Chapter 35:Chúng tôi đã kết hôn
Sau khi kết hôn,Len và tôi đi hưởng tuần trăng mật ở Paris khoảng hai tuần.
Lãng mạn quá phải không?
Nhưng không phải chuyện gì cũng diễn ra suôn sẻ đâu.Dạo gần đây tôi thường hay mơ thấy ác mộng!Nói cho chính xác thì vào đêm đầu tiên ở Paris,tôi bắt đầu mơ thấy ác mộng,lúc tỉnh dậy,gương mặt tôi ướt đẫm nước mắt.Len cũng chẳng biết nên làm gì để chấm dứt những cơn ác mộng của tôi.
-------------------[Tua nhanh]--------------------
2 tuần sau
Chúng tôi có buổi họp mặt bạn bè gồm có Rin,Kiyoteru,Luka,Kaito và Oliver.
-Đôi uyên ương của chúng ta đã về rồi!Sao nào?Tuần trăng mật lãng mạn chứ?-Rin nhanh nhảu lên tiếng trước
-Chắc....là vậy?-Tôi gượng cười
-Gì chứ???Đừng nói là hai người vẫn chưa làm gì nha!!-Cả bọn đồng thanh lên tiếng
-Làm gì là làm gì?-Tôi thực sự chưa hiểu lắm
-Vẫn chưa!-Len bất lực lên tiếng
-Sao vậy?Có chuyện gì à?-Kiyoteru hỏi
-Miku gặp ác mộng.Tớ chẳng dám đụng vào cô ấy.
Len đưa mắt nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng,tôi thì cứ như đứa trẻ ngây ngô chẳng hiểu sự đời.Thoáng chút lại nghĩ đến cơn ác mộng lặp đi lặp lại.Tôi thấy bản thân đi lạc trong bóng tối,xung quanh chẳng có người nào cả,hơi lạnh ập đến khiến tôi rùng mình,rồi tôi nghe thấy tiếng khóc của ai đó,tôi cố tìm nơi phát ra tiếng khóc thì tôi nhìn thấy ba mẹ tôi,vụ tai nạn năm ấy hiện lên trước mắt tôi.Thật đáng sợ quá!Tôi còn nghe được câu "Cứu với" của mẹ,âm thanh rất rõ ràng làm tôi lầm tưởng đó là sự thật.
Khi buổi họp mặt kết thúc,tôi thẫn thờ như người mất hồn,thật ra tôi đang nghĩ đến việc dùng thuốc an thần.Có lẽ nó sẽ giúp ích để ngăn những ác mộng kia lại.Sẽ ổn thôi!Tôi không muốn làm Len thất vọng.
---------------------[Tua nhanh]----------------------
Đêm hôm đó
Tôi uống hai viên thuốc an thần và chìm vào giấc ngủ.Lại là giấc mơ đó nữa sao?Bóng tối sắp vây kín nơi đây,tôi đứng giữa ranh giới của ánh sáng và bóng tối,nước mắt tuôn rơi.Tôi nghe thấy âm thanh kì lạ vang lên trong ánh sáng:"Hãy đưa tay ra,tôi sẽ đưa bạn đến thế giới mà bạn mong ước!",giọng nói ấm áp quá,nơi đó cũng rực sáng lên,tôi vừa định đưa tay về phía ánh sáng thì một giọng nói khác lại vang lên từ trong bóng tối:"Đừng lại gần đó,mau đưa tay cho tôi,hãy để tôi đưa bạn ra khỏi nơi này".Lạnh lẽo thật,tôi sợ lắm,sợ bóng tối đó lắm.Phải làm sao đây?!Từ trong bóng tối xuất hiện hai thứ ánh sáng nhỏ bé,lung linh,giống như ngọn nến vậy,tôi đưa tay ra,hai thứ ánh sáng bay đến và dẫn tôi ra khỏi giấc mộng.
Tôi thức dậy trong vòng tay của Len,hơi ấm khiến tôi dễ chịu hơn.Tôi nhìn cậu ấy,gương mặt của Len chẳng còn nét ngây thơ,hồn nhiên của ngày xưa,trông cậu ấy có vẻ chững chạc hơn,già dặn hơn so với trí nhớ của tôi.Nhớ cái thời cả hai cùng đến trường,Len thấp hơn tôi một cái đầu đó chứ,vậy mà bây giờ đã có thể ôm gọn tôi vào lòng.Thời gian đúng là tàn nhẫn!
-Ngắm đủ chưa,bà xã?!-Len mỉm cười
-Hừ,dậy rồi sao không nói?Còn giả vờ ngủ nữa hả?-Tôi phụng phịu
-Thôi dậy đánh răng rồi còn ăn sáng nữa!Định ngủ nướng à?-Len ngồi bật dậy
-Biết rồi mà.
Nói xong,Len bước vào phòng tắm trước,tôi vừa đứng lên,một cơn đau truyền đến khiến tôi ngã xuống,cái gì vậy nè????Đau quá!Len chạy ra với mái tóc xù,miệng đầy bọt kem đánh răng,đỡ tôi đứng dậy.
-Ouch.Anh đã làm gì em thế này?-Tôi nhăn nhó
-Nghĩa vụ của một người đàn ông!-Len trả lời tỉnh bơ
Tôi bất giác đỏ mặt rồi nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Len.
-KAGAMINE LEN!!!!!!!!!!!!!!!!
------------------------[Tua nhanh]----------------------
Một tháng sau
Tôi và Jun đi công tác ở bên London,sẽ có buổi họp báo về dự án sắp tới.Jun dự định sẽ đưa những bộ ảnh đặc biệt của tôi vào bảo tàng tranh ảnh nổi tiếng ở London.Đây là một vinh dự rất lớn đối với tôi.Sau đó còn có buổi triển lãm và đấu giá nữa cơ.
-Chị dâu,đi ăn trưa thôi.-À quên chưa nói,Jun và Akari cũng đã kết hôn
-Cũng được.-Tôi mỉm cười
-Vậy chị dâu sẽ đãi em một bữa chứ?-Jun trêu tôi
-Đừng có mà mơ!Đứa nào rủ đi ăn thì đứa đó tự trả tiền.Em rể mà không mời chị dâu một bữa là thất kính đó nha.
-Haizz.Biết rồi Kagamine phu nhân!Đi thôi.
Mỗi lần trêu nhau Jun sẽ gọi tôi là "chị dâu",khi giận dỗi thì sẽ gọi tôi là "Kagamine phu nhân" còn lúc bình thường thì vẫn như bạn bè bình thường thôi.Thôi kệ,gọi gì cũng được,ai thèm quan tâm.Tôi chỉ nghĩ đến cái đầu vàng kia thôi.
Lúc vào bàn,tôi gọi gần hết cái menu của quán,Jun cũng không quá ngạc nhiên với sức ăn của tôi.Vậy mà khi người ta vừa đem đồ ăn ra đầy bàn thì tôi lại mất hứng ăn!Lạ lùng quá đi mà.Jun nghĩ tôi vẫn đang suy nghĩ xem sẽ ăn món nào trước nên anh không hỏi han gì cả.Tự nhiên thấy kì cục ghê,nhìn món nào cũng ngon,cũng hấp dẫn mà sao thấy buồn nôn quá.Tôi ăn thử một miếng cá chiên bột,ngay lập tức,cảm giác buồn nôn ập tới làm tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
-Hey,không sao chứ?-Tôi vừa đi ra,Jun đã hỏi ngay
-Ổn mà,chắc là do cá.-Tôi cười
-Có cần đến bệnh viện không?Nhìn nhóc xanh xao lắm đấy!-Jun lo lắng
-Ừ.
-------------------[Tua nhanh]-----------------------
Tại bệnh viện
-Sao rồi bác sĩ?-Tôi hỏi
-Cô đã có thai được một tháng.Xin chúc mừng gia đình.-Vị bác sĩ cười hiền hậu
-Hơ...thật á?Thật sự....là......đang có thai sao?!-Tôi lắp bắp
-Ồ!Báo cho anh rể biết chắc anh rể sẽ vui lắm nha.-Jun cười
-Nhưng mà...-Bác sĩ lại nói tiếp
-Sao ạ?-Jun hỏi lại
-Tình hình là sức khỏe của cô Miku khá yếu,lại còn đang mang thai.Tôi đề nghị nên nhập viện để trông coi tình hình sức khỏe của hai mẹ con.Tôi sợ rằng nếu cứ để thế này thì đến lúc sinh con sẽ rất nguy hiểm.
------------------------------------------------------------------------
Lâu rồi mới ra chap nè!
Sau khi xong bộ này,tui định sẽ viết 2 oneshort,1 cái là HE và 1 cái là SE.Còn couple tui cho readers chọn (nhưng ko đc chọn HE hay SE đâu nha :p).Viết xong bộ này tui sẽ xem kết quả rồi viết oneshort.
Comment couple yêu thích của mấy bạn đê!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com