Chap 20 (Chap cuối)
-Vậy là em định về với Taehyung sao?
Jungkook đang mặc áo khoác định ra khỏi cửa nhà.
-Vâng.
-Sau tất cả những gì anh ta làm với em?
-Tôi nghĩ là có khúc mắc gì đó trong chuyện này. Taehyung không thể làm vậy được.
Jungkook cười một cái thành tiếng, và đó chắc chắn không phải một cách cười bình thường.
-Tôi chả thể ngăn được em đâu, đi đi, nếu em muốn em có thể quay lại đây.
Anh quay ngoắt đi, trùm chiếc mũ từ chiếc áo phao lên đầu, sải những bước chân dài ra ngoài cửa.
Mình có đang quá phũ phàng với anh ta không? Dù sao anh ta cũng từng là bạn thân của mình.
Tôi lắc lắc đầu, kéo sệch vali ra phía cửa để bắt taxi.
Khi tôi định vẫy để họ dừng lại, thì một chiếc xe đen khác đỗ ngay trước cửa.
Ủa? Ai vậy?
Cửa sau mở ra, anh chàng với mái tóc nâu và thân hình rộng lớn ôm lấy tôi.
Là anh, Taehyung.
Anh hít hà làn tóc tôi, tay vòng quanh tôi, rất chặt, như không muốn tôi chạy mất bất cứ lúc nào.
Anh xuất hiện đột ngột như vậy.
Tôi nhớ chúng, sự ấm áp, cơ thể ấy, và anh.
-Min Won, em có biết anh đã lo cho em đến mức nào không?
Tôi áp tay vào má anh, nó ấm và mềm mại.
-Tại sao anh biết em ở đây?
Anh không trả lời mà hôn lấy tôi một cách vội vã, ngấu nghiến, anh bắt lấy lưỡi tôi và chiếm hữu nó theo cách của anh.
Tôi đã băn khoăn rằng, anh có nhớ tôi như tôi nhớ anh không? Chắc đây là câu trả lời.
Anh ngừng lại.
-Anh dò theo định vị trên máy em, khi biết em ở đây anh đã đến vào đêm qua, nhưng anh đã không vào.
-Tại sao vậy Taehyung?
-Anh biết em mệt, anh biết em cần thời gian để suy nghĩ, và khi em nhắn tin hỏi anh, anh đã rất vui khi em làm thế.
Anh lại ôm lấy tôi, nhẹ nhàng đặt đầu tôi lên khuôn ngực anh, mũi anh cứ vùi vào tóc tôi.
-Anh nhớ mùi hương của em nhiều lắm.
Anh nhìn tôi, cười mỉm như đã an lòng, anh cởi áo khoác của mình và khoác lên người tôi.
-Đây là nhà Jungkook đúng không? Anh ta không làm gì em chứ?
-Không, chúng em ở khác phòng nhau.
-Trời lạnh lắm, lên xe và về nhà thôi, hãy hỏi anh bất cứ thứ gì, anh sẽ trả lời em.
Tôi mỉm cười, gật đầu và làm theo í anh. Taehyung nắm lấy tay tôi khi cả hai cùng đi lên xe.
Hoseok vẫn là người lái xe, như thường lệ, không bỏ việc một ngày nào.
-Chào cô chủ, cô khỏe chứ?
-Chào anh, tôi vẫn khỏe, cám ơn.
Taehyung quay sang nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, nở nụ cười toe hạnh phúc.
-Vắng em 1 ngày anh thấy mình như già đi cả chục tuổi vì lo lắng quá nhiều, em đã ăn gì chưa?
-Vài chai soju và một ít đồ ăn nhẹ.
-Em uống rượu với Jungkook sao?
-À không, em uống từ trưa qua rồi, một mình.
-Ồ vậy ý em là từ hôm qua đến giờ em chưa ăn gì và uống rượu vào buổi trưa à?
-Em uống nước nữa, vả lại em không đói.
Anh thở dài, mày cau lại như thể sắp bùng nổ với tôi một lần nữa.
-Min Won à, sao em lại đối xử với bản thân mình như vậy? Anh nhịn một bữa còn không nổi, và em thì nhịn gần 2 ngày. Anh giận em lắm đó, buồn thì có thể buồn nhưng em cần sống chứ.
Taehyung nói như thể việc nhịn đói trong vòng hơn 1 ngày là việc cực kỳ đáng trách vậy. Ai có thể ăn được khi mà khóc lóc sướt mướt và khẩu vị thì luôn đắng ngắt cơ chứ.
-Em xin lỗi.
Taehyung lại hôn tôi một cái lên trán.
Chúng tôi chả nói gì suốt lúc đi, Hoseok cũng tập trung vào lái xe mà cũng không nói một câu nào, không khí trong xe yên lặng đến đáng sợ.
Những lúc im ắng, người ta thường hay suy nghĩ nhiều. Tôi đã nghĩ đến một viễn cảnh ngày không có anh, nó sẽ tẻ nhạt như những ngày chúng tôi chưa thuộc về nhau.
Tôi tự trách bản thân mình, chỉ vì ghen tuông vô cớ và vài bức ảnh không rõ nguồn gốc mà suýt chút nữa đã rời bỏ anh, nhưng ai mà suy nghĩ như thế được khi mà nhớ lại những kỉ niệm yêu thương của chúng tôi, những kỉ niệm tạo nên những tháng ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời.
Taehyung vẫn nắm chặt tay tôi, không để tôi thoát ra, anh quan sát những tòa nhà bên ngoài, dòng người rảo bước phía bên ngoài, yên tĩnh đến lạ thường. Có lẽ anh cũng đang suy nghĩ, về tôi, về chúng tôi.
Mina, là người đến trước, là quá khứ của anh, nhưng tôi mới là người anh chọn, những bức ảnh kia được chụp lại cũng có thể là khi anh còn ở cùng cô ấy, đúng vậy.
Tôi ôm lấy cánh tay anh, ngửi mùi nước hoa phảng phất của anh, đây chính là hạnh phúc.
-Taehyung à.
-Hử?
-Em xin lỗi vì đã nghi ngờ anh, và bỏ nhà đi như vậy, em xin lỗi đã khiến anh lo lắng nữa.
Anh lại cười, quay sang tôi và bằng một động tác vén mái tóc tôi sang một bên, hôn lên má, rồi môi bằng đôi môi mềm ấm ấy.
-Không sao cả, chúng ta hiểu nhau hơn qua mỗi lần cãi nhau mà. Đừng bận tâm nữa.
Tôi gật đầu.
-Nhân tiện, em có muốn đến hẻm núi bây giờ không? Chúng ta đi tham quan luôn.
-Ý tưởng không tồi, nơi nào nhỉ?
-Runyon Canyon Park.
-Em biết chỗ đó, đi thôi anh.
------------------
-Đẹp quá đi.
Tôi cảm thán thành lời, lôi máy quay ra và quay lại nơi này. Hẻm núi không quá cao và cây được trồng khắp nơi mang lại một cảm giác mới.
Taehyung một tay đút túi, tay kia quàng lấy vai tôi.
-Anh biết em sẽ thích mà.
-Em ghi cả nơi này ở những tờ giấy note trong phòng mà, chắc anh cũng biết rồi đúng không? Nơi này đẹp thật, em muốn quay ở kia được không?
Tôi chỉ vào một chỗ sát hẻm núi, ở đó tầm nhìn bao quát hơn, thấy được toàn bộ công viên bên dưới và bầu trời xanh trong.
Thế này mới là đi du lịch một cách đúng nghĩa chứ, đến nơi mình thích, cùng người mình yêu.
Tôi chạy ra đó như một đứa trẻ, thích thú với những gì ở trước mắt và gần như quên hết những điều không tốt đã xảy ra những ngày qua.
Tôi đã mải quay hình quá mức, tôi gần như hòa mình vào thiên nhiên nơi đây.
Cho đến khi...
-Mina.
Taehyung hét lên.
Cái gì vậy?
Tôi quay người lại.
Taehyung thì đang chạy đến chỗ tôi một cách vội vã, mặt anh tỏ rõ vẻ tức giận và lo lắng, còn khi tôi quay sang trái.
Mina!
Cô nàng cười ranh mãnh và bằng một động tác dứt khoát.
-Hẹn gặp lại.
Cô ta đẩy tôi rơi khỏi vách núi.
Cùng với chiếc camera trên tay.
Thứ tôi nhìn thấy cuối cùng là hình ảnh Taehyung đang chạy lại chỗ mình.
Taehyung à!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com