Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19. Tuế tuế trường tương kiến

Chu Tử Thư nằm trên giường nửa tháng, mỗi ngày đều nằm trên giường, y cảm thấy mình sắp mốc meo rồi.

Ôn Khách Hành sợ y nhàm chán liền hỏi Cửu Tiêu mượn chút sách để đọc cho y nghe.

Quỷ hỏi: 'Ngươi có quan hệ với nàng ta không?' Bạch công tử lập tức lắc đầu nói: 'Không có, không có!' Quỷ tiểu thư kia lại không tin. Bạch công tử bất đắc dĩ thở dài, nói cho mọi người chuyện ngày đó. Lại nói ngày đó tiểu thư kia gọi hắn đến phòng mình, một tay ôm hắn. 'Vậy tại sao ngươi không từ chối?' Quỷ tiểu thư truy vấn. 'Ta có đẩy nàng ta ra ngay lập tức!' Bạch công tử vội vàng nói: 'Ta đẩy nàng ta ra, nói: Đây là một mức giá khác!'

Ôn Khách Hành đọc truyện sinh động, nhân vật bắt chước giống như đúc, Chu Tử Thư nghe đến đây nhịn không được bật cười.

"Huynh cuối cùng cũng nở nụ cười." Ôn Khách Hành kinh hỉ nói: "Minh công án này quả thực rất thú vị, nhưng vì sao các nạn nhân đều họ Chân vậy. Để cho ta đọc lên sống lưng đều phát lạnh."

"Cho nên mới không cho đệ xem, Cửu Tiêu xem thì có thể không sao." Chu Tử Thư mím môi cười nói.

"Quỷ tiểu thư đáng yêu, tựa như A Tương."

"Vẫn là Bạch công tử thú vị một chút."

"Thú vị hơn ta?" Ôn Khách Hành tiến lại gần.

"Ừm." Chu Tử Thư khoa trương gật gật đầu.

"Vậy cũng không được, ta không cho phép." Hắn tiến lại gần hôn y, lại bị y đẩy ra, y lại bị nôn.

Ôn Khách Hành đau lòng vuốt ve lưng y, hại hỉ thật sự là chưa xong, ăn cái gì đều nôn cái đó, nửa tháng qua người liền gầy đi một vòng.

Thật không dễ dàng mới ngừng nôn mửa, vừa mới có một chút tinh khí thần lại tan. Cả người mềm nhũn trong lòng Ôn Khách Hành, sắc mặt tái nhợt.

"Nếu không... Chúng ta không cần nó nữa." Ôn Khách Hành cầm lát gừng lót đến dưới lưỡi y.

"Nói bậy gì đấy!" Chu Tử Thư lười mở mắt, khẽ trách móc nói: "Sau này đệ lại muốn, lão tử còn phải chịu khổ thêm lần nữa."

"Thực xin lỗi, A Nhứ." Ôn Khách Hành thở dài, hôn lên trán y.

"Gần như được rồi, Ôn đại thiện nhân. Tính lầm bầm giống như các bà già vậy." Chu Tử Thư nhíu mày, y không thích Ôn Khách Hành bày ra bộ dáng làm tổn thương mình.

Đứa trẻ trong bụng là kết tinh của tình yêu của họ, mặc dù có một chút rắc rối nhưng y vẫn rất biết ơn và mong đợi. Hơn nữa còn có chút lo lắng, sợ độc của thất khiếu tam thu đinh vẫn chưa được giải hết sạch sẽ tạo thành thương tổn cho đứa nhỏ.

Y sẽ bảo vệ thứ nhỏ bé này, không ai có thể thương tổn nó, Ôn Khách Hành cũng không được.

Nhưng phản ứng mang thai này thế nào cũng không qua được, đã hơn bốn tháng mang thai rồi mà mỗi sáng sớm rời giường vẫn sẽ ói ra mật màu mật xanh. Vẫn là không ngửi được một chút hương thơm, hiện giờ đệ tử Tứ Quý sơn trang cũng sẽ không dùng hương nữa. Bởi vì bọn họ không bao giờ muốn nhớ lại lúc vô tình đi qua bên cạnh đại sư huynh, chợt nghe được đại sư huynh khó chịu nôn mửa, sau đó bị 'đại sư tẩu' đánh cho một trận.

Mà thảm nhất chính là Trương Thành Lĩnh, thân thể Chu Tử Thư không khỏe, khi chỉ đạo công phu cho cậu liền cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

Mùa đông giá rét, bên hông Thành Lĩnh đeo bao cát đang luyện tập lưu vân cửu cung bộ. Chu Tử Thư đứng dưới hành lang chỉ nhìn hai cái liền tức giận đến bên cạnh cây mai, tiện tay bẻ một cây hoa mai liền đánh tới.

Thành Lĩnh kêu than một tiếng liền ngã một cái khó khăn.

"Sư phụ, con không đi sai mà?!" Thành Lĩnh ủy khuất.

"Đi hơn một ngàn lần rồi, không sai là chuyện nên làm." Chu Tử Thư tu mi dựng thẳng lên, cẩm y bảo lam làm nổi bật da thịt y như tuyết, nhưng bởi vì càng ngày càng gầy, khí chất cả người đều có vẻ càng thêm sắc bén.

"Công phu này gọi là Lưu Vân Cửu Cung Bộ, không phải cẩu hùng khiêu vũ, con đi còn khó coi hơn nhện bò, lại, thắt lưng thẳng tắp cho ta!"

Thành Lĩnh nhìn bụng y hơi hơi nhô lên, thở dài, thẳng lưng đọc khẩu quyết lại luyện.

"Ta nói A Nhứ, nào có ai giáo đệ tử như huynh." Ôn Khách Hành đi tới cầm tay y: "Đứa nhỏ thông minh đến đâu cũng bị mắng cho thành ngốc cho xem chứ đừng nói tiểu tử này vốn đã ngốc."

"Đồ đệ ta hay đồ đệ của đệ? Sư đệ ta chính là một tay ta dạy ra." Chu Tử Thư liếc hắn một cái, rút tay nhét vào trong tay áo.

"Vậy sư đệ huynh không biết khẩu quyết, lúc luyện không biết chiêu thức huynh làm sao bây giờ." Ôn Khách Hành cười tiến lại gần, kéo tay y từ trong tay áo ra, ôm trong lòng bàn tay mình.

Tay hắn rộng rãi ấm áp, Chu Tử Thư hơi giãy giụa hai cái không tránh khỏi, cũng thuận theo hắn ôm.

"Sư huynh bảo ta sao chép qua ba trăm lần luyện khẩu quyết, nếu không cho cơm ăn, còn không biết. Không cần phải ngủ, khóa cửa phòng ngủ của ta, để cho ta đi trong tuyết để lĩnh hội bản thân mình. Cha ta cầu tình cũng không được." Cửu Tiêu đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn họ sâu kín nói.

Thành Lĩnh muốn trách không được thảo nào mình và tiểu sư thúc vừa thấy mà như bạn cũ, tình cảm đều là cảm giác đồng bệnh tương liên bị sư phụ ngược đãi.

"Vậy ngươi thật đúng là mạng lớn."

Ôn Khách Hành cười ra tiếng, sau đó ôm Chu Tử Thư vào trong phòng mang theo: "Vậy để cho Thảm Lĩnh tự mình lĩnh ngộ đi, trời quá lạnh, huynh đừng để bị lạnh."

"Nào có kiều quý như vậy." Chu Tử Thư đặc biệt chán ghét từ khi có thai đến nay người xung quanh đối với y thật cẩn thận, làm cho y cảm thấy mình giống như là phế nhân.

"Ý ta là đừng đông lạnh con trai ta." Ôn Khách Hành biết được lòng tự trọng cùng kiêu ngạo của y nên chưa bao giờ cứng rắn khuyên nhủ. Hắn luôn dùng thứ nhỏ bé trong bụng y để y thỏa hiệp, mà chiêu này trăm thử đều thành công.

"Làm sao đệ biết là con trai, ta thích con gái!" Chu Tử Thư trừng mắt nhìn hắn một cái liền đi theo hắn vào trong phòng.

Nhưng mà không đi được hai bước đột nhiên "A" một tiếng dừng lại.

"Có chuyện gì vậy?!!" Ôn Khách Hành cả kinh, vội vàng tiến lên đỡ lấy y.

Chu Tử Thư trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin: "Nó động!"

Ôn Khách Hành sửng sốt, sau đó phản ứng lại, hắn kinh ngạc há to miệng, ngồi xổm xuống vòng tay quanh eo Chu Tử Thư sau đó dán lỗ tai lên bụng y.

Cách lớp áo lông thật dày, hắn cũng cảm giác được mạch động yếu ớt, yếu ớt lại tươi sống như vậy, tràn ngập sinh mệnh lực mê hoặc lòng người.

Ôn Khách Hành đã nói không rõ trong lồng ngực là loại cảm xúc gì, ấm áp, vui vẻ, hạnh phúc, yêu thương, tất cả tình cảm bành lấp trong ngực, hắn chỉ cảm thấy sống mũi cay cay.

Đó là một phép lạ.

Hắn ngẩng đầu lên, con ngươi màu hổ phách của Chu Tử Thư tựa hồ cũng tràn đầy lệ quang, mặt trời mùa đông ấm áp lồng lên một tầng màu vàng mơ hồ, tinh khiết thánh khiết phảng phất như một giấc mộng ngọt ngào.

Nhưng mà Ôn Khách Hành sờ một hồi bỗng nhiên nhảy dựng lên, kêu Tần Cửu Tiêu đỡ Chu Tử Thư: "Có chút kỳ quái, ta đi gọi nương!"

Thành Lĩnh có chút lo lắng, tiến lên một bước muốn đỡ y. Chu Tử Thư lắc đầu với cậu, sau đó nhẹ nhàng cười, ý bảo cậu tiếp tục luyện công.

Trong nháy mắt đó, Trương Thành Lĩnh hoảng hốt cảm thấy nhìn thấy nương mình.

Chờ Chu Tử Thư vào phòng, Trương Thành Lĩnh mới phát hiện, mình không biết từ khi nào mặt đã đầy nước mắt.

Cốc Diệu Diệu kiểm tra xong tình huống của Chu Tử Thư sau đó mừng rỡ quá đỗi: "Đúng là song thai!"

Mọi người trong phòng đầu tiên sửng sốt, sau đó đều là mừng rỡ.

Tần phu nhân đau lòng sờ sờ tóc Chu Tử Thư: "Con của ta, vất vả cho con rồi."

Ôn Khách Hành đắc ý giống như một con sói vểnh đuôi: "Đó đều là ta rất được!"

"Cút đi!" Chu Tử Thư đạp hắn một cước, đỏ tai.

"Không bằng chúng ta nghĩ tên cho bọn nhỏ đi?" Chân Như Ngọc vui vẻ nói.

"Thanh Thanh Tử Khâm, du dương trái tim ta. Cho dù ta không đi, Tử Ninh không tự âm." Tần Hoài Chương ngâm nói.

Tất cả mọi người nhìn về phía ông ta.

"Không bằng gọi là Thanh Thanh đi. Ai, bà buông tay ra!"

"Nghiêm túc một chút!" Tần phu nhân buông tay vặn lỗ tai ông ta ra.

"Đã là song sinh thì gọi Tử Khâm, Tử Bội thế nào?" Chân Như Ngọc hỏi.

"Tử Khâm, Tử Bội, Tử Thư." Diệp Bạch Y cười nói: "Rất tốt, nghe gọi giống như ba huynh đệ vậy."

"Ai, ta nói ngươi là lão quái vật, không nói lời nào không ai coi ngươi là câm đâu." Ôn Khách Hành trừng mắt kêu lên.

Mấy người cãi nhau cả buổi chiều cũng không cãi nhau ra làm sao.

Chu Tử Thư nghe đến đau đầu. Nghĩ còn ồn áo nháo hơn cả hai đứa bé trong bụng mình.

Kết quả là hai tên nhóc này không ồn ào không ầm ĩ ở trong bụng y gần một năm mới đi ra Chu Tử Thư cũng liền nôn ói suốt một năm.
L

Đứa bé được sinh ra vào ngày 7 tháng 7.

Chu Tử Thư nằm trên giường, đau đến mức trước mắt mơ hồ.

Cho dù thất khiếu tam thu đinh vào trong thân thể cũng không đau như vậy, thân thể tựa như bị xé rách, y há to miệng lại cảm giác thở không được.

"Không sao đâu, con trai, đừng sợ." Cốc Diệu Diệu bưng chén thuốc tới: "Đây là ma dược mà ta và cha con căn cứ vào độc tân nghiên cứu và phát triển của thất khiếu tam thu đinh, cảm giác đau đớn trên thân thể sẽ biến mất, nhưng ý thức vẫn còn, một hồi phát động, nghe ta chỉ huy dùng sức, rất nhanh sẽ tốt thôi."

Chu Tử Thư uống thuốc, quả nhiên đau đớn rách nát liền biến mất.

Nhưng mà cuối cùng khi đứa nhỏ đi ra cảm giác xé rách vẫn làm cho y theo bản năng cảm thấy sợ hãi, y nắm chặt tay Ôn Khách Hành, khí lực lớn thiếu chút nữa đem xương cốt của hắn bóp nát.

"Ôn Khách hành ta *** tổ tông đệ!"

"Tổ tông ta sớm đã xanh cỏ, chỉ sợ không được." Ôn Khách Hành cũng khẩn trương đầu đầy mồ hôi, trong miệng không biết cái gọi là đáp.

Chu Tử Thư "phốc" một tiếng bật cười, đứa nhỏ cũng cùng nhau đi ra.

Nhi nữ song toàn, rất đáng mừng.

Tiệc đầy tháng của hai đứa bé cũng là tết trung thu.

Tóc Diệp Bạch Y đã bạc hơn một nửa, ông ta đề nghị rời đi, ông ta đã ở Tứ Quý sơn trang đầy một năm, nhìn hai đứa nhỏ mà Chu Tử Thư bình an sinh ra.

"Thời điểm đón năm mới, tiền bối sẽ trở về sao?" Tần Hoài Chương hỏi.

Diệp Bạch Y, ngoại trừ không nói tiếng người ra thì vẫn rất thú vị.

"Nếu không chết, có lẽ sẽ về đi."

"Ta nói lão quái vật, ông không ăn đồ ăn con người không được sao?" Tuy rằng mỗi ngày đều cãi nhau, nhưng Ôn Khách Hành nhìn ông ta càng ngày càng nhiều tóc bạc trong lòng vẫn không có tư vị.

"Ta nói này tiểu tử, chờ ngươi sống đến tuổi ta như vậy sẽ biết." Diệp Bạch Y lắc đầu: "Cho dù là làm người sống một năm sau đó chết, cũng so với ở nơi đó mấy trăm năm không chết người còn hay hơn."

Ôn Khách Hành bĩu môi: "Ta sống một đời phu thê hòa thuận nữ nhi song toàn, mới không đi luyện loại công phu sống mãi không chết kia."

Diệp Bạch Y trầm mặc một hồi, nhìn chén rượu có chút xuất thần: "Trường Thanh cũng không phải xây Quỷ Cốc xong thì mặc kệ..."

"Đó là làm sao vậy?" Ôn Khách hành hỏi.

"Rất nhiều năm trước hắn luyện lục hợp thần công ra khỏi rẽ, ta khi đó lại không có bản lĩnh như cha mẹ ngươi, muốn cứu hắn chỉ có một con đường này có thể đi. Sau đó hắn băn khoăn, liền mang theo phu nhân hắn cùng ta ở ẩn cư trên núi." Ông ta lắc đầu cười khẽ: "Trường Thanh là một người hết hy vọng, kỳ thật không có ý nghĩa, một nhà ba người kia cả ngày ở trước mắt ta lắc lư, ta còn ngại chướng mắt. Ta dạy tiểu tử nhà hắn công phu, nhưng không biết từ khi nào, tiểu tử kia đối với Lục Hợp tâm pháp nổi lên tâm tư. Nương nó vốn không phải là nữ nhân hồ đồ, nhưng... Cũng rốt cuộc là tâm của mẹ mà thôi. Ta cũng không nghĩ tới cái gì, nếu là thứ tốt, ta có thể không cho hắn sao? Ta coi hắn như là con mình..."

Ông ta nâng chén rượu lên uống cạn: "Sau đó tìm Tần tiểu tử giúp ta đi tìm Dung Huyền, khi đó Tứ Quý sơn trang cánh tay chưa vươn dài, lúc tìm được thì hắn đã sắp chết. Nghe nói hắn vốn đã chết, là thê tử hắn dùng cấm thuật cứu sống hắn, lúc ta tìm được hắn, hắn giống như điên khùng, thiếu chút nữa giết thê tử của hắn. Ta đem vợ chồng bọn họ mang về Trường Minh sơn, nhưng Trường Thanh... Hắn cảm thấy có lỗi với ta, lại nhìn thấy nhi tử biến thành như vậy, tâm bệnh khó chữa... Con người thì không."

Ôn Khách Hành cũng không biết nên nói cái gì, chỉ yên lặng rót rượu vào ly rỗng của ông ta.

"Dung tiền bối qua đời mấy năm nay đều là người đang chiếu cố người nhà của ông ta sao?" Tần Hoài Chương hỏi.

"Cũng không thể nói là chiếu cố. Chúng ta cũng không có gì để nói, cùng nhau lo cho một kẻ điên mà thôi." Diệp Bạch Y thở dài, "Hai năm trước, tiểu tử Dung Huyền kia cũng đã chết, chúng ta cũng không nói gì. Sau đó ta nghĩ, sống như vậy cũng không có ý nghĩa gì, dứt khoát xuống núi phơi nắng, làm người sống mấy năm. Nào ngờ vừa xuống núi, liền nghe nói Quỷ Cốc xảy ra chuyện, vốn định ngăn cản trận này, lại không nghĩ tới lại là chuyện cười. Hiện giờ Chu tiểu tử bình an sinh con, ta coi như là yên tâm. Không cần ở chỗ này lại giúp các ngươi trông coi, lão già sắp chết như ta, cũng nên đi khắp nơi, nếm thử mỹ thực thiên hạ, có lẽ cho đến một ngày đi không nổi, vậy chết ở đâu thì chôn ở đó đi."

Dứt lời cõng bội kiếm lên đứng dậy muốn đi.

"Diệp tiền bối, nhiều năm như vậy, người buông xuống sao?" Tần Hoài Chương bỗng nhiên hỏi.

Diệp Bạch Y nở nụ cười: "Chưa từng giữ lấy, sao lại nói là buông xuống? Kiếp sau... Giang hồ không gặp lại nữa."

Nhìn bóng lưng ông ta dần dần xa xôi, Ôn Khách Hành nghĩ, đúng là lão lừa đảo như ông ta.

Vào đêm giao thừa tuyết rơi rất nhiều.

Tần Hoài Chương nhất định phải đi ra ngoài làm người tuyết.

Trương Thành Lĩnh và Cố Tương chưa từng thấy tuyết lớn như vậy, hưng phấn muốn chết, nhào vào trong đống tuyết lăn lộn.

Ôn Khách Hành cười: "Ta đi giúp mọi người tìm cà rốt."

Mấy người hợp lực lăn ra một quả cầu tuyết siêu to, chỉ riêng thân thể đã cao như Trương Thành Lĩnh. Tần Hoài Chương cùng Tần Cửu Tiêu cùng nhau nâng đầu người tuyết đặt trên thân thể nó. Trương Thành Lĩnh đào vài viên sồi từ dưới tuyết trong rừng làm mắt.

Ôn Khách Hành đem mũi cà rốt đặt lên, lại dùng tuyết lỏng lẻo gia cố, Cố Tương dùng một mảnh lá cây màu đỏ tinh tế thật dài, biến thành cái miệng người tuyết cười, Tần Hoài Chương xoay người đi lấy áo choàng của Chu Tử Thư.

"Sư phụ!" Chu Tử Thư kéo áo choàng của y: "Ta so với người tuyết sợ lạnh hơn a!!!!"

Tần Hoài Chương không để ý tới sự kháng nghị của y, tự quản cởi áo choàng của y xuống: "Lạnh thì trở về thăm đứa nhỏ."

Ôn Khách Hành cởi áo choàng của mình ra khoác cho Chu Tử Thư.

Tần Cửu Tiêu bỗng nhiên bị một quả cầu tuyết đập tới, Chu Tử Thư muốn trốn, lại không ngờ Ôn Khách Hành đang buộc áo choàng cho y, lần này thiếu chút nữa mang theo Ôn Khách Hành cùng nhau ngã xuống.

"Tiểu tử thúi, muốn chết sao?!"

Cố Tương một quả cầu tuyết đáp chính giữa lòng Ôn Khách Hành.

"A Tương!"

Mấy người trong nháy mắt giống như biến thành hài tử, nháo thành một đoàn.

"Đều là người đã làm cha rồi mà còn như vậy..." Tần Hoài Chương còn chưa nói xong, trên người đã bị tuyết cầu không biết ai đập tới đánh trúng.

"Đợi vi sư hảo hảo thu thập các ngươi!" Ông ta cũng gia nhập chiến đoàn.

Cuối cùng Tần Cửu Tiêu thảm bại, bị mấy người hợp lực chôn ở trong tuyết.

Cốc Diệu Diệu cùng Chân Như Ngọc đã giúp đỡ làm xong bữa cơm tất niên, gọi mấy người trở lại phòng thì mấy người kia cả người đều đã ướt đẫm, bị Tần phu nhân mắng cho cẩu huyết đầm đìa.

Nhưng bầu không khí ồn ào trong phòng đủ để xua tan cái lạnh của mùa đông.

Khi trời tối, tuyết dừng rơi, ai đó đã gõ cửa sơn trang.

Là Diệp Bạch Y đầu đầy tóc bạc.

Lúc ăn cơm tất niên, Cốc Diệu Diệu ôm tôn tử nhìn Ôn Khách Hành cùng Diệp Bạch Y uống rượu.

Cốc Diệu Diệu thích nhìn bộ dáng Ôn Khách Hành ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh ở trước mặt Diệp Bạch Y ăn chướng.

Hình ảnh con trai bị bắt nạt luôn khiến nàng cảm thấy đặc biệt thú vị.

Đoàn mềm mại phiếm hương sữa nằm trên đùi Cốc Diệu Diệu, đôi mắt to tròn nhìn phụ thân cùng lão tổ tông đấu rượu, bỗng nhiên cũng cười khanh khách.

Cốc Diệu Diệu nhất thời cảm thấy nội tâm một mảnh mềm mại, nàng vươn ngón tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của tôn tử mình, nào ngờ bé con một ngụm cắn ngón tay nàng, cảm giác ngứa ngáy làm cho Cốc Diệu Diệu nhịn không được cười ra tiếng: "Tay của nãi nãi cũng không phải là đồ ăn nha, tiểu bảo bối.

Tiểu đoàn tử cũng không để ý tới nàng ôn nhu kháng nghị, chỉ là ríu rít mà cắn ngón tay nàng, Cốc Diệu Diệu ôm bé con vào trong ngực, để cho bé con ngồi ở trên đùi mình rồi hôn lên trán bé.

Cốc Diệu Diệu nhìn hài tử trong ngực, bé con tựa hồ là mệt mỏi, vừa cắn ngón tay Cốc Diệu Diệu vừa nhắm mắt lại, đầu nhỏ từng chút từng chút từng chút bộ dáng như sắp ngủ.

Cốc Diệu Diệu lặng lẽ rút ngón tay ra, cẩn thận trả đứa nhỏ cho Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư ôm tiểu đoàn tử, nhẹ nhàng lắc lư, bàn tay nhỏ bé trắng nõn của đứa nhỏ nắm lấy vạt áo y, hướng trong ngực y tìm sữa ăn, thuần khiết lưu luyến.

"Đứa nhỏ mệt mỏi thì để nó đi ngủ đi."

Cốc Diệu Diệu nhìn mấy người còn đang hô to kêu nhỏ, ý bảo Chu Tử Thư nhanh chóng ôm đứa nhỏ đi.

Chu Tử Thư gật gật đầu, ôm Tư U trở về phòng, Chước Hoa sớm đã yên ổn ngủ say, trong giấc ngủ còn chép chép cái miệng nhỏ nhắn, tựa hồ mơ thấy một giấc mộng tràn ngập hương vị mật đường.

Chờ y dàn xếp tốt cho bọn nhỏ rồi trở lại bàn ăn, Ôn Khách Hành đã uống hơi nhiều, bộ dáng lộn xộn hiếm hoi nhìn qua dị thường gợi cảm.

"Ta đến thay đệ ấy!" Cũng không thể nhìn nam nhân nhà mình thua lão quái vật này, Chu Tử Thư xắn tay áo gia nhập chiến đoàn.

"Hai đứa đều uống ít một chút!" Cốc Diệu Diệu trách nói: "Tử Thư, con còn cho đứa nhỏ sữa, không thể uống rượu..."

"Không có việc gì đệ muội, năm mới cao hứng nha!" Tần Hoài Chương lắc lắc tay.

Dù sao tiểu tổ tông nhà ông ta trong chuyện uống rượu này, chưa bao giờ nghe khuyên.

Pháo hoa rầm rộ báo hiệu lên một năm mới.

Cố Tương và Trương Thành Lĩnh hoan hỉ xông ra ngoài.

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư không đi ra ngoài, bọn họ trở lại phòng, đúng như bọn họ dự đoán, tiếng pháo hoa nổ tung vẫn đánh thức hai tiểu bảo bối.

Tiểu tử khóc nháo lên làm cho hai phụ thân luống cuống tay chân.

Ngoan, ngoan, không khóc, phụ thân kể chuyện cho các con nghe. Ôn Khách Hành ôm Chước Hoa nhẹ nhàng lay động.

Tư U được Chu Tử Thư ôm nghe Ôn Khách Hành nói 'kể chuyện' cũng đã ngừng khóc.

Y không khỏi nhớ tới hình ảnh Ôn Khách Hành vừa mổ bụng lấy lưu ly giáp cho Trương Thành Lĩnh trong miếu vừa kể chuyện xưa.

"Ôn công tử kể chuyện xưa rất tốt, biết dỗ dành tiểu hài tử." Chu Tử Thư nhịn không được cười.

"Không phải." Ôn Khách Hành có chút đắc ý, hắn điểm mũi Chu Tử Thư, cũng nhớ tới chuyện lúc đó: "A Nhứ nhà chúng ta mà có hài tử, thì cũng sẽ là một người cha tốt."

Sau đó, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn trán con gái mình và bắt đầu kể chuyện.

Giọng nói trầm thấp lại ôn nhu của hắn giống như biển cả tao nhã yên tĩnh dưới ánh mặt trời, rộng lớn mà thần bí, làm cho người ta nhịn không được đắm chìm trong đó, khó có thể tự kiềm chế.

"Hôm nay chúng ta nói rằng ta đi theo đội thương nhân đến Đại Tần, trên đường gặp một nhà thơ ngâm du, giống như chúng ta. Người đàn ông họ Chiêm, kể một câu chuyện trước khi đi ngủ, rất thú vị. Là như vậy, đại đại kể chuyện cho Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cảm thấy u ám lại tối tăm, hắn ném đồ đạc lung tung, làm loạn phá hư..."

Chu Tử Thư chuyên chú nhìn hắn, gương mặt Ôn Khách Hành dưới ánh nến lộ ra ngoài cửa sổ nhất minh nhất tắt, y nhìn nữ nhi, trong ánh mắt tựa hồ có pháo hoa đang nở rộ, con ngươi ôn nhu giống như rượu năm xưa.

Những đứa nhỏ vẫn không hiểu những câu chuyện cổ tích như vậy, chúng ngủ say trong giọng nói trầm thấp và dịu dàng của cha mình.

Nhưng Chu Tử Thư thì nghe hiểu, y nhìn bóng dáng của pháo hoa và ánh sao, mỉm cười.

"Cũng giống như ta yêu huynh." Ôn Khách Hành ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn y, trong con ngươi như màn trời tựa như có tinh vân lưu chuyển.

Chu Tử Thư nhẹ nhàng buông con trai xuống, y đứng dậy đi về phía Ôn Khách Hành.

"Cũng giống như ta yêu đệ." Y lặp đi lặp lại và hôn Ôn Khách Hành.

Dịu dàng, nóng bỏng, bất tử.

Giống như ánh sao, triền miên không ngừng.

Vào ngày đầu tiên của năm mới, họ nhận được một món quà từ Nam Cương. Là hai đồ trang sức bạc giống nhau, một chiếc vòng tay trạm một con ngỗng và một con mèo con. Thất gia ở trong thư nói ngỗng chưởng tiền cành lá tươi tốt, tương lai có thể thủ hộ người một nhà. Miêu con ngoan ngoãn khéo léo rất đáng yêu, đặt chúng cùng một chỗ, rất giống người một nhà các ngươi, nhất là trái tim kia, rất giống hai người các ngươi thối nát không biết xấu hổ mỗi ngày đều thể hiện ân ái.

Chu Tử Thư mang lắc tay lên cho bọn nhỏ, sau khi giao cho Tần Hoài Chương đã bị Ôn Khách Hành kéo xuống núi.

Dưới chân núi có một ngôi miếu Quan Âm, hắn muốn đi thắp hương.

"Sau này ta muốn dẫn huynh đi ngắm tượng Quan Âm khổng lồ ở Nam Hải kia, đó thật sự là cao vút nhập vân..."

Hắn lẩm bẩm.

Lúc thắp hương, bỗng nhiên nghe thấy Ôn Khách Hành "A" lên một tiếng kêu đau đớn.

"Làm sao vậy?" Chu Tử Thư vội vàng đứng dậy nhìn, chỉ thấy Ôn Khách Hành che tay, dầu sáp nhỏ xuống trên ngọn nến thờ cúng vừa vặn nhỏ xuống trên tay hắn, trên mu bàn tay trắng nõn của hắn nóng ra một mảnh đỏ thẫm.

"Đệ đã hứa nguyện gì?" Chu Tử Thư giúp hắn chọn dầu sáp, cười hỏi: "Bồ Tát đây là nói đệ."

"Ta nói với Bồ Tát, ta muốn sinh kiếp kiếp đều cùng Chu Tử Thư ở cùng một chỗ." Ôn Khách Hành nhìn y, trong con ngươi là ôn nhu vô tận.

Khóe miệng Chu Tử Thư ý cười càng sâu, nắm chặt tay hắn.

An nhàn thưởng thức rượu, tay trong tay, cùng Quân nhìn thấu thập phân khai.

_Chính văn hoàn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com