Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Sinh mệnh

Emma về nhà muộn hơn so với thường ngày. Em cứ đinh ninh rằng Mikey đã về trước, nào ngờ khi về mới biết trong nhà không có ai. Mùa này trời nhanh tối, tầm giờ đó đèn đóm các nhà đã phải bật, nhưng trong nhà Sano lại tối um.

Không thấy Mikey trong nhà, Emma bắt đầu lo lắng, em định gọi cho Shinichirou báo về tình trạng của anh Mikey thì bất ngờ từ cửa truyền đến một tiếng động lớn.

Nghe thấy giọng anh Mikey, trong lòng em không khỏi thắc mắc vì sao anh không vào mà còn gõ cửa.

"A... Anh Mikey?"

Trông thấy Mikey đang cõng một người bị thương máu đầy mặt, cái điện thoại trong tay Emma suýt thì rớt.

Em vội vàng cất điện thoại vào trong túi áo, chạy đến xem thử thế nào. Cả người thiếu niên này đầy bụi bặm, quần áo trắng nhăn nhúm dính lẫn máu cả đất, hai bên má đều có vết bầm, khoé môi bị rách, cả đuôi mắt cũng có vết xước chảy máu. Tệ nhất là trên đầu bị ai đánh mà rách một đường, máu chảy ướt cả nửa mặt, chảy xuống đỏ cả một mảng áo thun trắng của hắn, dây cả ra áo anh Mikey.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao người này lại bị thương? Anh có sao không thế?"

Emma lo lắng hỏi, hoảng đến nỗi quên đi chuyện người anh trai mà em cho rằng yếu đuối vừa rồi cõng được cả một thiếu niên cao lớn hơn mình suốt đoạn đường dài.

Trái với vẻ hoảng loạn của Emma, Mikey lại bình thản hơn nhiều, giống như nhìn thấy người bị thương nặng là một điều hết sức bình thường.

"Emma, lấy anh hộp cứu thương."

Mikey lấy bông lau sạch máu, xử lý vết thương ở trán đầu tiên, Emma ở phía sau hỗ trợ đem theo khăn ướt và giấy khô lau sạch máu trên mặt thiếu niên.

"Emma, để anh. Em đi nấu cơm đi. Tối nay anh Shin bảo sẽ về nhà." Mikey nhẹ giọng bảo, chuyển sang băng mấy vết thương trên mu bàn tay đối phương.

Emma lưỡng lự một hồi cũng gật đầu đồng ý.

Nhìn thiếu niên đang nằm trên giường của mình, bất giác Mikey nhớ đến chuyện trước kia...

Khi ấy, gương mặt người ấy bình yên không có chút thống khổ, tựa như người đang say ngủ. Khoé môi người đó hơi câu lên, như đang nở nụ cười ôn nhu và mãn nguyện vì mục tiêu hoàn thành vậy.

"Cỗ máy giết người của Touman", biệt danh khiến bao nhiêu kẻ phải rùng mình sợ hãi mỗi khi nghe đến. Sanzu Haruchiyo được gọi như vậy, sở dĩ vì khuôn mặt hắn chưa bao giờ lộ ra bất cứ biểu cảm, cứ như là một cỗ máy chỉ biết nhận lệnh. Kể cả khi giết nhiều người như vậy, vẻ mặt hắn ta vẫn cứ bình thản như búp bê vô cảm.

Ấy thế mà, cái kẻ mà mọi người cho rằng không có cảm xúc ấy, lại lộ ra cảm xúc của mình trong khoảng thời gian cuối cùng...

Không chỉ có cảnh sát là cần đối phó, những băng đảng cũng là một mối lo ngại. Ai cũng muốn cái đầu của thủ lĩnh Touman. Không thiếu những tên gián điệp và sát thủ trà trộn vào trong bang chỉ để kết liễu Mikey.

Tiếc rằng, chúng chưa kịp tìm đến thì đã có người khác xử lý thay em rồi.

Chỉ duy có lần đấy, kẻ trà trộn quả thực rất tinh vi. Mikey bị mai phục trên đường đến nơi diễn ra cuộc đàm phán. Bị bọn họ tập kích bất ngờ, kéo theo nhiều người như vậy, Mikey "vô địch" cũng khó mà thoát khỏi.

Em đã nghĩ, hôm ấy là ngày kết thúc cuộc hành trình đầy sóng gió của mình.

Vào thời khắc sinh tử, bất chấp đặt tính mạng của bản thân vào nguy hiểm, hắn vẫn chạy đến. Người phát giác được tên gián điệp phản bội và chạy tới giúp em nhanh nhất là hắn.

Mikey nhớ, gương mặt Sanzu đầy máu, màu đỏ nhuộm cả bộ com lê mà em thường hay thấy hắn mặc. Trên người Sanzu không ít vết thương lớn nhỏ, hắn vẫn cố gắng mang em ra khỏi vòng vây.

Trốn thoát, Sanzu bước đi như không có chuyện gì, nhưng em biết cơ thể hắn đã đến giới hạn rồi.

Cái chết đang gần kề bên hắn.

Sanzu nói, hắn muốn em sống.

Em không hiểu...

Muốn em sống trong sự dày vò và đau khổ này biết đến bao giờ? Hắn lại đỡ đạn cho em, còn nói em hãy sống thật tốt. Em... phải sống thế nào khi đã không còn bất kì người thân nào ở xung quanh đây? Giá như ngay từ đầu em không phải "vô địch"... có lẽ em đã có thể ở bên cạnh người thân, sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ rồi.

Mười hai năm...

Mười hai năm bị lợi dụng...

Mười hai năm cô độc sống không bằng chết...

Dẫu sao thì Sano Manjirou sống cũng chỉ để làm tay sai cho tội ác.

Thà rằng cậu ta kết thúc mạng sống của mình sớm hơn một chút còn tốt hơn, nhưng Sanzu đã ngăn chặn điều đó lại.

Tốn công thật...

Dưới bầu trời xám xịt như nghẹn lại, vô số xác người bên trong con hẻm ẩm mốc, không khí tràn ngập mùi tanh tưởi.

Máu chảy trên đầu người ấy lan khắp bàn tay của em, đôi mắt người đó bình thản nhắm lại, nụ cười trên môi người đó nhẹ nhõm với cái chết của chính bản thân.

Khoảng khắc Sanzu trút hơi thở cuối cùng, gương mặt cậu ta bình yên không có chút thống khổ, tựa như người đang say ngủ. Khoé môi Sanzu hơi câu lên, tựa hồ đang nở nụ cười ôn nhu, giống như là mãn nguyện vì mục tiêu hoàn thành vậy.

.

.

.

Thời điểm ý thức Sanzu từ mê man dần hồi tỉnh, thần kinh của hắn lập tức hướng về vị trí ẩn ẩn cơn đau ở sau gáy.

Sanzu theo bản năng định đưa tay lên xoa nắn một hồi để làm dịu cảm giác đau nhức.

Hắn mở lớn hai mắt, nhìn khắp bốn phía.

Trước mắt là gian phòng lạ lẫm.

Sanzu chống người ngồi dậy, chiếc chăn đơn đang trùm ở trên người trượt xuống, nhìn thấy nửa thân trên cởi trần của mình mấy chỗ bầm được bôi thuốc và băng bó. Có lẽ người mang hắn đến đây cũng không có ác ý gì.

"Tỉnh?"

Sanzu quay sang phía giọng nói vừa cất lên.

Thiếu niên ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, mái tóc màu vàng nhạt mềm mại rối tung trên cổ, trông vừa tao nhã mà lại phảng phất khí chất u buồn. Chỉ có điều, cặp mắt màu đen vẫn không có bất kỳ độ ấm nào.

Người này... là ai vậy?

Hình như, hắn biết người này.

Sanzu cố gắng tìm tòi trong mớ kí ức hỗn loạn của mình.

Khuôn mặt giống trong kí ức hồi nhỏ... cậu ta là Sano Manjirou?

Sanzu trông thấy người con trai tay cầm tăm bông đưa đến trước mặt mình, vội nghiêng đầu né tránh, lập tức bị bàn tay người đối diện giữ chặt bên má không cho nghiêng đầu thêm.

"Ngồi im." Mikey nói hai từ, Sanzu vô thức nghe theo.

Hai mắt Sanzu mở to, nhìn thiếu niên tóc vàng trước mặt chuyên chú cầm tăm bông thấm thuốc sát trùng đè lên vết rách khoé môi, tuy có chút đau nhưng động tác đối phương dịu dàng nhẹ nhàng đến mức khiến Sanzu hơi ngẩn người.

Trong đầu Sanzu lúc này là một mảng hỗn loạn, hắn không biết vì sao mình lại được cứu.

Sanzu nhíu mày, đưa tay ôm trán nhớ lại chuyện ban chiều.

Hắn nhớ mình đang gây gổ đánh nhau với một đám bất lương, ban đầu đánh thắng, bất chợt có kẻ từ đằng sau dùng gậy đánh lén. Sau đó... cái gì cũng không nhớ. Chỉ biết là trước khi ngất đi, Sanzu trông thấy một thiếu niên mặc đồng phục trường hắn.

"Cậu ở bên ngoài bị thương, tôi tạm thời đưa cậu đến đây. Sanzu... Haruchiyo nhỉ?"

Nhìn người trước mặt ngồi sát ngay tầm mắt mình, Sanzu ngẩn người, Mikey cầm miếng dán nhẹ nhàng áp lên má hắn, cảm giác mát lạnh bên má đối lập với hơi thở ấm nóng của người đối diện làm Sanzu ngơ ra.

"Mà, tôi chỉ giúp cậu băng bó thôi đấy. Xong rồi thì hãy về nhà đi. Trời muộn như vậy, gia đình cậu sẽ rất lo lắng."

Sanzu định nói gì đó, nhưng cổ họng như có gì thắt lại, không nói được gì, chỉ ậm ừ vài tiếng.

Mikey đứng dậy áp tay hai bên má Sanzu quan sát cẩn thận, bảo đảm tên này không còn vết thương nào trên mặt mới thả lỏng bỏ ra, cúi người dọn dẹp mớ bông băng dính máu đầy trên sàn nhà.

...

"Cậu... chắc tự về được nhỉ?"

Mikey quan sát trên dưới một lượt, xác định Sanzu đi đứng không có chuyện gì mới yên tâm. Khẽ "chào" một tiếng, em cầm tay nắm cửa định đóng lại.

"Ah... khoan!"

Sanzu vội gọi, Mikey dừng động tác, nhìn chằm chằm hắn. Đối diện với đồng tử đen láy của em, Sanzu không nhịn được cúi gầm mặt lảng tránh nó. Mãi một lúc sau, Mikey mới thấy người này lên tiếng, âm lượng rất nhỏ, nhưng em vẫn nghe ra được hai chữ "cảm ơn" của người nọ.

Nhất thời Mikey không biết nên nói gì.

Kiếp trước, dù em không mong muốn lắm, nhưng sự thật vẫn là em nợ Sanzu một mạng. Em mới là người cần cảm ơn hắn mới phải.

Dẫu sao thì sau đó em cũng không sống tốt như lời Sanzu nói, mạng sống cậu ta cho em thật là uổng phí.

Dại dột quá đấy...

Tại sao vì một kẻ như em mà không tiếc mạng sống của mình chứ. Nếu như không vì em, cậu ta có cuộc sống tốt hơn, có một sự nghiệp sáng lạn, chứ không phải chỉ toàn là xác người và máu.

Lời cảm ơn này, em không thể nhận được rồi.

Em chỉ đơn thuần là giúp đỡ Sanzu một chút, vì những gì hắn làm cho em ở kiếp trước, vậy thôi...

"Cậu về cẩn thận."

Sanzu còn chưa kịp nói gì thêm, đối phương đã đóng cửa. Hắn nhìn thấy bóng dáng thiếu niên chậm rãi quay trở vào trong qua tấm kính mập mờ.

Đứng một chỗ mất mấy giây, cho đến khi bóng hình người kia khuất hẳn, Sanzu mới quay người rời đi.

Đúng lúc Shinichirou vừa từ tiệm trở về, trông thấy người lạ bước ra từ nhà mình. Nhìn thoáng qua bộ dạng chật vật của người kia, anh không khỏi nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com