Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Tuấn - Hạn] Cái giá phải trả -phần 2-

Trương Triết Hạn đi đến gần nhưng cũng chỉ cách cậu năm bước thì dừng lại nhẹ giọng hỏi "Vết thương ổn cả rồi chứ?"

Cung Tuấn năm xưa sao lại không nhìn ra được sự yêu thương này kia chứ, Trương Triết Hạn chỉ dịu dàng với mình cậu, chỉ dung túng cho sự ngang ngược của cậu vậy tại sao năm xưa cậu lại đẩy anh ra xa?

"Em.... Không sao, vết thương kia là...." Cung Tuấn muốn hỏi một câu cho hoàn chỉnh nhưng không biết tại sao giọng nói lại cứ rung rung không cách nào nói được.

Trương Triết Hạn không giấu được hạnh phúc trong đáy mắt, có lẽ đây là lần đầu cậu quan tâm anh sau ngày đó "Chỉ là vết thương nhỏ thôi"

Lời vừa dứt lại một tiếng kéo cửa nữa phát ra, lần này bước vào là nữ bác sĩ vừa rồi cùng với anh bác sĩ kia, anh chàng mặt đầy bắt đắc dĩ còn cô nàng thì đầy phẫn nộ.

"Trương Triết Hạn, đây là lần thứ 3 rồi đấy, anh có cần cái mạng nữa không? Tôi bảo anh nghỉ ngơi sao lại chạy đến đây? Còn cậu nữa sao chưa uống thuốc?"

Trương Triết Hạn mặt liệt nhìn đi chỗ khác, anh nghĩ mình không thấy cô thì cô cũng không thấy anh mà tự biến mình thành người tàng hình, Cung Tuấn nhìn vậy cũng thấy buồn cười, anh không ngờ cũng có mặt đáng yêu như vậy.

"Bác sĩ Bạch, cô bình tỉnh, anh ấy là cấp trên đó, còn là bệnh nhân nữa" anh chàng bên cạnh bất đắc dĩ trấn an cô.

Bác sĩ Bạch giận đùng đùng tay vừa lấy  từ trong tay Cung Tuấn cho cậu uống thuốc ấn cậu nằm xuống rồi truyền dịch miệng thì không ngừng càu nhàu "Mấy người các người không ai cần mạng hết, một người thì tối ngày thì vây vô mấy chuyện nguy hiểm còn một người thì cũng hùa theo, mấy người biết tôi tiếc mấy cái cơ thể này lắm không?"

Bác sĩ nam bên cạnh tay đỡ trán, đầy sự bất lực, Cung Tuấn nhìn sang anh vậy mà môi anh lại cong lên một nụ cười xinh đẹp, lúc này cậu mới xác nhận đúng kiếp trước cậu bị mù rồi.

Vừa uống thuốc xong nên cậu liền buồn ngủ, trong cơn mơ màng cậu nghe tiếng của anh.

"Cậu ấy thật sự không sao chứ?"

"Không sao, tuy có mất máu nhưng cần ngủ nghỉ là khỏe lại, còn anh, mau đến phòng phẫu thuật, phải làm gấp mới được, anh không trụ được lâu hơn nữa đâu"

Nghe được đến đó thì cậu ngủ mất, đến khi tỉnh lại đã là trưa của ngày hôm sau, Cung Tuấn mở mắt điều đầu tiên đập vào mắt cậu không phải là Triệu Mẫn như kiếp trước mà là anh đang ngủ gục bên cạnh mình, trên tay cũng bị băng bó như vậy, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng bước chân, linh tính mách bảo cậu nên giả vờ tiếp tục ngủ.

Quả nhiên Trương Triết Hạn cũng nghe thấy liền mở mắt đứng dậy quay lưng nhìn ra cửa, người bước vào không ai khác là Triệu Mẫn.

"Lại là cô? Lập tức cút đi" Trương Triết Hạn rất thẳng thắn nói lời tiễn khách.

Triệu Mẫn nhìn sang thấy cậu vẫn còn hôn mê thì rất tự đắc, không còn vẻ yếu đuối nhu nhược thường ngày "Người cút không phải là anh mới đúng à? Anh nên nhớ người bị Tuấn chán ghét là anh chứ không phải tôi, nếu mở mắt ra người đầu nhìn thấy là anh thì anh ấy sẽ vui hay nhìn thấy tôi sẽ vui?"

Cung Tuấn cảm nhận được một sự im lặng bao trùm lấy căn phòng, Anh thật sự rơi vào trầm mặc, đúng vậy Cung Tuấn ghét anh, nếu để cậu ấy thấy anh cậu ấy sẽ không vui vì vậy anh hạ quyết tâm "Chỉ cần cậu ấy vui vẻ thì cả đời này tôi dù là cái bóng cũng nguyện ý, nhưng cô cũng đừng tự đắc, chỉ cần A Tuấn nhíu mày vì cô, tôi lập tức cho cô biết mất khỏi thế gian này"

Nói rồi Cung Tuấn nghe được tiếng bước chân rời đi của Trương Triết Hạn, cậu từ từ mở mắt, Triệu Mẫn lại quay về dán vẻ thường ngày mừng rỡ ôm lấy cậu.
"Anh tỉnh rồi, anh ngủ lâu quá làm em sợ"

Cung Tuấn ở một nơi Triệu Mẫn không thấy được mà âm thầm chán ghét, cậu vỗ vỗ lưng coi rồi đẩy cô ra vờ hỏi.
"Sao em lại đến đây?"

Triệu Mẫn ngồi lại ghế ân cần chỉnh lại chăn cho cậu "Thật ra em vẫn luôn ở bên cạnh anh, lúc anh ngủ em đã ở đây rồi, vừa rồi em mới ra ngoài mua một chút cháo cho anh"

Câu nói không khác kiếp trước dù chỉ một từ, thì ra cậu lần này là vì tỉnh lại sớm nên mới biết được sự thật, người ân cần lo lắng cho cậu khi cậu hôn mê kia chỉ có anh, dù tay bị thương cũng chưa từng rời cậu một khắc.

"Vậy sao vất vả rồi" Cung Tuấn nói câu này là muốn nói cho anh nghe lời này mang đầy sự chân thành từ tận con tim.

Triệu Mẫn nghĩ là cậu đã rất cảm động nên cứ được nước mà nói dối "Anh ăn chút cháo đi cho mau khỏe, chuyện ở sở cứ để sở giải quyết, anh như vậy em rất lo lắng"

Cung Tuấn nhìn cô một lúc rồi từ từ ngồi dậy nhận lấy bát cháo của cô, cậu phải mau hồi phục, nếu không người ta sẽ chạy mất "Vừa rồi anh nằm mơ thấy một giấc mơ đáng sợ, anh thấy em giết anh"

Sắc mặt Triệu Mẫn kẻ biến nhưng đó chỉ là một cái thoáng qua, nhưng với người làm trong sở cảnh sát nhiều năm như cậu sao có thể không nhìn ra, cô nhanh như chớp làm ra bộ mặt ngạc nhiên rồi lại cười đến dịu dàng "Anh ngốc thật, anh nghĩ nhiều rồi"

Cung Tuấn cũng mỉm cười đầy sự thương mại "Đúng vậy, anh là đồ ngốc" đồ ngu ngốc nên mới yêu nhằm một người hai mặt như cô, ngu ngốc đến mức nhiều lần cô nói dối trắng trợn nhưng vẫn mù quáng mà tin, ngu đến mức hại chết người duy nhất xem tôi là thế giới.

Nhưng câu sau Cung Tuấn không nói mà cứ tiếp tục ăn, lòng thầm tính toán đối phó với cô ta và tình nhân của cô ta thế nào. Cậu chỉ mới sống lại không được bứt dây động rừng, đến lúc đó vẫn còn thời gian cứu vãn. Lần này tuyệt đối không để Trương Triết Hạn xảy ra chuyện.

"Mẫn Mẫn, em có thể gọi bác sĩ Bạch đến giúp anh được không? Anh muốn hỏi tình trạng một chút" Sau khi ăn xong Cung Tuấn đưa tô qua cho Triệu Mẫn nói.

Triệu Mẫn vẫn chưa nghi ngờ gì, gật đầu đồng ý liền chạy đi. Trước khi ngất cậu nghe thấy anh phải đi làm phẫu thuật gì đó, cậu muốn xác mình có phải là thật hay không.

"Anh tỉnh rồi" cô vui vẻ đi vào nhưng lại lườm Triệu Mẫn "Cô thì ra ngoài, để tôi khám lại cho bệnh nhân"

Triệu Mẫn vâng một tiếng nghe lời đi ra ngoài còn giúp họ đóng cửa, Bạch Lộc thấy cô ta đi rồi lại vui vẻ đi đến bên giường Cung Tuấn.

"Tình trạng thấy ổn rồi chứ? Còn thấy kiệt sức không?"

"Không, tôi ổn rồi"

"Vết thương này có lẽ hơi lâu lành một xíu nhưng yên tâm đừng vận động mạnh là được"

"Tôi biết rồi, bác sĩ Bạch, tôi hỏi cô một việc được không?"

Bạch Lộc vừa kiểm tra, thay băng gạc cho cậu vừa nói "Anh hỏi đi"

"Chuyện về Trương Triết Hạn, lúc mơ màng tôi có nghe anh ấy phải làm phẫu thuật, là phẫu thuật gì vậy? Có nguy hiểm không?"

Bạch Lộc dừng động tác nhìn sang Cung Tuấn, vẻ mặt cậu là sự lo lắng chứ không phải hả hê thì mới tiếp tục làm đáp.
"Là trúng đạn, loại đạn này là đạn tự chế, trúng vào người thì nổ ra, có một mảnh cấm vào xương của anh ấy nên chúng tôi phải phẫu thuật gắp ra, haizz mà anh ấy đến bệnh viện như nhà ấy mà"

Cung Tuấn không biết việc này, cậu chưa từng quan tâm đến Trương Triết Hạn, nghe nói như vậy Cung Tuấn mới nhớ đúng là thời gian này nghe đồng nghiệp nói đi thăm Trương Triết Hạn vì anh ấy bị nhiễm trùng vết thương, cậu nghe rồi để đó chứ không để trong lòng.
"Anh ấy thường đến lắm sao? Anh ấy bị gì?"

"Toàn là nhưng vết thương do nhiệm vụ, mà đa phần là nhờ anh mà ra đó" Bạch Lộc có chút giận dỗi không hiểu lí do, cô muốn đấm vô vết thương cho chảy máu cho bỏ ghét nhưng nghề bác sĩ phải yêu thương bệnh nhân, lương tâm với nghề của cô không cho phép cô làm điều đó.

"Do tôi?" Cung Tuấn bất ngờ hỏi lại.

Nhìn dán vẻ đó Bạch Lộc thật sự cáu "không lẽ do tôi? Ai đủ khả năng bảo anh ấy vào sinh ra tử? ai đủ khả năng khiến anh ấy bỏ cả ước mơ?..."

Bạch Lộc nói nữa chừng thì dừng, cô phải bình tĩnh, thật ra cô rất muốn làm cảnh sát để được ở bên cạnh Trương Triết Hạn, ban đầu cả hai đều chọn học bác sĩ, như vì một câu nói của cậu Trương Triết Hạn đã đi thi vào huấn luyện quân đội bỏ lại cô, đã ngỡ vào đây là hỗ trợ phía sau cho anh ấy, nào ngờ anh ấy lại năm lần bảy lượt bị tên vô tâm này hại, giờ trên người anh ấy còn nơi nào mà nhẫn nhụi đâu? Vết thương, vết bỏng chi chít lên nhau, vậy mà anh vẫn chưa từng hết xem người ta là tâm can bảo bối.

"Tôi xin lỗi " cậu này là Cung Tuấn thành tâm mà xin lỗi, cậu chưa hề quan tâm đến anh, cậu là chán ghét anh, qua một lần tử biệt, nay trùng phùng cậu mới nhận ra được mọi thứ, anh là vì cậu mà sống cũng vì cậu mà chết. Bây giờ đổi lại cậu sẽ vì anh mà sống cũng sẽ vì anh mà chết, cậu không phải muốn báo đáp ơn của anh, mà muốn một lần yêu thương anh, cũng muốn xem anh làm tâm can bảo bối.

Cung Tuấn nằm viện nửa tháng, mỗi tối lúc cậu ngủ say, lúc nào cũng có một dáng người thầm lặng đứng một bên nhìn cậu, tay muốn vuốt má cậu nhưng khi đưa đến lại không đành lòng mà thu tay về. Cậu nhận ra chứ, cậu dù có bệnh cũng là một quân nhân, mà quân nhân thì rất nhạy cảm với tiếng động, anh chưa từng bỏ rơi cậu, dù không gặp cậu vào buổi sáng, tối sẽ âm thầm lặng lẽ đứng nhìn cậu, anh chỉ cần cậu sống tốt là được.

"Anh Hạn" Cung Tuấn hôm nay không giả vờ ngủ nữa, cậu chụp lấy bàn tay đang cố gắng đấu tranh xem có nên chạm hay không của anh lại.

Cậu cảm nhận được bàn tay của anh rung lên kế đó đò cứng đờ cả cơ thể, nhưng một đứa con nít bị bắt quả tang làm việc xấu.

"Cậu... Tỉnh rồi? Tôi sẽ rời đi ngay đừng tức giận, cơ thể cậu quan trọng hơn"

Nghe câu nói ấy tim Cung Tuấn rất đau, anh dù có chuyện gì vẫn là nghĩ cho cậu đầu tiên. Cung Tuấn ngồi dậy kéo anh ngã ngồi xuống giường rồi ngồi dậy ôm lấy anh.

Cậu cảm nhận được cơ thể căn cứng của anh, "Hạn, cảm ơn anh, cảm ơn đã chưa từng bỏ rơi em" Cũng cảm ơn anh đã cho em một cơ hội để bù đắp lại cho anh nhưng gì em gây ra.

-End phần 2-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com