Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 18

....

Sau khi chuẩn bị xong anh cứ thế mà xuống nhà ngồi đợi cô vợ của anh xuống. Khoảng thời gian qua anh đã không quan tâm gì đến cô, anh vẫn cứ chờ cứ đợi cậu trong vô vọng, cô ta cũng là vợ của anh. Thôi thì cứ cho cô ta 1 cơ hội xem sao! Anh cứ lấn quấn với những suy nghĩ mơ hồ mà không cảm nhận được 1 thiên thần với chiếc đầm trắng phủ ngang gối, không quá cầu kì nhưng lại toát lên vẻ thanh khiết cùng gương mặt được thoa một ít son cho tươi tắn hơn. Nhìn thấy thân ảnh nữ nhi dịu dàng kia khiến anh khẽ mỉm cười hài lòng cùng cô bước ra xe và đến nhà hàng khá là nổi tiếng của nước ta.

---Thanh Duy---

Cậu vẫn ủ rủ nhìn ngấm gương mặt hao gầy của đứa em họ bé bỏng này. Đôi mắt My xưng húp lên vì khóc khá nhiều, nhìn cô như vậy cậu cũng thấy xót thương. Vì bọn đàn ông không đáng ấy mà em lại ra nông nổi này sao My!? Lòng dâng lên một xúc cảm mãnh liệt. Cậu hận bọn đàn ông chuyên lừa dối phụ nữ!

"Ừm...anh Duy, em hơi đói rồi. Anh, em, Tronie và Mia đi ăn nhé"-biết cậu đang lo nên cô phải cố gượng cười tỏ vẻ mình ổn

"Được. Mọi người cùng đi nhé"-cậu khẽ lướt sang hướng Mia và Tronie vẫn đang im lặng kia

"Ừm, tôi đi lấy xe"-Tronie dứt câu liền thẳng tiến ra cổng đổ xe, Mia cũng nhanh nhẹn bước ra. My thì vẫn cố lấy lại bình tỉnh mà ra xe yên vị

---------------------------------------

Xe của Nhân dừng lại ở cánh cổng nhà hàng sang trọng kia, anh ôn nhu bước xuống xe rồi vòng lại mở cửa cho Thiên Kim. Cả hai vẫn cứ tay trong tay bước vào trước những ánh mắt ghen tị kia

Dáng anh khuất dần thì xe cậu cũng đổ tới. Một sự trùng hợp đến bất ngờ! Mắt cậu đảo lượn 1 vòng nhìn thấy thân ảnh to lớn kia khiến tim cũng theo đó mà đập lệch đi vài nhịp. Sao anh ta lại ở đây? Dấu chấm hỏi bay xung quanh tâm trí cậu đến khi có người cất tiếng gọi

"Duy, vào thôi"-là Tronie

"Ừm"-gạt bỏ mọi suy nghĩ cậu cứ ung dung bước vào. Không việc gì phải sợ!

Đúng, cậu không sợ nhưng cậu đau khi nhìn thấy hình ảnh anh kéo ghế từ tốn cho Thiên Kim rồi cả hai cùng ngồi vào bàn đôi tình nhân trò chuyện vui vẻ. Aizz, vợ chồng người ta mày quan tâm làm gì! Ngoảnh mặt đi cậu bước sang bàn dành cho mình mà đôi mắt cứ không thể ở yên mà cứ đôi lúc lại ngó sang bàn của anh mà thầm nổi lửa

Suốt buổi ăn cậu vẫn cứ nhìn trân trân vào bàn của anh mà không rời mắt. Còn anh, vẫn chưa hay biết sự hiện diện của cậu nên cứ mặc sức mà đào hoa

"Cô có muốn ăn thêm gì không?"-anh từ tốn nhìn gương mặt gượng đỏ kia

"Dạ, thôi được rồi! Em muốn đi dạo"-thấy anh bớt bỏ sự lạnh lùng đối với mình nên cô cũng mạnh dạn mà ngỏ lời

"Được. Hôm nay cô đẹp lắm"-anh không chần chừ mà nhận lời cô. Là do anh muốn cho cô ta cơ hội hay là bị nhan sắc ấy mê hoặc con tim?

*có phải quá muộn màng khi anh đang nhớ em...*

Nhạc chuông phát ra từ điện thoại của anh khiến anh buộc phải dừng ngay cuộc nói chuyện mà rời khỏi bàn để nghe máy. Thoáng qua gương mặt cô là 1 nét giận dữ. Ai lại phá kế hoạch của tôi?

"Alô?"-giọng anh bỗng trầm lại khi nhận được cuộc gọi từ thư kí

"Chủ tịch, anh mau về công ty để xem xét lại bản hợp đồng chuyển cổ phần này đi!"-giọng cô thư kí gấp gáp bảo

"Hợp đồng chuyển cổ phần gì?"-anh chau mài khó hiểu, từ sáng tới giờ anh không hề về công ty!

"Tôi cũng không rõ nữa, nhưng trong bản hợp đồng là anh đồng ý chuyển 90% cổ phần cho tập đoàn Lâm Gia, có cả chữ kí của anh nữa nên tôi không biết phải giải quyết sao. Anh mau về đi"-có vài tiếng nấc phát ra từ đầu dây bên kia

"Sao không gọi cho Khánh? Sáng giờ tôi không về công ty thì làm sao tôi biết được vụ này"-anh gằn giọng ám chỉ cô thư kí ngưng khóc

"Tôi đã liên lạc với anh Khánh rồi nhưng không ai nghe máy cả"-cô còn gấp hơn cả lúc này

"Được. Đợi đi, tôi về công ty ngay"-anh vội vã cúp máy vơ lấy chiếc áo khoác đang máng ở ghế. Thấy anh định bỏ đi Thiên Kim liền ngăng tay anh lại

"Anh đi đâu vậy?"-gương mặt cô trông tội nghiệp đến xuyến xao nhưng đây không phải lúc để anh rung động

"Về công ty"-anh bắt đầu có phần dè chừng Thiên Kim. Tập đoàn Lâm Gia là tập đoàn của ba cô ta! Sao lại trùng hợp anh vừa ra khỏi nhà cùng cô ta thì lại như vậy? Ánh mắt đầy hàm nghi và sắt lạnh của anh khiến cô giật mình thả tay anh ra

Cậu cảm thấy lòng có chút khó chịu nên đã nhanh chóng rời khỏi từ lúc anh đi nghe điện thoại. Cậu rảo bước dọc theo con phố, cậu vẫn chưa đi xa khỏi nhà hàng đâu, chỉ lẩn quẩn trước cửa mà thôi! Anh cũng từ trong hớt hãi chạy ra, ánh mắt cậu vô tình đụng trúng ánh mắt anh. Khoảnh khắc 2 ánh mắt nhớ nhung giao nhau nhưng không được lâu vì anh phải vội trở về công ty, anh xem cậu như là không khí lướt ngang qua khiến cậu có chút đau nhói mà cười nhạt, cậu cũng không muốn bận tâm nữa nên quay lưng mà bước về hướng lề đường kia

*rầm....két...*

Một màu trắng xóa bao phủ tất cả, cảm thấy mơ hồ cậu cứ nghĩ mình đã chết nhưng khi mở mắt ra cậu lại nằm trọn trong vòng tay to lớn quen thuộc kia. Là anh! Người con trai ôm chặt lấy cậu trên lề đường mà máu cứ lênh láng ra. Một chiếc xe tải chở hàng vừa định lao tới cậu thì anh đã băng nhanh ra ôm chặt lấy thân thể bé nhỏ của cậu vào lòng. Nhìn người con trai đang ra sức bảo vệ mình khiến nước mắt cứ theo khóe mi cậu mà chảy xuống

"Nhân, Nhân"-từng hơi thở của cậu trở nên gấp gáp hơn

Cùng lúc đấy, Tronie, Mia cũng chạy ra và nhìn thấy hình ảnh bé nhỏ cậu đang lây lây con người dính bê bết máu kia mà bất động. Tronie nhanh nhẹn lấy xe đưa anh và cậu vào bệnh viện, trên xe cậu cứ nhìn gương mặt của anh mà khóc như mưa rồng

---phòng cấp cứu---

Cậu cứ đứng nhắm chặt mắt mà chấp tay cầu nguyện, lúc này cậu rối lắm, chả nghĩ được gì nữa, tính mạng của anh là quan trọng nhất, anh có quên mất cậu cũng không sao! Cậu chịu được! Cơ thể cậu không thể thả lỏng dù một phút nào, từng hình ảnh anh và cậu vui vẻ bên nhau của 10 năm trước ùa về khơi dậy nổi lòng của cậu, rồi lần lượt những kỷ niệm đau buồn cũng theo đó mà dồn dập ập vào người cậu. Trời ơi, đau lắm! Nước mắt cậu cứ nhói lên theo cõi lòng từng lần từng lần rơi xuống dài theo đôi má ửng lên của cậu

"Bình tỉnh, Nhân sẽ không sao đâu!"-Tronie cũng cất tiếng khuyên lấy con người đang u mê trong nổi sợ kia

"Phải đó"-Mia và My cũng đồng thanh nhắc nhở cậu

Không quan tâm đến những lời nói đó, cậu cứ hướng mắt lên phía đèn phòng cấp cứu

*cạch...*

Cánh cửa phòng vừa mở thì ông bác sĩ chạc tuổi ba cậu bước ra với vẻ mặt vừa buồn vừa vui

"Sao rồi ạ, Nhân sao rồi bác sĩ"-cậu luốn cuống nhắm lấy vạt tay áo của ông bác sĩ mà siết khiến ông khó chịu đẩy cậu ra

"Bình tỉnh đi cậu trai trẻ. Bạn cậu không sao đâu, do bị chấn động mạnh đến các sợi dây thần kinh nối liền tới não nên khả năng tỉnh dậy còn tùy thuộc vào ý chí của bệnh nhân"-ông ủ rủ dứt lời rồi rời đi để lại một mớ hỗn độn này cho cậu. Cái quái gì thế này? Nhân à, anh mà làm sao thì em....! Cậu ủy khuất trước cửa phòng bệnh mà nấc lên từng tiếng khóc khiến ai nghe cũng xót

*hộc....hộc*

Tiếng thở hổn hển của Khánh cũng dừng chân đến đối diện phòng, nó không giận khi nhìn thấy Khánh mà lại rất ngạc nhiên. Sao anh ta lại trong bộ dạng thế này? Nó thắc mắc cũng bình thường thôi vì hiện giờ hắn khoác trên người là chiếc áo sơ mì đã bị dò xé bởi bùn đất, khuy áo còn không cài gọn gàng, chiếc quần jean bị rách do té nhào trông rất tơi tả, đầu tóc thì lại bù xù lên khiến mọi người đều dồn ánh mắt về hắn. Cậu càng giận hơn khi nhìn thấy hình ảnh lôi thôi của hắn, mất kiểm soát cậu nắm lấy cổ áo hắn mà giáng xuống một cú đấm rất mạnh vào mặt khiến cả bọn phải xúm lại níu lấy cậu

"Bình tỉnh, đây là bệnh viện"-My kéo cậu ra phía xa

Còn Khánh, hắn chả phản ứng gì với hành động vừa rồi mà chỉ chau mài nhìn vào bên trong phòng là thân ảnh của Nhân đang bất động. Chả trách sao Duy lại manh động như vậy!

Cậu hất tay nó ra rồi lại đá thẳng ngay 1 cú vào nguyệt tử không thể chạm đến của con trai khiến hắn đau đớn quỵ xuống sàn

"Mày còn dám lết mặt đến đây để gặp My sao? Biến về đi!"-cậu gằng giọng thét vào mặt hắn

"Đây là bệnh viện đấy, có nghe không hả? Im hết đi, đánh cái gì? Cãi cái gì? Tôi không kêu mấy người vì tôi mà đánh nhau!"-nó mất thăng bằng dựa vào tường mắng nhiết cái con người đang đánh kia rồi lại bỏ chạy ra khỏi cái không gian ngột ngạt này. Thấy nó vừa bỏ đi hắn nhanh chóng bỏ qua cơn đau ở vị trí đó mà đứng vụt dậy túm lấy cổ áo của cậu mà siết. Sao lúc này thân thể cậu cảm thấy bất lực không thể phản kháng lại được. Do cậu khóc khá nhiều nên tay chân cũng rủ rượi mệt nhọc thở từng nhiệp mỏi mệt

"My mà có chuyện gì thì anh coi chừng tôi đấy. Tôi muốn nói cho anh biết là bản hợp đồng chuyển 90% cổ phần của tập đoàn Trần Gia cho tập đoàn Lâm Gia đã có chữ kí của Nhân, giờ Nhân thì đang gặp chuyện như vậy nên chả thể giải quyết được, tôi lại không có quyền nên đành trông chờ vào tập đoàn Phạm Trần của anh thôi"-hắn lạnh giọng ám chỉ từng chữ vào cậu rồi đuổi theo thân ảnh bé nhỏ của nó đang dần rời xa trong bóng xế tà kia

Cậu ở lại với mớ hỗn độn này. Anh thì nằm ở đấy! Tập đoàn của anh thì bị đe dọa! Cậu phải làm gì chứ! Lòng cậu và đau vừa rối, chỉ đành ủy khuất trước cửa phòng mà lẳng lặng rơi từng giọt nước mắt trong suốt như pha lê xuống sàn nhà trắng bệt kia. Nhân à, tỉnh lại với em đi!

---------------------------------------
                    Hết
M.n đoán đi ạ, chap sau có hường hông nè😂Ni viết vậy được hông các nàng hủ nữ bá đạo của ta 🙌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com