Chương 1
- Vậy tôi còn bao lâu nữa?
- Cao nhất là 4 tháng
Không ngờ đến một ngày cái chết lại đến với bản thân nhanh chóng vậy, lại không ngờ thì ra nó cũng không đáng sợ như mình thường nghĩ...
=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=
- Thầy bói chỉ toàn những tên bịp bợm, gì là cậu đây số tốt, cát nhân thiên tướng, gì là sống lâu trăm tuổi, thọ cát vô biên!! Bịp bợm, lang băm!!
- Tôi chưa nói, cậu chửi cái gì
Tôi nhanh tay đút một đũa thức ăn vào miệng cái tên lắm mồm ấy. Cậu ấy là ai ư? Kang Seungyoon. Bạn tôi ư? Không, nói chính xác là một nửa huyết thống. Đã lâu rồi, sau khi mẹ tôi chết vì băng huyết, ông ấy đã đi thêm bước nữa với em gái của bà và sinh thêm thằng nhóc này. Nó biết chuyện tôi cũng có nghĩa là mọi nguời đều đã biết, bao gồm ông bố và người 'mẹ' kia. Một thằng nhãi nhiều chuyện...
- Em đây là chửi giùm anh đấy. Mẹ kiếp!! Tới bao giờ anh mới hiểu...
Giọng nó càng về sau càng nhỏ rồi nín thít.
Ừ thì, thằng nhóc đó thích tôi.
Bầu không khí cứ thế im lặng thêm vài phút nữa, nhìn xuống đống chai ngổn ngang dưới chân mình lại cảm thấy đầu óc mình có chút choáng. Lẽ nào say rồi.
- Tôi đi vệ sinh một lát
- Tôi cũng không phải tàn phế, cậu dìu làm gì!!
=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=
*tiếng nước chảy*
Ngước lên nhìn mình trong gương. Nhìn cũng đâu có điểm gì giống người sắp chết. Đúng vậy, nước da trắng sáng, đôi mắt to tròn, đôi môi hồng và ngọt đến dụ người. Nửa điểm cũng không có nét tiều tụy, vàng vọt mà một người cận kề với cái chết nên có.
Cậu có khối u ở não, là khối u ác tính. Nửa năm trước, khi cậu biết được tình hình của mình cũng đã dùng thuốc ức chế và hẹn lịch 2 tuần sau phẫu thuật cắt bỏ khối u. Nhưng không biết có phải ông trời trêu người, hay số cậu đã tận, một ngày trước khi phẫu thuật, vị bác sĩ khám cho cậu bảo khối u đã di chuyển tới gần khu vực dây thần kinh trung ương, nên không thể tiếp tục tiến hành. Lúc đầu là nói cậu có thể sống thêm ít nhất một năm rưỡi nữa, nhưng giờ, cộng đi cộng lại chưa được 1 năm đã nói cậu sắp chết. Bác sĩ thật là biết trừ hao.
- Cậu bé, cậu thích cái gương này thế sao? Chủ ở đây là bạn tôi, tôi có thể kêu cậu ấy cho cậu địa chỉ đặt mua!
- Mà tôi nghĩ cậu chưa đủ tuổi để có mặt ở nơi như thế này đâu. Về đi nhóc con! Ra khỏi đây quẹo trái là cửa sau rồi!
Tôi quay sang nơi giọng nói kia, trước mắt tôi là một người đàn ông, à nói sao nhỉ, gương mặt tuấn tú, những đường nét trên đấy vừa sắc sảo, vừa dung hoà một cách nhẹ nhàng, một thân tây trang đen lịch lãm, đắt đỏ nhưng tại sao lời nói và nụ cười trên mặt anh ta lại không phù hợp đến vậy.
- Tôi 27 tuổi rồi
- Hả?? Đừng đùa với tôi như thế chứ nhóc con, bộ nhìn tôi có chỗ nào giống kẻ ngốc. Về đi tôi đây sẽ không đi báo bảo vệ bắt nhóc đâu. Yên tâm...
- Không ngốc nhưng hơi ngu.
Tôi chìa tấm thẻ căn cước trước mặt anh ta. Tên trước mặt phải đứng bất động đó cũng khoảng hơn 3 phút, tôi thề là tôi không nói quá đâu.
- Nhìn đủ rồi có thể tránh sang cho tôi đi được chưa?
Nhét tấm thẻ vào ví tôi ngước lên hỏi hắn. À tên này thật sự vẻ ngoài không tệ, còn rất cao nữa! Không phải do tôi thấp đâu, tôi cũng cao tận 1m75 chứ bộ. Lúc trước cứ nghĩ là do thằng nhóc Seungyoon cao hơn người thôi, sao cả tên này cón cao hơn cả thằng nhóc đấy, đỉnh đầu cũng chỉ vừa chạm tới cằm người ta thôi. Bộ đàn ông bây giờ ai cũng cao thế sao?
- À à... Xin lỗi là tại do... Anh Jinwoo phải không? Tôi tên Minho... Song Minho, tôi 25 tuổi. Xin lỗi nhưng anh thật sự rất trẻ...và xinh đẹp...
Ba chữ cuối thật sự rất nhỏ, cũng may là do tôi bình thường đã quen với cái tính hay nói lí nhí của Seungyoon mới có thể nghe được.
- Rất vui được gặp anh, Jinwoo
- Tôi không nghĩ khen một người đàn ông xinh đẹp là một ý kiến hay đâu, cậu Minho!
Minho chả nói gì chỉ hơi cúi mặt, sau khi nghe tôi nói xong lại khẽ đưa tay lên gãi nhẹ mớ tóc được vuốt keo tỉ mỉ. Đừng nói với tôi là cậu ngại đấy nhé, thiệt tình! Cũng chả phải là con gái mới lớn gì mà. Tôi thật sự muốn tán cho cậu tỉnh đó, cậu trai!
- Sẵn nói, cậu thiệt tình đừng nên bày bộ dạng này ra ngoài... Ừm sao nhỉ... Nhìn hơi ngu đấy!! Tôi khuyên cậu đấy, cậu bé!!
Miệng của cậu ấy bây giờ há to đến mức có thể tự nuốt bàn chân mình luôn được đấy.
- Anh à! Chúng ta mới quen biết có gần 15 phút, sao anh lại nói em ngu tới 2 lần thế. Em thật sự tổn thương đấy...
Còn cái bộ dáng nàng dâu nhỏ bị mẹ chồng ức hiếp của cậu là sao đây?
- Thôi tôi đi!
Tôi thật sự bị biểu cảm của cậu đây làm cho sợ đấy. Nếu cậu cứ dùng gương mặt mình như thế này nữa, thì cho tôi xin được không.
Thâm tâm thở dài...
- Vậy tạm biệt, có dịp gặp lại nhé!!
- Ừ
Tôi cũng muốn gặp lại cậu, cậu bé á, chỉ sợ...
=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=
Khi tôi ra tới nơi, Seungyoon đã nằm gục trên bàn, xung lại vương vãi thêm gần chục vỏ chai rỗng nữa. Thằng khỉ này! Anh buồn ngủ rồi, anh bỏ mặt mày được không!
- Hình như bạn anh say quá rồi, em có thể giúp được gì không?
Chất giọng khàn ấm có phần hơi quen này cứ vang đều đều sau lưng tôi như thế.
- Cậu có đi xe không?
- Có
- Vác nó về giúp tôi được không?
- Được chứ anh
Minho cứ vừa gật đầu vừa cười hề hề như thế mà nhận lời tôi xách thằng em trai say xỉn này về. Seungyoon! Mày có phuớc rồi, anh định để mày ngủ chết ở chỗ này luôn đấy.
Thành công dìu Seungyoon ra xe, để nó ở ghế sau.
- Cậu mang nó về địa chỉ này giúp tôi nhé, đây
Tôi chìa cho Minho tờ note nhỏ có ghi địa chỉ nhà Seungyoon trên đó.
- Chở tới nơi cậu nhấn chuông là có người giúp việc ra khiêng nó rồi. Nếu muốn thì có thể đòi tiền xăng, thằng này dư tiền mà
- Anh không về chung luôn sao?
Năm 21 tuổi, tôi bắt đầu ra ở riêng. Hai năm sau, thằng nhóc Seungyoon này tự nhiên cũng đòi dọn ra ngoài ở, báo hại mẹ nó làm ầm một trận, kêu tôi cũng dọn về nhà, không cho đứa nào đi cả. Thế mà tới giờ ở một mình cũng đã 6 năm rồi.
- Tôi tự về được
- Giờ tối rồi khó bắt xe lắm, trời lại lạnh nữa, để em chở anh về
Tôi nghe thế tự mở cửa, ngồi vào ghế phụ lái, rồi xoay sang nói với thằng nhóc Minho.
- Không phải muốn đưa tôi về sao, đứng ngây ra làm gì. Đặc biệt, biểu tình cậu bây giờ tốt nhất chỉ nên có trước mặt tôi. Cậu giúp tôi nên tôi cũng muốn tốt cho cậu.
Minho bật cười rồi cũng chui vào lái xe đi.
- Mới chào tạm biệt anh sau đó lại gặp lại... Hội ngộ tương phùng
Tôi mỉm cười nhẹ. Thằng nhóc này thật ngốc đến thú vị!
Chở Seungyoon đến nơi, tôi đọc địa chỉ nhà tôi, rồi chiếc xe lại lăn bánh rời đi. Tính ra nhà tôi và nhà Seungyoon ngược đường nhau, nên phải vòng lại một khoảng khá xa. Thiết nghĩ khi về tới nơi phải trả cho thằng nhóc này tiền xăng mới được. Chiếc xe cứ thế chậm chậm chạy, hai người trong xe cũng không ai lên tiếng. Vì thế chưa được bao lâu tôi đã lặng lẽ thiếp đi.
Tôi nhìn thấy tôi lúc bé, nhìn thấy bản thân mình cùng với Seungyoon rượt đuổi nhau ở cái sân trước nhà. Trong sân trồng rất nhiều hoa thạch thảo, còn có một bàn ghế trắng và cái xích đu gỗ cũ kỹ. Trên xích đu, bố tôi đang ngồi ở đó, miệng đang nhẩm theo lời bài hát nào đấy. Ông từng nói mẹ tôi rất thích ngồi trên cái xích đu đó, vừa ngồi vừa hát.
Tôi lại thấy năm tôi 22 tuổi, khi đấy Seungyoon tỏ tình với tôi, thằng bé năm đó mới 19 tuổi. Thật đúng là con nít quỷ! Tôi đã từ chối nó. Hôm đấy lần đầu tôi thấy nó khóc thảm đến thế. Giá như lúc đó tôi không từ chối nó, nó đã không phải khóc như vậy rồi nhỉ?
Sau đó mọi thứ lại tối đen, tôi lại nghe được những thứ ông bác sĩ mập mạp buổi sáng nói với tôi: "Cao nhất là 4 tháng" nhưng ngay lúc đấy lại có một giọng nói vang lên: "Vậy tạm biệt, có dịp gặp lại nhé". Giọng nói khá trầm nhưng lại rất vui vẻ, hoạt bát.
Liệu sau khi tỉnh lại tôi có thể tiếp tục được nghe giọng nói này không?
Liệu tôi có thể tỉnh lại không?
Bỗng giờ phút này lại phát hiện ra mình cũng có thứ để nuối tiếc, có thứ khiến bản thân không nỡ...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đây là truyện đầu tiên mình viết, nên còn khá nhiều thiếu sót. Mình hi vọng ai đã đọc nó có thể cho mình ý kiến, mình sẽ tiếp thu toàn bộ 😳😳
Vì là chương đầu nên mình viết khá dài, độ dài các chương sau tuỳ vào ý tưởng nha ~~ Mình sẽ ráng up đều nhưng không hẹn trước đâu nhé ~~
Có gì không hiểu mn tự nhiên hỏi nha 😚😚 Fic hơi có huớng Allwoo nhỉ?? =. ="
_ath_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com