Chương 18: Cấp cứu
Emma dùng sức vắt kiệt nước, xung quanh phòng tắm xà phòng vung vãi khắp sàn. Giặt xong chiếc mền cũ, con bé liền mang ra ngoài hiên phơi.
Chiếc chăn cũ có đoạn rách và bung chỉ, không thể giặt nó trong máy giặt mà phải giặt tay. Anh Mikey tại sao lại giữ cái mền cũ kĩ này mà không vứt đi, nó đâu còn dùng được đâu. Ema có hỏi, Mikey chỉ trả lời rằng anh ấy không ngủ được nếu thiếu nó.
Con bé lấy làm lạ. Trước giờ Mikey đâu có bị mất ngủ, thậm chí còn ngủ triền miên đến mức em gọi mãi không dậy vào mỗi sáng. Nhưng cái chăn kia thực sự rất cũ, tróc hết cả ra, Ema đã nhân cơ hội Mikey không có nhà đã giấu nó sau vườn tiện khi nào đi đổ rác thì vứt nó luôn. Lúc nó biến mất, anh trai hoảng lắm, Mikey tìm khắp nơi, nhưng Ema đã nói dối rằng em không nhìn thấy.
Đêm hôm ấy, Emma vô tình đi ngang qua nhìn vào cánh cửa khép hờ, khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, con bé mới biết hoá ra Mikey thực sự hay gặp ác mộng.
Choàng tỉnh giấc, anh ấy bật dậy trên chiếc giường thất thần nhìn vào khoảng không phía trước. Chiếc áo đã thấm ướt mồ hôi, một ít mồ hôi còn đọng trên trán dần trượt qua gò má rơi xuống. Có lẽ sự đau đớn bên trong giấc mơ vẫn còn đeo theo thực tại, sắc mặt anh trai trắng bệch đến không còn giọt máu, miệng cắn chặt cánh tay mình không để tiếng rên rỉ làm phiền mọi người.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong quá khứ mà anh ấy từng phải trải, Emma vẻ mặt buồn rầu.
Em chậm chạp trở vào trong, vậy mà lại bắt gặp Shinichirou mặc áo khoác chuẩn bị ra khỏi cửa.
"Shin, anh vừa về nhà, sao lại ra ngoài nữa vậy?"
Khuôn mặt Shinichirou dần trở nên nghiêm trọng trước câu hỏi của em gái.
Bất giác, Emma cảm thấy điềm gở với lời nói sắp tới của anh.
...
"Mau lên!"
"Chuẩn bị máu, bệnh nhân mất máu quá nhiều."
Những âm thanh cấp cứu liên tục vang lên, âm thanh mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một nhiều. Xung quanh quá mức ồn ào...
Mắt em nặng trĩu, tai ù quá mức, lúc nghe được lúc không.
Mất quá nhiều máu, em không biết bản thân đang ở đâu và mình đang nghĩ ngợi cái gì.
Sáng quá. Thật chói mắt. Em không ngủ được.
Không thể cử động, đến cả cánh tay còn chẳng thể tự nhấc lên, em yếu đến độ... bất cứ người nào cũng có thể tước đi tính mạng em một cách dễ dàng.
Không có bất cứ ai bảo vệ em. Mà có, em cũng không cần.
"Vô địch" chẳng cần ai bảo vệ cả.
Mikey trong bóng tối mò mẫm đến góc áo nắm chặt.
Nơi này thật trống trải.
Đau đớn.
Em muốn giằng xé cái gì đó để lấn át đi cơn đau.
Ngón tay cào xước một mảng da thịt đỏ tấy, nhưng có dù có làm thế nào, cơn đau nhức ở đầu vẫn không nguôi ngoai.
Không đủ, em thấy chưa đủ. Đau quá...
Nỗi đau giằng xé tâm trí em đến chết đi sống lại. Mikey lúc này chỉ muốn chết đi, có như vậy tất cả sẽ kết thúc, em sẽ không còn cảm nhận cơn đau rã rời đó.
"Mikey..."
Bóng hình ai đó mập mờ xuất hiện trước mắt em, em không thể nhìn rõ ràng.
Kia là ai vậy?
Người đó gọi tên em, nắm lấy tay em, ngăn cho em tự làm mình bị thương. Mikey cũng nắm chặt tay người nọ, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay, siết chặt muốn bật máu, vậy mà người kia một nhúc nhích cũng không, cứ như vậy để mặc em cào rách tay mình.
"Nhanh, mau chuyển bệnh nhân vào phòng cấp cứu!"
Đầu bị tổn thương rất nghiêm trọng, máu trên não nhất thời không thể lưu thông đều, bộ phận phổi cũng bị va chạm mạnh gây ra tình trạng khó hô hấp, nếu không cẩn thận, chỉ cần có một sai sót thôi... em sẽ không bao giờ tỉnh lại được. Bác sĩ trên đường đến bệnh viện đã dùng mọi cách để cứu lấy tia sinh mệnh yếu ớt mỏng manh của em.
Cách cửa phòng cấp cứu rất nhanh được khép lại, ánh đèn đỏ trước cửa vụt sáng.
Trái tim Draken thấp thỏm đầy lo âu, lòng ngổn ngang. Chỉ còn cách tự trấn an bản thân rằng em nhất định không được xảy ra chuyện gì.
"Draken!"
Shinichirou từ xa gọi lớn. Anh đã tức tốc cùng Emma từ nhà đến ngay bệnh viện sau khi nghe chuyện.
Còn chưa kịp hồi thần, Emma đã nhanh chóng túm lấy góc áo Draken, vội hỏi: "Anh... anh Mikey sao rồi ạ?! Anh ấy có làm sao không?"
Không như Emma đang mất bình tĩnh đến thở không ra hơi, Draken lúc này lại không phản ứng gì nhiều, chỉ nói em đã kịp thời được đưa đi cấp cứu. Sau đó, hắn kể lại toàn bộ câu chuyện cho Shinichirou nghe.
Gương mặt không để lộ ra chút biểu cảm nào, chỉ như đang trần thuật lại câu chuyện, có điều sau lưng lại phủ nhận những gì hắn bày ra trước mắt mọi người. Draken tận lực kìm nén cơn giận của mình, tay phải siết chặt đến nổi đầy gân xanh, còn mơ hồ thấy máu xuyên qua kẽ tay.
Emma bên ngoài cánh cửa đứng ngồi không yên.
Mikey đã vào bên trong hai tiếng rồi nhưng vẫn chưa có động tĩnh, có thể thấy vết thương của anh ấy rất nặng. Mỗi khắc, mỗi giây trôi qua như chậm hàng chục lần. Thời gian càng lớn, nỗi lo âu trong lòng Emma càng nhiều. Em lo sợ, phía sau cảnh cửa kia anh trai em gặp chuyện.
Emma cả người lảo đảo, đôi mắt hổ phách ngân ngấn nước mắt nhưng lại kiên cường không bật khóc.
"Tại sao... tại sao chứ?"
Không gian tĩnh lặng, tựa hồ chỉ nghe thấy tiếng nức nở của Emma.
Tại sao...?
... một người anh luôn tìm cách giúp em hòa nhập với mọi người chỉ vì mang nửa dòng máu ngoại quốc. Một người cho dù độc địa với người khác cũng không bao giờ đánh em hay chửi mắng em. Anh ấy còn giúp đỡ em rất nhiều thứ, ngoài miệng nói không thích nhưng vẫn cứ làm. Dù không nói nhưng Emma vẫn biết, mỗi buổi chiều anh ấy thường xuyên cho những chú mèo hoang ngoài đường ăn.
Emma biết, biết anh Mikey tốt bụng đến mức nào, tuyệt vời đến mức nào. Vậy mà chẳng ai biết điều đó... không ai...
"Anh Mikey tốt như vậy, tại sao lại gặp những chuyện này...?"
Chẳng có gì suôn sẻ, cuộc sống bủa vây anh ấy chỉ toàn là những điều chẳng lành.
Đây là lần thứ hai... đã là lần thứ hai.
Lần trước cũng y như vậy, ở trước cảnh cửa này... Emma cũng đứng chờ hàng tiếng đồng hồ, chỉ chờ mong bác sĩ đi ra và nói anh trai em đã an toàn.
Nghe mọi người tường thuật lại, Emma thực sự không nghĩ mình có đủ can đảm để chờ đến lúc ánh đèn kia tắt.
Em hối hận.
"Đáng ra em không nên kêu anh Mikey ra ngoài mới phải..."
Shinichirou từng nói hai đứa không được đi một mình, nhất là vào buổi chiều hôm hay chỗ vắng người. Vậy mà em đã quên mất điều đó. Không, là em thiếu cảnh giác, nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Em đã sơ xuất. Do em nên anh Mikey mới gặp nguy hiểm. Em... em đã làm hại anh Mikey mất rồi.
Nếu không phải em muốn Mikey ra ngoài thì anh ấy đã chẳng gặp đám côn đồ đáng sợ đó.
Nếu không phải em nài nỉ anh Mikey thì anh ấy cũng sẽ không ra ngoài.
Cũng sẽ không thể có chuyện anh ở trong phòng cấp cứu.
Emma cúi đầu, dường như tỉnh ra, nước mắt bắt đầu ứa ra lăn dài trên má. Ema run rẩy, ôm lấy gương mặt chính mình.
Shinichirou ở ngay bên cạnh, anh vậy mà chẳng phản ứng gì, chỉ có đôi mắt đen láy từ đầu đến cuối vẫn nhìn vào phòng cấp cứu không dời.
Mikey ở bên kia, em trai anh ở phía sau cánh cửa đó...
... một mình đối mặt với mọi thứ.
Hàm răng cắn chặt môi dưới, anh siết chặt nắm đấm muốn bật máu, muốn nghe răng rắc của tiếng xương.
Cho dù có không ưa em thế nào đi chăng nữa, Mikey vẫn là em trai của anh, là người thân ruột thịt, cùng chung huyết thống. Đứa trẻ lớn lên thế nào, một phần cũng là trách nhiệm của người lớn. Mikey lớn lên nghịch ngợm, gây rắc rối nhiều đến vậy, còn không phải vì muốn được anh chú ý đến sao?
Lớn lên không có cha mẹ, mấy đứa đã thiếu thốn tình thương. Ông nội tuổi tác cũng nhiều, chẳng biết còn cùng con cháu có thể ăn được bao nhiêu bữa cơm, cùng con cháu đón bao nhiêu cái giao thừa. Shinichirou đã trông hai đứa từ rất nhỏ, anh là người thân duy nhất trong nhà chúng nó có thể dựa dẫm.
Thà rằng như trước kia, thằng bé luôn để anh giải quyết hậu quả. Nó tuy có chút phiền phức, nhiều rắc rối quá cũng khiến anh đau đầu, nhưng đã là người một nhà, anh vẫn sẽ giúp em.
Vậy mà cái gì thế này, Mikey thậm chí còn chẳng thèm gọi cho anh trong lúc nguy cấp nhất? Em chỉ cần gọi một tiếng, anh lập tức sẽ đến. Em có điện thoại cơ mà! Anh hoàn toàn có thể gọi người đến cứu em thật nhanh.
Nhưng sự thật lại tạt cho anh một gáo nước lạnh.
Mikey đã không làm vậy. Mặc cho bản thân đang gặp nguy hiểm, em không cầu cứu ai hết, cũng không ỷ lại vào ai. Kể cả khi đó là người anh trước giờ vẫn luôn bảo vệ Mikey sau mỗi lần em gây rắc rối.
Sao em lại làm vậy? Sao không như mọi lần mà kêu giúp đi...?
"Vâng, em sẽ không làm phiền anh Shin nữa đâu."
"Em sẽ không đi gây chuyện ở đâu, cũng không làm phiền hay dính dáng đến ai hết."
"... em sẽ tránh xa mọi người."
Những câu nói của em liên tục tràn về trong suy nghĩ của anh, như nhắc nhở anh về sự thật tàn nhẫn. Shinichirou ngẩn người, ánh mắt trở nên đờ đẫn.
Hoá ra, mọi chuyện đều là như vậy.
Những lần anh nhắc nhở thằng bé...
... đều do anh nói chứ không phải ai khác.
Đứa trẻ đó đã nghe lời anh nói.
Thằng bé... đã giữ lời hứa của mình.
"Anh đã làm gì thế này..."
Shinichirou lẩm bẩm, khoé môi gượng cười, một nụ cười méo mó khó coi.
Kết cục... em trai anh suýt chút nữa mất mạng, sống chết còn chưa biết.
Đứa em trai chỉ vì nghe lời mình mà trong tình trạng nguy kịch? Trò đùa gì vậy?
Shinichirou cười đến cay đắng, cười đến chua chát, cười lên sự ngu dốt của mình.
Có người anh trai nào lại gián tiếp giết em không?!
Cười, cười tới khi nước mắt lăn dài trên đôi gò má.
Anh không dám chắc, cũng không đủ tự tin khẳng định rằng em sẽ qua khỏi. Thằng bé vốn dĩ cơ thể đã yếu ớt, nhiều vết thương nặng vậy sao có thể? Nhưng ngoại trừ cầu nguyện cho em an toàn, anh lại chẳng thể làm gì khác.
... đúng thật là một người anh trai tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com