Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24.1. Cách tốt nhất...



"Đóng máy!"

Đạo diễn sau khi nhìn vào monitor của máy quay, xem lại vài lần rồi hô to 'Đóng máy'. Đoàn phim cuối cùng cũng đã quay xong cảnh cuối cùng của bộ phim, mọi người đứng lên vỗ tay ăn mừng, tặng hoa cho diễn viên, chụp hình kỷ niệm rồi nhanh chóng thu xếp máy móc, đạo cụ bởi vì tối nay có tiệc đóng máy, bọn họ muốn có thời gian để về khách sạn sửa soạn chỉn chu ăn diện một chút.

Boss xong việc cũng nhanh chóng quay lại phòng nghỉ, vội tìm điện thoại trong túi áo, nhìn vào con số đang từng chút chuyển động trên màn hình.

"Đã hơn 6 giờ rồi... chắc bé cưng ở nhà đang rất cô đơn"

Cả ngày bận lo chạy kịp tiến độ quay phim, anh không có thời gian nghỉ ngơi huống chi là vài phút gọi điện ngắn ngủi. Vừa tẩy trang vừa nhấn số gọi điện cho bé cưng đang đợi ở nhà.

Tút...tút...tút...thuê bao quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được

Không có sự hồi đáp, chỉ có tiếng tổng đài để lại. Boss liên tục gọi lại cho cậu bé nhưng kết quả đều giống như nhau, không có người bắt máy.

Một dự cảm chẳng lành...

Boss nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, khuôn mặt đã không thể bình tĩnh được nữa. Nhấn số và tiếp tục gọi lại nhưng mà vẫn không có ai bắt máy cả.

Có lẽ bé cưng đã đi ngủ hay là điện thoại chỉ đang sập nguồn mà thôi...

Đúng vậy!

Boss cố gắng suy nghĩ thoáng ra, gương mặt biểu lộ sự lạc quan bất chấp linh cảm chẳng lành như bóng đen mịt mù dần dần bao trùm như đang muốn nuốt trọn lấy anh.

Điều duy nhất mà anh có thể nghĩ đến ngay lúc này đang xuất hiện ngay trong tâm trí của anh... Noeul...sẽ lại...biến mất...

Reng...reng...reng...

" Bé đang ở đâu!?" Cuộc gọi bất thình lình được gọi đến, Boss thấy cái tên quen thuộc hấp tấp nhấn nút trả lời, hỏi thăm với giọng điệu vội vã.

" Em đang ở nhà"

Giọng nói từ đầu dây bên kia cất lên khiến trái tim người thua cuộc đập trở lại, giống như con bạc đen đủi thua nợ đột nhiên vớ được vận may thắm đậm ở ván cuối.

"Sao bé không nghe điện thoại của phi?"

" Do em không để ý..."

Nhưng cảm giác nhẹ nhõm không kéo dài được bao lâu vì anh đã nhận ra được thứ âm thanh như bị nghẹn lại trong cổ họng của cậu bé...giống như....tiếng khóc....

"Bé vừa mới đó khóc à?"

" Không, tại bộ phim em đang xem buồn quá!"

Lạnh!

Chỉ là những câu trả lời ngắn rất đỗi bình thường nhưng lạ thay, anh lại không thể tìm thấy được một tí tình cảm nào trong đó cả, giọng nói cứng nhắc không có ngữ điệu, từng từ từng câu phát ra đều phẳng lặng đến lạnh lùng, nghe không khác gì đang trò chuyện cùng một người máy thông minh nhưng không hề có cảm xúc. Nhớ về đêm hôm qua cậu bé nhân lúc bản thân anh đang ngủ say mà tiến tới chủ động hôn lên. Dù Boss thấy điều khác thường, có nghi ngờ nhưng vì hành động ngọt ngào đó của cậu bé đã làm anh an tâm được phần nào. Anh không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ có thể là do cậu bé vừa mới khóc xong nên giọng nói có biến đổi đôi chút.

"Tối nay đoàn phim có tổ chức tiệc đóng máy nên phi sẽ về muộn. Bé có thể đặt đồ ăn ngoài được chứ? Phiền phức lắm hay là để phi đặt cho, bé thích ăn món nào nhỉ? Malatang mà bé thích hay là ăn yum, phi biết quán làm ngon lắm..."

" Em hiểu rồi, phi không cần lo đâu" Cậu bé chặn lời người đang nói, vị diễn viên nghiêng đầu nheo mắt khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục trò chuyện cùng cậu bé.

"Ừm...Phi hiểu rồi, nhớ ăn tối đó, đừng bỏ bữa nha"

"Vậy thì phi sẽ không làm phiền ngày nghỉ của bé nữa, phi gọi cho bé chỉ để nói rằng phi nhớ bé rất nhiều mà thôi"

Bởi vì ngay bây giờ, anh muốn người ở đầu dây bên kia biết được rằng anh nhớ bé cưng của anh rất nhiều, muốn ôm cậu bé dễ thương vào trong lòng, dụi dụi vào cơ thể mềm mại thơm ngát mùi hương hoa quen thuộc. Anh muốn được nhận nụ hôn ngọt ngào giống đêm qua nhưng không phải là một nụ hôn bí mật của thỏ con nhút nhát, anh muốn tận mắt nhìn thấy gương mặt ửng hồng của ai đó. Cậu bé sẽ nhắm tịt mắt lại vì xấu hổ còn anh sẽ tiến lại gần, từng bước một, ôm trọn lấy chiếc eo thon, kéo sát cơ thể ngại ngùng, cúi đầu hôn lên vầng trán nhỏ, thả nhẹ lên chóp mũi xinh xinh, chụt chụt hai bên má hồng đào đáng yêu và cuối cùng là chiếm lấy đôi môi đỏ mọng khiến anh say đắm.

" Bé không muốn nói gì với phi à!" Vị diễn viên im lặng một lúc lâu, dường như đang chờ đợi một câu nói nào đó từ phía người đáng yêu.

"Tạm biệt!"

"Anh không phải có ý đó...anh nói là anh nhớ bé... bé không có gì muốn nói với anh sao?!" Vị diễn viên không chịu bỏ cuộc, anh muốn nghe những lời anh muốn nghe từ chính cái miệng nhỏ xinh của người đáng yêu.

"Phi muốn em nói gì mới được..."

"Lời thật lòng!"

...lời thật lòng...thật khó nói...

"Chúng ta bây giờ cũng chỉ là một mối quan hệ bị gò bó bởi bản hợp đồng, anh không thể ép em làm những thứ khiến em khó chịu, em làm không được. Em đói rồi và bây giờ em sẽ đi tìm một nhà hàng nào để ăn, anh nhớ đừng uống quá nhiều rượu, tạm biệt!"

Noeul cúp máy trước khi Boss kịp phản ứng mà đáp lại. Bên đầu dây kia của vị diễn viên chỉ toàn tiếng tút tút kêu không ngừng, điều anh chú ý không phải là những lời hai lòng của cậu bé,  quan tâm nhưng vẫn vạch rõ mối quan hệ của cả hai, anh biết cậu lại muốn đẩy anh ra xa, đây không phải lần đầu nhưng tại sao cậu bé lại có thể dùng tông giọng lạnh lùng đến sởn cả da gà đó. Cậu bé ngọt ngào bẽn lẽn hôn anh ngày hôm qua và cậu bé vừa mới tắt máy chắc chắn không phải là một người, Boss muốn tin là như vậy. Sự thất vọng đột ngột sau khi nhận được một tia hy vọng nhỏ nhoi...đau nhói...như vết dao đâm thẳng vào trái tim anh...

Một lần trong hàng nghìn lần bị tổn thương, trái tim anh lại rỉ máu, anh sợ...sợ chờ đợi quá lâu...sợ đến khi cuối cùng mới nhận ra rằng điều mà mình đang chờ đợi hoàn toàn vô nghĩa...người đó sẽ lại rời đi...và không bao giờ quay về nữa...

....

Noeul như chết lặng một lúc, tiếng điện thoại cứ rung lên những tiếng reng reng reng nhức nhối, nhìn vào màn hình điện thoại, người gọi không ai khác đó chính là...anh...

Cậu bé thật sự không muốn nhận điện thoại, cậu sợ bản thân lại mềm lòng, sợ khi nghe thấy giọng nói ấm áp của anh sẽ lại khóc. Người ta thường nói một câu 'cách tốt nhất để bản thân tránh đi sự thất vọng là đừng kì vọng vào bất kì thứ tình cảm gì' , nghe giống hệt như câu an ủi từ một kẻ thất tình, có lẽ cậu cũng đang nghĩ thế, bởi vì ngay khi cậu đặt chân về Thái, lý trí mỏng manh như sợi chỉ liền bị đốt cháy trước hơi nóng trái tim đã thổn thức trong rất lâu rồi.

Tiếng điện thoại rồn rập kêu lên từng nhịp liên hồi, bản thân Noeul cũng không thể trốn tránh mãi được vì dù gì khi Boss về nhà cả hai cũng sẽ gặp mặt, lau đi những giọt nước mắt đã lăn dài trên gò má từ lúc nào không hay, quyết định nhấc máy trả lời.

Đối mặt trước những lời chất vấn của anh, đây không là lần đầu tiên Noeul nói dối nhưng bàn tay cầm điện thoại cứ không ngừng run rẩy, thậm chí cậu bé còn phải dùng cả hai tay để nắm giữ lấy nó nữa.  Cậu biết đó là một lời nói dối vụng về,  có bao nhiêu là khe hở nhưng ngay cả chính bản thân cậu cũng không biết bản thân vừa mới nói gì và cũng hề biết nên làm điều gì mới là tốt nữa...

...anh nhớ em....

Bản thân cậu bé hoàn toàn suy sụp, dù cậu đã đoán trước được những lời mà anh có thể nói ra và cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để lắng nghe, thế nhưng con tim vẫn không chịu đựng nổi mà nhói đau như vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.

...mối quan hệ bị gò bó bởi bản hợp đồng...

Nặng lời!

Cúp điện thoại và ngồi sụp xuống nền thảm, tựa người mệt mỏi vào thành sofa, hơi nóng của Bangkok vào thời điểm này cũng không khiến sự lạnh giá nơi tâm hồn cậu bé dịu đi. Lúc đó đáp lại lời của anh, Noeul cũng không có suy nghĩ nhiều cứ thuận miệng tuôn ra mà không nghĩ cho cảm xúc của anh.  Trách bản thân vô tình nhưng khi nghĩ lại, Noeul thấy lời nói vừa nãy cũng đâu có sai, quả thật vì bị anh lấy mất hộ chiếu nên cậu không thể quay lại về Hàn, và cũng vì bản hợp đồng đó đã bó chặt hai người lại với nhau...

Thất bại!

Thu người co do như một đứa trẻ, ôm mặt khóc òa thành những tiếng nức nở thật to, đầu cậu bé vừa đau vừa choáng, mọi thứ đều trở nên trống rỗng, cậu bé chỉ cảm thấy tủi thân, cậu muốn khóc thật to....

Yêu thật khó...tại sao lại bất công với mình như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com