Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C1. Kỉ Nguyên Trọng Sinh.

Mí mắt nàng nặng trĩu, mệt mỏi mở lên như vừa mới thoát khỏi khỏi một giấc ngủ sâu dài đằng đẵng. Khẽ vùng vẫy, nàng nhận ra cả cơ thể bản thân đã bị quấn chặt bằng những sợi xích làm bằng ma thuật không thể phá vỡ. Bất lực vì không thể vùng vẫy hay làm gì, nàng đành yên lặng.

Ngẩng đầu xem xét, nàng nheo mắt vì ánh sáng chói lòa của cái không gian mà bản thân đang bị trói chặt. Đến khi lấy lại thị lực, nàng hơi bàng hoàng khi nhận ra có rất nhiều kẻ xa lạ thân quen đều bị trói chặt bởi sợi xích ma thuật y như bản thân, nhưng có điều họ đều chưa tỉnh dậy.

_ "Siro? NeyuQ!" Hai cái tên xa lạ bật ra khỏi môi, nàng mới vô thức nhận ra bản thân chẳng còn nhớ gì về hai cái tên đó.

Khi còn đang bàng hoàng, một bàn tay mềm mại chạm vào mặt nàng. Như một sự xoa dịu, nàng cảm thấy tâm trí dần bình tĩnh lại một chút, âm thầm hưởng thụ cái xoa dịu đó.

Người mỉm cười, lẩm bẩm một câu thần chú khiến những vết thương trên người nàng từ từ biến mất hết thảy.

_ "Chẳng thay đổi gì cả, Lina. Ngươi vẫn bốc đồng và nóng tính như bảy ngàn năm trước..."

Nàng ta ngẩn người, chẳng hiểu người đối diện là ai mà lại biết tên mình. Linh cảm cho biết người kia rất quan trọng, nên vội vàng cúi đầu hành lễ.

Giselle mỉm cười, người lắc đầu, ý bảo không cần hành lễ nữa. Đợi đến khi người kia đứng thẳng, người búng tay, những đốm sáng nhỏ xuất hiện quanh những người còn lại, nhẹ nhàng chạm vào da họ, tan ra, và họ bắt đầu tỉnh dậy.

Họ ngơ ngác nhìn Giselle, rồi lại bối rối nhìn nhau. Sự xúc động khó tả tràn ngập trong ánh mắt, có vẻ nếu như họ mềm mỏng một chút, sự đau lòng sẽ ngay lập tức khiến họ vỡ òa khóc nức nở. Trên thực tế, có một cô gái tóc nâu lai thỏ đã khóc.

_ "Bảy ngàn năm từ khi các ngươi ngủ say, cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội gặp lại."

Người nói, âm điệu chưa bao giờ thay đổi, vẫn luôn mang sự kiêu hãnh và quyền lực trong từng câu từ người phát ra như những ngày xa xưa đó. Người cất giọng sau khi lặng yên một lúc, giọng nói có đôi chút khác ban nãy. Tuy người ta vẫn có thể nghe ra được sự kiêu hãnh trong giọng nói của người, nhưng sự thật thì nó đã bị pha lẫn vào đấy một ít nguyên liệu của cảm xúc lo lắng mất rồi.

_ "Chà, ta không biết nên giải thích thế nào cho các ngươi nữa."

_ "Nhưng hãy nhớ rằng, sau ba ngàn năm, thế giới đã chẳng còn như xưa. Bộ tộc Diaris, nơi Tòa thành Mega kiêng cố thân yêu của chúng ta sự thật là đã sụp đổ kể từ "hoàng hôn của chư thần", ta xin lỗi vì đã chẳng thể khôi phục quê hương của chúng ta sau khi các vị mất."

Người chớp đôi mi dài, dùng tay để lau đi những giọt nước mắt đắng cay trên khóe mắt rồi trở về với dáng vẻ uy nghiêm, nghiêm túc nói.

_ "Tâm tình như vậy là đủ rồi, bây giờ ta sẽ đưa các ngươi thức tỉnh."

Thi triển thuật chú, một vòng tròn ma thuật cực lớn xuất hiện, một cột sáng phóng thẳng lên trời- một bầu trời huyền ảo trông như dải ngân hà rộng lớn.

Người, với gương mặt ngẩng cao đầy kiêu hãnh như người đã luôn thể hiện. Giọng người cất lên, không giấu nổi sự kiêu ngạo và hãnh diện khi nói.

_ "Hỡi ba mươi tám linh hồn của các tướng sĩ thân mến của ta! Các ngươi đã ngủ yên quá lâu rồi!!"

_ "Sau ba ngàn năm ngủ yên, tại thời điểm này chính là thời khắc xứng đáng để thức tỉnh!!"

_ "Các tướng sĩ thân yêu, xin hãy thức tỉnh, phục hưng bộ tộc, đưa bộ tộc Diaris chúng ta quay về thời vinh quang vốn có!!"

_ "Ngăn chặn ý đồ xấu xa của Emarlnir. Hãy xướng lên Khúc Ca Khải Hoàn vì chúng ta, vì bộ tộc Diaris thân yêu!!"

................

Như bị ai đó đánh thật mạnh vào đầu rồi tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, Lina bật dậy, mồ hôi lạnh úa ra như tắm. Khung cảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là bầu trời xanh cùng những đám mây trắng đang thong thả chơi đùa trên trời. Cơn đau từ đầu ập đến khiến nàng bất giác đưa tay lên xoa đầu. Chẳng hiểu sao cơ thể lại nhức mỏi đến vậy, như thể bản thân đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ kéo dài hàng nghìn năm.

Khi còn đang hoang mang, một bàn tay đột nhiên được chìa ra trước mặt nàng, hàm ý rõ ràng là muốn đỡ cô nàng đang ngồi bệt trên đất dậy. Lina vươn tay nắm lấy bàn tay trước mặt, người đó liền kéo nàng đứng dậy.

_ "Xin chào, cô Lina phải không nhỉ? Thật thất lễ quá, tên tôi là Siro."

Người trước mặt giới thiệu bản thân, lúc này nàng mới nhìn rõ dung mạo cậu ấy. Là một chàng trai cao ráo và hơi gầy, mái tóc chia ra hai màu đen-trắng, cả đôi đồng tử của cậu ấy cũng chia làm hai màu xanh và đỏ. Trông cậu rất quen mắt, có vẻ nàng đã từng rất thân thiết với cậu. Nhưng tại sao bản thân lại chẳng thể nhớ nổi ra bất cứ tình tiết nào về quá khứ?

Nàng nheo mắt nhìn cậu, đặt ra một câu hỏi và chờ đợi câu trả lời.

_ "Siro? Sao cậu lại biết tên tôi?"

Cậu ấy ngạc nhiên với câu hỏi đột ngột, cậu im lặng một lát, rồi lúng túng đáp lại.

_ "Không rõ, chỉ là khi vừa nhìn, tôi đã lập tức biết tên cô."

Lúc này Lina mới từ từ chuyển sự chú ý đến những người khác. Họ đều rất xa lạ, nhưng sâu trong lòng, nàng lại thấy họ có gì đó...Rất thân thuộc.

_ "Ồ, Lina đã dậy rồi."

Một cậu chàng nói, cậu ấy ngồi trên một tảng đá, nở nụ cười mỉm, dáng vẻ trông rất vô tư. Đôi đồng tử tím đưa mắt nhìn một lượt, rất nhiều người, mỗi người đều ngồi ở một nơi gần đấy, tạo thành một vòng tròn lớn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành.

_ "Xin chào, Lina. Cô khỏe không?"

Một cô nàng đến gần Lina, thân thiện chào hỏi. Cô có dung mạo rất xinh đẹp, con ngươi màu oải hương của nàng rất nổi bật. Vẻ đẹp của nàng được tô thêm bảy phần dịu dàng nhờ mái tóc dài thướt tha màu tuyết, khẽ bay lượng phập phồng theo từng bước chân nhẹ nhàng của nàng. Có thể nói, nàng là mĩ nhân có dung mạo như tiên nữ giáng thế.

_ "Tôi ổn, cảm ơn Sulker."

Sulker có vẻ bất ngờ trước cách xưng hô của Lina, một sự thảng thốt. Mất một chút thời gian để cô ấy bình tĩnh lại rồi kéo Lina vào vòng tròn, vừa khít chỗ cho hai người họ.

Lúc vòng tròn hoàn thành, một tia sáng màu tím đột ngột xuất hiện ở chính giữa, chiếu thẳng lên trời, tạo ra một áp lực khiến gió thổi lên rất mạnh. Lina đưa tay lên trước mặt chắn gió, mắt nheo lại nhìn vào cột sáng kia, lùi lại vài bước chân như phản xạ tự nhiên.

Sau vài phút, cơn gió bắt đầu dịu lại, rồi thành từng đợt gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, nhưng từ thời điểm này cũng bắt đầu xuất hiện những điều thần bí. Những ký tự kì lạ xuất hiện trên không, xếp thành một dòng chữ mà tôi chẳng thể đọc được. Và rồi, một giọng nói vang lên từ hư không, mang âm điệu không quá trầm cũng không quá bổng, nhưng đủ để người ta cảm thấy yên lòng.

_ "Các tướng sĩ, thật mừng vì các vị đều đã tỉnh dậy. Ngay bây giờ, xin các vị hãy lắng nghe những điều ta sẽ nói."

_ "Trái Đất, là nơi các vị đang đứng là một thế giới chứa đựng nguồn lực ma thuật dồi dào, nhưng không phải quê hương của chúng ta."

_ "Chúng ta là người của thần tộc Diaris, cư trú trên tòa thành cổ Mega ở phía trên cùng của thế giới, tuy nhiên nó đang bị chiếm giữ bởi bọn Emarlnir."

_ "Để đoạt lại quê hương, xin hãy cùng nhau cố gắng để đánh đuổi quân xâm lược. Ta tin mọi người."

Giọng nói vừa dứt lời, một người khác lại thêm vào

_ "Này, ta biết người là ai. Nhưng tại sao chúng ta lại quên hết ký ức xưa nay?"

Một giọng nói vang lên, theo âm điệu, có vẻ cậu ấy đang rất hoang mang và có dấu chấm hỏi rất lớn. Lina nhìn sang cậu, một cậu trai tóc hồng với đôi mắt đen láy, nhưng lấp lánh những ngôi sao của sự tò mò và muốn được tìm hiểu. Trái tim nàng đột nhiên quặng lại, một cảm giác khó chịu không nỡ hiện lên khi nhìn anh, nên miễn cưỡng nàng phải quay mặt đi.

_ "Ta xin lỗi, nhưng bởi vì đã ngủ quá lâu nên những ký ức đó đã "ngủ rồi". Nếu các vị muốn thức tỉnh và nhớ lại, xin hãy tự tìm ra cách và đợi thời gian cho chúng ta câu trả lời hoàn chỉnh.."

Kresh nghe vậy cũng yên lặng. Lina khi nghe câu hỏi của cậu cũng có thắc mắc, nghe được câu trả lời của người lại càng thắc mắc hơn. Tự tìm ra cách và đợi thời gian cho chúng ta câu trả lời hoàn chỉnh? Tôi không thể hiểu được ngữ ý mà người muốn truyền đạt. Tại sao phải để thời gian cho câu trả lời hoàn chỉnh? Tại sao phải rắc rối đến vậy?

Cột sáng dần dần thu nhỏ rồi biến mất, những ký tự kỳ lạ trên không trung ban nãy cũng mờ dần rồi tan biến như chưa từng tồn tại, nhưng dư âm từ người vẫn còn, tiếng vang vẫn còn tồn tại trong không khí xung quanh chúng tôi.

_ "Giống như một lời thỉnh cầu, nhỉ?" Một người tóc đên nói, có vẻ tên là Kuro.

Rồi dần dần những người còn lại cũng tách nhau ra, người đi vào làng để ăn xin, kẻ lại đi vào rừng tự lực gánh sinh.

Lina chọn đi vào làng để tìm một ít lương thực xong rồi sẽ đi vào rừng để chặt gỗ. Nhìn xung quanh, nàng chọn đại một bác dân làng trông có vẻ dễ tính để hỏi xin đồ, thật may rằng bác đã vui vẻ cho nàng vài block gỗ, khoai tây nướng, bánh mì và một bình nước. Đúng là người lương thiện, quả là dễ thương!

Khi nhận thấy bản thân đã có đủ đồ, Lina chế ra một cây cúp vác nó ra sau lưng rồi bắt đầu cất bước đi tìm một cái hang. Đột nhiên, một giọng nói vang lên gọi to tên nàng.

_ "Cô Lina! Đợi với!"

Update: 21042025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com