con của họ. Âu cũng là do bọn trẻ kêu ca khiếu nại quá nhiều, và thường không hoàn thành việc được giao. Đến giờ tôi mới hiểu được mục đích của Gu Ho Dong, à không Logan Lee trong vụ đề xuất này. Anh ta hẳn là vì muốn những người giáo dục nên những đứa trẻ đã hiếp đáp Min Seol Ah cũng phải chịu phạt đây mà. Tôi cười thầm vì thủ đoạn trả thù ấu trĩ của anh ta rồi tiếp tục thẳng tiến đến hội trường.

Buổi tuyển chọn hôm nay sẽ chọn ra một cặp học sinh nam nữ ăn ảnh ưa nhìn, ngoài thành tích học tập tốt thì gia thế khủng và có nhiều đóng góp cho trường sẽ là một điểm cộng lớn. Cho đến giờ, những học sinh lọt top hơn phân nửa đều nằm trong hội Hera, việc chọn ai loại ai đều sẽ gây hiềm khích với những người hàng xóm phiền phức của tôi. Dù gì thì đây chỉ là một buổi tuyển chọn gương mặt cỏn con, Eun Byul có được chọn hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc thi tài năng Cheong Ah. Tôi cũng sẽ không ngu ngốc như kiếp trước mà phí sức gây áp lực cho các giám khảo cùng ngồi chung bàn với mình. Nếu vậy, chi bằng cho họ thấy rằng tôi là người nắm quyền quyết định, thì cho họ thấy quyền quyết định không nằm ở tôi thì sao.

"Tôi xin phép được hội ý với các thầy cô trước khi ra quyết định cuối cùng", tôi dõng dạc thông báo cho 7 thí sinh chung cuộc trước mặt rồi đứng dậy đi về phía phòng họp sau cánh gà. Các thầy cô tuy bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng nối đuôi theo sau tôi.

Thầy Ma Du Ki lên tiếng đầu tiên sau khi đóng cửa phòng lại:

"Thưa Giám đốc, có phải cô muốn bàn bạc lại cách tính điểm không ạ?"

"Không, tôi muốn bàn bạc về người quyết định kết quả".

"Chẳng phải theo thể lệ thông báo thì giám khảo, tức là chúng ta sẽ là người chấm điểm các em dự thi rồi sao? Giám đốc muốn thay giám khảo khác ạ?", một cô giáo khác lên tiếng.

"Đúng vậy. Thay vì chúng ta, thì sao không để các em học sinh khác quyết định."

"Vậy tất cả bảng chấm điểm của chúng ta hôm nay là công cốc rồi sao ... ", thầy Ma Du Ki oan ức lớn tiếng rồi lại nhỏ giọng dần khi tôi trừng mắt cảnh cáo vì thái độ có phần xấc xược đó, "...ạ ?" *

*ạ : tương tự bên tiếng hàn là 요(yo), được sử dụng như kính ngữ trong giao tiếp. 

"Tất nhiên tôi cũng không muốn việc những bảng điểm này ...", tôi cầm tờ giấy trên bàn lên phe phẩy, "... trở thành những tờ giấy lộn. Nếu các thầy cô đồng ý, thì điểm số cuối cùng sẽ là 50/50. Tức là điểm của giám khảo chiếm 50%, điểm bầu chọn của các học sinh khác 50%".

"Tôi đồng ý với đề xuất này, thú thật thì ban đầu tôi cũng muốn đưa ra đề nghị như vậy vì tính công bằng", thầy giáo ngồi cạnh tôi nghiêm túc đưa tay đẩy gọng kính lên nói. Cái dáng vẻ này khiến tôi không thể không nghĩ đến một người mà cười nhẹ hài lòng.

"Tôi cũng đồng ý."

"Tôi cũng vậy."

Các thầy cô khác lần lượt giơ tay đồng tình.

"TÔI ...", thầy Ma Du Ki giơ tay cuối cùng, "... 100% đồng tình thưa giám đốc", quả nhiên cái miệng của anh ta dẻo lẹo không thua kém gì hội những bà mẹ ở Hera.

"Được rồi, vậy chúng ta đi thông báo cho các em ấy nào", tôi đứng dậy phủi nếp nhăn trên váy rồi dẫn đầu đoàn người trở về hội trường.

______________________________________________________________________

Buổi tuyển chọn kết thúc sớm hơn dự định nên tôi có được một khoảng trống nhỏ trong lịch trình để thư giãn. Trên đường trở về văn phòng, tôi bắt gặp Gu Ho Dong và Shim Su Ryeon đang thì thầm với nhau ở toilet như kiếp trước, sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ. Liệu Gu Ho Dong đã điều tra ra được ai là thủ phạm hại chết Min Seol Ah mà nói cho Shim Su Ryeon để cùng trả thù chăng? Nhưng tại sao sắc mặt cô ta lại trông khó coi vậy? Nhìn như thể sẽ òa khóc bất cứ lúc nào. Tôi nhẹ nhàng tiến gần đến cửa ra vào để nghe ngóng, có thể sẽ có thông tin gì đó có lợi cho việc điều tra thì sao.

"Con bé đã gọi tôi và nức nở mỗi đêm", chất giọng đàn ông trầm lặng vang lên nghe đầy oán trách, "chính cô, chính cô ...", anh ta nghẹn ngào không hoàn thành được câu nói.

Đáp lại chỉ là tiếng òa khóc nghe ai oán của người phụ nữ đã mất con. Thật là đáng ghét khi tôi có thể hiểu cho tâm trạng của cô ta lúc này. Vì chính tôi cũng đã suýt đánh mất Eun Byul ở kiếp trước.

"Giám đốc, tôi tìm cô nãy giờ", tiếng thầy Ma Du Ki vọng lại từ xa đến phá bĩnh bầu không khí nặng nề. Quả là một cái đuôi phiền phức.

"Được rồi, có chuyện gì thì đến văn phòng tôi chờ đi", tôi lạnh lùng nói nhưng cũng ý thức được rằng hai con người ở bên trong đã biết đến sự tồn tại của tôi ở bên ngoài.

"Vâ ... vâng ạ", thầy ta ngoan ngoãn quay người đi thẳng mà không dám ngoái đầu lại nhìn. 

Sau tiếng thở dài của tôi thì Shim Su Ryeon bước ra trước, tay vẫn còn bận bịu lau khô nước mắt đọng lại trên mi. Cô ta nở nụ cười hiền dịu chào tôi rồi cũng nhanh chóng bước đi. Tôi dõi theo bóng lưng vẫn còn run run ấy một lúc rồi cũng cất bước trở về văn phòng. Nhưng khi quay người lại thì Gu Ho Dong đã ở sau lưng nhìn tôi, như thể chờ cuộc nói chuyện này từ lâu rồi.

"Tôi không nghe thấy gì quan trọng đâu", tôi chột dạ vì hành động nghe lén công khai của mình nhưng lại tự tin nói.

"Cô Cheon Seo Jin, tôi biết là cô đã biết", giọng địa phương thường ngày của anh ta biến mất, nhường lại chỗ cho chất giọng của một quý ông thường thấy ở giới thượng lưu.

"Vậy sao?", tôi nhướn mày hỏi ngược lại.

"Vào ngày cuối cùng trước khi chết, em gái tôi đã gọi và kể cho tôi về cô, người đã giúp con bé làm xét nghiệm tìm mẹ", giọng điệu nghiêm túc của Logan Lee hoàn toàn không ăn khớp với bộ dạng quê mùa của Gu Ho Dong lúc này.

"Và tôi cũng biết là thầy đã biết nên mới nhận thầy vào làm giáo viên hợp đồng đấy", tôi lên mặt chiếm lại thế thượng phong nói.

"Vâng, tôi xin cám ơn cô vì đã chiếu cố em gái tôi và tôi thời gian qua", anh ta cúi người trả lễ, "nhất định sẽ có ngày tôi trả ơn cho cô". Nghe được câu này từ Logan Lee chính là phần quà không báo trước của kiếp này.

"Được thôi, vậy tôi sẽ kiên nhẫn mà chờ thầy trả ơn", tôi nhoẻn miệng cười rồi rời đi. 

Xem ra kế hoạch của tôi đã bắt đầu gặt hái được những trái ngọt đầu tiên.

______________________________________________________________________

Xin chào các bạn đọc giả. Dù rất tiếc nhưng mình xin thông báo rằng đây là chap cuối cùng của năm nay, và mình sẽ ngưng không đăng bài một thời gian. Vì hiện nay là giai đoạn nước rút trong đồ án đại học của mình.
Nhưng các bạn hãy yên tâm là mình không drop fic đâu, và mình sẽ trở lại vào một ngày không xa nha.
Cám ơn sự ủng hộ của các bạn trong thời gian qua.
Hẹn sớm gặp lại !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com