Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6 (Phần 2)

Hai con người đang cố lấy lại sức lực sau lâm trận trên ghế sofa, quần áo xộc xệch, cổ thì đẫm mồ hôi.

-Chúng ta đã ở đây gần 1 tiếng rồi đó có biết không? Nên ra thôi, chắc chắn là ta đã lỡ lời thề nguyện của họ rồi.

Tôi lay em, đầu em gối lên đùi tôi, mắt nhìn vào khoảng không vô định, tóc cũng xù hết lên. Tôi cũng đã luồn tay vào mái tóc này vô số lần, tóc em là cái thể loại vuốt chải thì đẹp và mượt lắm, nhưng chỉ cần vò nó hoặc bị ma sát thì nó sẽ xù lên một chút. Cơ mà tôi lại thích cái kiểu vẻ đẹp ngẫu hứng thế đấy.

-Ừm.

Tôi vuốt nếp váy phẳng phiu cho em, chải lại tóc em bằng tay mình và không quên hỏi han.

-Vết thương ở chân có bị va đập gì lúc vừa nãy không?

-Không, em không sao cả.

Em cũng phủi áo cho tôi, cài khuy vest lại, tôi để í màu son trên môi em bay sạch không để lại một dấu vết gì, thì cái việc đó làm sao mà tránh khỏi.

Tôi cùng em đi ra khỏi căn phòng, không quên kiểm tra lại xem cuộc yêu của chúng tôi có để lại dấu vết gì không. Em cười trở lại, hưng phấn và vui tươi như lúc đầu, như thể một cái máy, bấm nút một cái là suy chuyển tâm tính ngay, wow, một người phụ nữ diệu kỳ.

Đôi tân lang tân lương đang chúc rượu từng bàn một, cậu bạn tôi mặt vui như mở cờ, bởi cậu ta cũng vừa chính thức lấy được người mà cậu dành cả trái tim để yêu thương. Tôi nhìn sang cô gái của mình, em cũng đang nhìn tôi với đôi mắt hút hồn, chắc hẳn là chúng tôi đều đang nghĩ như nhau.

-Này Kim Taehyung, biến đi đâu cả giờ đồng hồ thế, cậu lỡ nhiều thứ lắm rồi, rất may còn rượu mừng và người ta vẫn hát nhạc ở trên kia kìa.

-Xin lỗi Jimin, bạn gái tôi mệt, cậu biết mà, chúng tôi vừa từ Mỹ trở về sáng nay, nên cô ấy cần một nơi yên tĩnh hơn chút.

-Không sao cả, à, xin giới thiệu đây là Ashley, sau 2 năm yêu thương nhau thì cũng quyết định về chung một nhà rồi. Còn cậu với cô gái này?

-Min Won, cũng được 6 tháng rồi, một người cực kỳ tuyệt vời luôn. Có nên nói là chúng ta cực kỳ may mắn không? Chúc mừng cậu lần nữa nhé.

Cậu ta gật, tay đưa ly rượu cho tôi và em, lấy thêm một ly từ tay Ashley.

-Chắc chắn rồi, nào, cảm ơn cậu đã đến.

Tôi nhấp một ngụm champagne, Clos du Mesnil của Krug, hạng sang luôn đấy, chất lỏng cay nóng ấy làm bụng dạ tôi cồn cào, nhưng nó ngon, một tuyệt tác.

Em cũng uống, tai em và mặt đỏ bừng lên, đúng là tuýp người ít khi động vào rượu.

Có ai đó gọi cho tôi, nó rung bần bật ở trong túi quần.

Là số nước ngoài của Jungkook.

-Alo.

-Này Taehyung, Mina được bảo kê ra khỏi tù rồi, sẽ không bị ra tòa nữa đâu.

Cái quái gì cơ?

-Sao cơ?

Tông giọng tôi trở nên cao hơn, sao lại có thể...

-Cái ông mà cô ta cặp cùng đã dùng tiền và quyền để bảo lãnh, Mina vừa gọi cho tôi báo tin xong. Cô nàng như vẫn coi tôi là bạn.

Người tôi run lên, tôi đá một cái vào chân bàn đến đau điếng, khiến em và các vị khách nhìn tôi chăm chăm.

-Khốn khiếp thật, bây giờ cô ta đang ở đâu?

-Mina vừa được cấp phép visa, vài ngày nữa về Hàn rồi.

Tôi chết điếng người, không được, rốt cuộc thế lực nào đã đứng sau vụ này? Là ai?

-Cảm ơn vì đã cho tôi biết. Cúp máy đây.

Min Won nhìn tôi lo lắng, chắc hẳn đang rất tò mò.

Phải làm gì đây, cô ta lại sắp giở trò gì nữa với chúng tôi. Min Won còn chưa kịp hồi phục mà.

-Mina được thả ra rồi, vài ngày nữa về đây, anh nghĩ là chúng ta sẽ nguy hiểm.

Em bất ngờ, như tôi phút trước vậy, tinh thần của em còn chưa lành sau vụ vừa rồi, tôi lo sợ con người kia sẽ rắp tâm hại em thêm một lần nữa.

-Bây giờ anh định tính thế nào?

-Thuê thêm vệ sĩ cho em, không được đi bất cứ đâu, chỉ được ở nhà, à không chúng ta sẽ chuyển đi nơi khác, căn nhà đó Mina cũng biết rồi, chỗ khác sẽ an toàn hơn.

-Thế còn anh thì sao?

-Anh cũng sẽ tăng cường người đi theo mình, anh sẽ không bỏ công việc được.

Đúng rồi, tôi sống chết vì công việc cơ mà. Khỉ thật, người có thể đưa được cô ta ra hẳn là rất có tiền và có quyền, luật pháp Mỹ đâu có dễ dàng như thế. Nhưng ông ta là ai cơ chứ?

Tiệc cưới đang rất náo nhiệt, đến phần khiêu vũ tập thể, các cặp đôi đều ùa ra giữa khu cùng nhau nhảy múa. Giọng hát của Andrea Bocelli cất lên, một bản nhạc mang tên "Besame Mucho" với âm điệu hay đến lay động lòng người. Chỉ tiếc là chúng tôi không còn tâm trạng nào để ngồi yên thì làm sao có thể khiêu vũ dưới ánh trăng và thưởng thức âm nhạc được cơ chứ.

Em nhìn quanh, chân khép chặt lại, cầm chặt tay tôi. Cá chắc em đang sợ, mới 15 phút trước em còn vui vẻ lắm. Tôi muốn bảo vệ em, bởi tôi thương em, không phải theo cái kiểu tội nghiệp, mà vì tôi yêu em nhiều lắm, em lo cho chúng tôi, có khi lại nhớ về kí ức tàn độc ấy, nó đã suýt khiến hai chúng tôi mỗi người một ngả.

Thế giới này thật đáng sợ, con người chỉ vì tiền bạc, danh vọng mà sẵn sàng ủ mưu sát hại người vô tội.

-Em có muốn về không? Anh cảm thấy không thoải mái nữa rồi.

-Mình về thôi anh.

Em và tôi chào tạm biệt bạn tôi, di chuyển thật nhanh ra xe. Phải hành động ngay bây giờ, không lúc này thì không còn lúc khác.

-Hoseok, tôi e là anh lại phải đi theo chúng tôi chuyến nữa, gọi thêm tầm 5 người ở tổ chức IACPO, chúng ta sẽ trú tạm ở Daegu, trong khi tôi làm thủ tục sang Nhật và nhân thể gặp luôn đối tác. Người gây nguy hiểm cho Min Won đang sắp về đây rồi.

-Tôi đã rõ.

Tôi khẩn trương bấm máy gọi cho thư ký của mình.

-Alo Linda à?

-Gíam đốc gọi tôi?

-Mọi vấn đề hợp đồng bên đối tác hãy bảo họ gọi cho tôi và nếu tôi đồng ý thì đóng bằng dấu đỏ nhé, e là tôi chưa quay lại và sống yên ổn được đâu.

-Vâng, tôi hiểu rồi, chào giám đốc.

Hoseok đưa chúng tôi về, cả hai nhanh chóng vào phòng sắp xếp đồ đạc, ra khỏi đây càng sớm càng tốt.

-Chúng ta thu dọn ít đồ, cô ta và có thể là tay sai sẽ về bất cứ lúc nào. Sáng mai chúng ta sẽ đi tàu về Daegu trước đã.

Em ậm ừ, rồi thay váy bằng một bộ quần áo thoải mái khác và làm theo chỉ dẫn của tôi.

Chắc hẳn em đang khó chịu, xen lẫn lo lắng, đúng rồi, bị lôi kéo vào mấy cái chuyện nguy hiểm thế này ai mà chịu đựng nổi? Nếu tôi là em, chắc chắn sẽ nổi đóa lên, bỏ chạy khỏi chốn hiểm nguy này, như em đã định làm. Lúc ấy tôi không thể trách em được, bản năng động vật, cũng như con người là luôn tránh xa khỏi những thứ đe dọa đến mạng sống của mình, em cũng thế, nhưng ngờ đâu cuối cùng lại chọn đi tiếp cùng nhau. Nói tình yêu làm lu mờ con mắt cũng chả sai.

Tôi ôm em một cái, vỗ lưng an ủi.

-Chúng ta sẽ ổn cả thôi mà, anh sẽ nhờ cảnh sát bên này bắt cô ta lại, nếu họ cũng không làm được thì anh sẽ có biện pháp thôi. Đừng lo lắng nữa, bây giờ ngủ đi, ngày mai sẽ bắt đầu một cuộc chiến thực sự, mạnh mẽ lên nhé.

Em cười gượng, tôi cũng thở dài, từ khi nào tôi với em đã trở thành con mồi bị săn lùng thế này? Muốn sống yên cũng không được mà.

Ai đó gọi cho Min Won, em đi ra ngoài nghe máy.

Em có vẻ cũng muốn đi làm lắm, làm một nhân viên kế toán hay một cô thư ký như bao người bình thường khác, nhưng niềm mong mỏi của em bao giờ mới thành thực được?

Tôi không biết mình có đang làm quá lên không, nhưng còn hơn là để cho chính chúng tôi rơi vào hố tử thần.

-Taehyung à!

Em gọi tôi, mặt xịu xuống và tôi chắc chắn có điều gì không ổn.

-Sao thế?

-Có vẻ như cô ấy, Mina, gọi và nói rằng, nếu em còn ở cạnh anh, sớm muộn gì cả hai đều sẽ chết, rời bỏ sớm thì sẽ chỉ có mình anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com